hoa tàn_ tình tan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi ngày,nàng lại tỏ cho gã biết cái tình yêu của nàng; một nụ cười, một dáng điệu mà ai nhìn cũng  hiểu, tất cả người nàng nở ra trước tình yêu như một cái mầm non trong ánh nắng. Về phần gã, gã cũng săn sóc đến Thư như một người tình, riêng với cô, gã kể những chuyện trên Paris , chỗ gã ăn học. Cô hỏi gã về những thiếu nữ xinh đẹp ở nơi đó, những quần áo và trang điểm mới, những cuộc giao du của gã với bạn gái cùng học một trường. Nghe gã nói, cô yên lặng, mơ màng, rồi có khi khi cô vùng nắm chặt lấy tay gã, rồi hỏi:

- Anh, em có xinh đẹp như các cô ấy không?

- Có, em đẹp hơn nhiều, các cô ấy không bằng em đâu.

Nàng lắc đầu nhìn gã:

- Sang năm em cũng lên tỉnh học với các cô đó. Rồi anh xem,em sẽ đẹp hơn mấy cô đó.

-Giờ trong mắt anh em là nhất rồi, hãy là em thôi đừng vì anh mà thay đổi em nhé.

Những buổi trưa, gã rủ nàng ra bờ sông. Trước mặt họ, dãy  đồi đất tím loè trong ánh nắng, trời xanh thẳm và sáng như tấm gương. Một vài đám mây trắng thong thả đi ngang trên đỉnh đồi,nghe ngóng cái yên lặng của buổi trưa, hình như theo dòng nước chói ánh nắng đi xa. Thỉng thoảng, một bóng cá nổi lên, lờ dờ lên gần mặt nước như nhìn trộm hai người họ, rồi lại vùng quẫy đuôi chìm mất.

Nàng sung sướng đùa nghịch như một đứa trẻ con. Cô chiếm đoạt hết cả ý nghĩ của gã. Mỗi khi gã không muốn nhìn trời mây, cảnh vật, gã lại trở lại với nàng. Gã mang sách ra cùng ngồi đọc ở ngoài vườn, gã giảng cho nàng nghe những chuyện đẹp đẽ trong sách và thỉnh thoảng gã thấy nàng có vẻ mơ màng.

Càng ngày nàng càng đẹp thêm ra. Tình yêu để lại phảng phất trên khuôn mặt nàng một vẻ sung sướng hồn nhiên. Mắt Thư sáng hơn lên, dáng điệu uyển chuyển thêm; nét môi của cô rõ rệt, càng thắm như bông hồng đỏ, và lúc nào cũng như sẵn sàng hé nở. Nàng trở nên điềm đạm, băn khoăn hơn trước, với những lúc bồng bột, những lúc tin yêu. Gã cũng bắt đầu yêu nàng; tình yêu của nàng làm gã mụ mị, cô như người đầu tiên bước vào một mảnh vườn đầy hoa cỏ lạ, mang tới lòng gã những run cảm, những bông hoa xinh xắn nở trong lòng.

Tuy đã đi học ở trường tỉnh, nhưng nàng còn ngây thơ quá, nàng không chất phác như một cô gái quê, không mộc mạc những người quanh nàng.

Mùa hè đã hết.

Một buổi sáng dậy gã thấy cây mẫu đơn đầu vườn đã đơm bông, những cái nụ con chớm đỏ sắp nở trên các cành. Duy Minh nói với gã:

- Cây hoa này năm nay có hoa muộn. Mọi khi đầu tháng bảy, hoa đã nở rồi.

Gã yên lặng không trả lời, nghĩ đến kỳ nghỉ hè của mình đã sắp hết, sắp phải rời bỏ cái vườn này lên lại Paris học. Một cảm giác dịu buồn thấm vào lòng; nhưng một đằng gã cũng ao ước được chóng lên Paris , gã nhớ bạn học cũ ở nhà trọ, những anh em, chị em bạn thân ở nhà trường. Cánh đồng hoa này đối với gã bây giờ đã mất cái vẻ thú vị mới mẻ, gã muốn nói chuyện với những người khác, nhìn những phong cảnh khác.

Nhưng nắng càng bớt rực rỡ bao nhiêu thì nàng càng buồn rầu bấy nhiêu. Nàng không thể tự an ủi được vì sắp phải xa gã. Một ít chua chát, một ít lạnh nhạt, những câu tình tứ đã nhiễm cái buồn của những giờ vui sắp hết.

Nàng muốn cùng gã đi thăm lại những chỗ mà hai người đã từng đến.  Trước một bụi cây, một hàng cỏ, một phiến đá trong vườn, làm nàng lưu luyến quá.

- Sắp hết hè rồi. Vài hôm nữa anh lên Paris.

Gã dỗ dành nàng:

- Ðến tết anh lại về đây với em. Mua quà cho em nữa, lúc đấy về ra mắt ba mẹ em với tư cách con rể.

Nhưng nàng lắc đầu, bảo:

- Không, không.. anh sẽ quên em, anh sẽ không nhớ đến em nữa đâu.

Nàng vừa nói vừa cúi xuống khóc, không nghe những lời gã an ủi nữa , vẻ tươi tắn của nàng mất đi. Cô trở nên thẫn thờ, gã và nàng lẳng lặng đứng dậy trở về. Cỏ bên đường đã ướt sương buổi chiều. Dòng sông không sáng lạng như trước, nước trông âm u và sâu hơn,lẫn vào chỗ mờ mờ ở chân trời. Gió hơi lạnh nhẹ thổi đến, khiến cho lòng gã se lại.

Nghĩ đến lúc trở về Paris , đến những cuộc vui chơi cùng bè bạn, đến những buổi đêm đầy ánh sáng, gã lại thấy náo nức và nóng ruột. Gã nghĩ đến những cô gái lộng lẫy ở các ở club trong trung tâm Paris, như những bông hoa quý. Trong tâm can gã đầy những ham muốn, nhớ tiếc, và gã bắt đầu thấy hận mình vì một cô gái còn non mà những lời âu yếm đối với gã bỗng trở nên xa lạ.

Tháng tám đã đến, kỳ nghỉ hè của gã sắp hết.

Gã phải chiều những ý muốn ngây thơ của nàng. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ, đối với nàng là một cớ,một hy vọng để mà nhớ lại. Những cuộc dạo chơi, những lúc chạy len lỏi trong vườn hoa, lúc nào nàng cũng nhắc tới, nói đến, như để sống lại những thời khắc đã qua ấy, Gã không nhớ rõ như nàng. Tâm trí gã đã quay đi đến những cuộc tình duyên mới lạ khác ở Paris . Những ngày cuối cùng của gã ở mảnh vườn này, gã vừa bâng khuâng vừa mong đợi vẩn vơ, trong lòng không còn chờ tình âu yếm nữa. Thỉnh thoảng, một nét mặt buồn của Thư, một cái nhìn đắm đuối của nàng, làm gã hối hận và chú ý đến nàng hơn. Nhưng chỉ thoáng qua, rồi tuổi trẻ, sự ham vui, lại đêm đến cho Thế Hưng những ý nghĩ khác.

Ngày tôi phải đi đã đến.

Sau bữa cơm trưa, nàng và gã cùng đi chơi một lần cuối cùng. Trời đầy mây u ám,ở ven đồi. Một cơn gió lạnh lùa qua. Một ngày buồn rầu, ảm đạm, để cho người ta biệt ly. Họ cầm tay nhau đi, yên lặng, không vội vàng. Ngày mai đây, gã với nàng đã cách xa nhau,mỗi người một nơi; nàng ở lại mảnh vườn đầy hoa cỏ, gã trở về hòa vào đám những người tuổi trẻ ở Paris.

Bỗng một làn khói trắng toả sau bụi cây ở xa, rồi một chiếc xe hoả đi ra, trông nhỏ bé như một thứ đồ chơi của con trẻ. Chính là chuyến tàu mà mai gã sẽ đi. Còi tàu lanh lảnh kéo dài đưa đến, vang động trên cánh đồng, khiến gã nhớ đến một thế giới khác mà gã vui vẻ sắp được thấy.

Lúc đi về,Qua những khu vườn xinh xắn, trông thấp thoáng những mái ngói gọn ghẽ, nàng nắm chặt tay gã thì thầm:

- Anh, ước gì chúng ta được sống trong gian nhà kia, không lo lắng nghĩ ngợi việc gì, chỉ yêu nhau thôi anh ha...

Nàng buồn rầu nhìn con sông, dòng nước chảy đi cũng như thời khắc cuối cùng của gã với nàng. Nhẹ nhàng, gã kéo nàng  lại gần, dổ dành an ủi nàng hứa sẽ luôn luôn về thăm.

Ngày hôm sau, cô cùng với anh trai tiễn gã ra ga tàu. Nàng mắt đỏ lên như mới khóc, tha thiết nhìn về gã, như muốn cùng gã đi Paris.

Ðến ga, trong đám người tấp nập, nàng buồn rầu đứng yên, gã thấy trong đôi mắt cái vẻ đắm đuối của nàng. gã hứa với nàng sẽ thường xuyên gửi thư về, sẽ nhớ đến nàng. Nhưng trong thâm tâm, gã thấy bồng bột, vui tươi. Còn nàng thì đứng lặng, chua xót và ủ rũ, khoé mi rớm nước mắt, lòng thắt lại bởi thất vọng và nhớ thương.

Tiếng còi vang lên, bọn hành khách xô đẩy tranh dành; tàu đến. Gã chào tạm biệt Duy Minh  , rồi đưa mắt nhìn nàng. Lúc lên tàu, quay lại gã thấy bóng dáng cô lẫn vào đám người vẫn đứng yên trên sân ga vắng.

Hơn ba năm đã qua.

Gã đã không giữ lời hứa. Từ hôm về đến Paris , gã không viết lá thư nào cho nàng. Nhiều lúc gã đã lấy giấy mực ra định viết, nhưng lại thôi. Cái kỷ niệm gã giữ được của vườn hoa và người thiếu nữ dần mờ đi trong trí nhớ, nhường chổ cho một hình ảnh mơ màng, một hình ảnh lung linh, dịu dàng và xa xôi, khiến lắm lúc gã nghĩ tưởng đến một chuyện tình mới ngây thơ, gã còn mơ thấy trong một mãnh vườn dưới ánh nắng mùa hè.

Hai năm sau nữa, một cái thiếp mời màu hồng gửi đến nhà gã, gã lặng nghĩ một lát đến cô thiếu nữ mê đắm đuối,đã yêu gã với những ham muốn trong sáng và tha thiết. Nhưng gã không muốn về dự tiệc cưới nàng, và từ đấy gã không nhận được tin tức gì về cô nữa. Gã sống một cuộc sống mới  ở Paris  với những tình yêu khác, những người thiếu nữ khác, mà sự vui chơi. Hình ảnh cô dần mờ hẳn trong trí nhớ gã.

Gã quên hẳn nàng đi cho đến khi một sự tình cờ lại khiến gã gặp lại cô ở nhà một người bạn quen. Gã đến nhà người này dự một tiệc mừng. Ðến nơi, gã được một người đàn ông còn trẻ tuổi, giới thiệu:

- Cậu này là chồng của Anh Thư em gái ông chủ vườn hoa Duy Minh, anh có biết không?

Gã gật đầu, chào lại, rồi chú ý nhìn một cách tò mò người khách mới. Chồng nàng là một người có vẻ thông minh và rụt rè, hơi ốm yếu, gã ngồi thong thả nói dăm ba câu chuyện rời rạc, không có cảm tình gì.

Rồi cửa phòng bỗng mở rộng, tiếng nói ríu rít làm gã tò mò quay ra. Nàng ở ngoài bước vào tay giắt một đứa bé. Nhận thấy gã cô đỏ mặt, hai má ửng đỏ lên,nàng vội cúi mặt xuống, ôm lấy đứa nhỏ, gã cũng bối rối đứng dậy đưa mắt nhìn nàng, nàng bây giờ trông đẹp hơn trước, môi thắm hơn, người nở nang hơn cô gái trẻ năm xưa. Toàn người nàng có một vẻ đáng yêu mĩ miều và đằm thắm, như bông hoa nở đã vừa độ. Gã ngây người nhìn ngắm nàng, trong trí nhớ bỗng vụt nổi lên những kỷ niệm đã lắng sâu, những hình ảnh rực rỡ của cái vườn hoa năm ấy. Ðứng gần nàng, gã thấy cảm thấy run cảmnhư lần đầu gã yêu nàng.

Nhưng nàng bây giờ đã có chồng rồi. Khi gã quay lại nhìn chồng nàng, gã thấy rõ cái lạnh đạm của người đàn ông ấy, bên cái vẻ đẹp lộng lẫy đáng yêu của nàng. Nàng có sung sướng không? Nàng có nhớ đến gã không? Ngậm ngùi, gã nghĩ đến cuộc tình mới chớm nở, ngắn ngủi của nàng với gã trong mấy thàng hè; cái tình yêu ấy biết đâu không vẫn còn để lại trong lòng một vẻ rực rỡ như ánh nắng... trong vườn....
  

“vì giữa chúng ta không có sự cam kết nào cả, nên lỡ một ngày em rời đi, đó cũng là chuyện dễ hiểu.” #qh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thv