Notice III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã bao lâu rồi?

Cậu đã để ý chưa?

Cậu đang ở đâu Fate-chan?

Làm ơn nói với tớ là cậu để ý.

Trở về đi Fate-chan.

Notice III

By Kanoko



[Nanoha]

Tôi thở dài lần thứ một trăm và nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi chắc- Ack! Tôi chớp mắt một vài lần trước khi cái ánh sáng lóa mắt biến mất. Giữ chặt cái đầu đang quay cuồng của mình, tôi quay lại và bắt gặp một cặp mắt xanh ngọc bích.

"A-Arisa-chan?! Cậu làm cái gì thế?" Tôi hỏi khi những giọt nước mắt đau đớn sắp sửa rơi ra từ khóe mắt.

"Cậu lại làm thế rồi! Đừng có lơ bọn tớ nữa!" Arisa đáp lại đầy giận dữ.

Tôi mím môi ra vẻ thấu hiểu rồi lại nhìn ra ngoài của sổ một lần nữa. Nó không kéo dài lâu bởi Arisa bất ngờ bấu lấy vai và bắt đầu lắc mạnh người tôi. Cậu ấy hét vài điều về việc nhìn cậu ấy và tập trung lại nhưng nó thực sự không đi vào đầu tôi cho tới khi một giọng nói khác kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ khi nhắc tới một cái tên.

"Arisa-chan, mặc kệ cậu ấy. Cậu ấy chả tập trung tới thứ gì từ khi Fate-chan rời đi." Hayate-chan cười nhẹ.
Buông một cái thở dài đầy chán nản, Arisa-chan nới lỏng tay khỏi bộ đồng phục của tôi rồi ngồi xuống và càu nhàu. Cuối cùng thì tôi cũng nhìn về phía họ, thấy Suzuka-chan đang cố gắng làm Arisa-chan bình tĩnh lại còn Hayate-chan thì đang thưởng thức bữa trưa đầy vui vẻ trong khi đang theo dõi cơn bùng nổ của Arisa-chan.
________________________________________

Chiếc cặp bị vứt rơi phịch xuống góc phòng trong khi tôi thả người xuống giường, tay đặt sau đầu. Nhìn vu vơ về phía trần nhà, tôi không thể không nhớ tới nó. Hít một hơi thật sâu, tôi ngồi dậy và mở ngăn kéo bàn, rất may là nó ở gần giường. Tôi lấy ra một cái phong bì và nhìn vào nó. Tôi không biết mình đã nhìn cái tên được viết ngay ngắn ở mặt trước phong bì bao lâu nhưng nó cũng sớm nằm trên đùi tôi và giờ trên tay tôi là một lá thư. Những từ cuối cùng mà cậu nói với tôi trước khi bỏ đi.

Tôi chắc chắn rằng cậu chưa đi. Cậu không thể. Tôi luôn có cảm giác cậu đang ở quanh đây, nếu điều đó là đúng thì cậu chưa hề rời đi. Cậu đang ở rất gần nhưng đó là nơi mà tôi không thể thấy cậu. Không biết liệu cậu đã đọc lá thư tôi gửi cho cậu chưa. Có thể là không bởi cậu vẫn chưa xuất hiện khi mà tôi đã gửi lá thư ấy được vài tuần rồi.

Thật cẩn thận, tôi bỏ lá thứ vào trong phong bì và đặt lại nó vào ngăn kéo. Tiếng điện thoại kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi bước đến chỗ cặp để lấy điện thoại ra. Tin nhắn từ Hayate-chan. Cậu ấy muốn gặp tôi. Bối rối không hiểu chuyện gì, tôi trả lời 'okay' và ra ngoài mà không cả thay đồng phục.

________________________________________

[Hayate]

Ahh, thật là đau khi thấy người bạn thân nhất của mình bị tổn thương như thế. Tôi thật sự không hiểu sao Fate-chan lại cứng đầu thế. Cậu ấy đã xem lá thứ mà Nanoha-chan gửi cho mình và biết rằng Nanoha cũng có cảm giác giống mình. Tôi thật sự không hiểu cô gái này đang nghĩ cái gì. Cậu ấy không tin những tình cảm Nanoha-chan dành cho mình là tình yêu. Fate-chan nghĩ đó là tình yêu ép buộc hay những thứ đại loại như thế. Cái cô gái cứng đầu này, vậy mà tôi cứ luôn cho rằng Signum mới là người cứng đầu chứ.

Tôi đã gửi cho Nanoha-chan một tin nhắn hẹn gặp cậu ấy, hi vọng rằng cậu ấy sẽ đến. Việc này rất quan trọng nếu cậu ấy thực sự quan tâm đến Fate-chan nhưng tất nhiên tôi không thể nói ra điều đó. Cậu ấy có thể hoảng loạn và rồi lại quay lại vào phút chót giống như lần trước. A, cậu ấy nhắn lại rồi. Tôi gần như hét toáng lên trước đám đông. Giờ thì hãy xem Fate-chan đang ở đâu...

________________________________________

[Fate]

Không hiểu tôi có thể tiếp tục làm điều này được bao lâu nữa. Nanoha luôn nói rằng cậu ấy có thể cảm thấy khi tôi ở bên hay khi chúng tôi ở cùng một nơi. Có lẽ tôi thật sự nên tới Mid-Childa nghỉ ngơi thay vì ở lại trái đất, chỉ vì tôi lo rằng Nanoha có thể sẽ không thể tiếp nhận được hết những điều tôi thổ lộ ra. Thêm nữa, tôi luôn lo cho Nanoha. Đó là lý do tôi luôn ở một nơi thật gần mỗi khi cậu ấy ra ngoài cùng bạn bè. Cứ thế này... tôi sẽ bị Nanoha bắt gặp mất. Tôi biết rằng giờ cậu ấy rất ghét tôi. Tôi lại còn là nguyên nhân khiến cậu ấy chia tay với bạn trai nữa.

Những người như tôi... Đáng lẽ không nên tồn tại...

"A, cậu đây rồi, Fate-chan!" Tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ chán nản.

Ngẩng đầu lên, tôi thấy Hayate đang chạy tới chỗ mình với một nụ cười trên khuôn mặt, tôi nhận ra rằng cậu ấy lại đang toan tính điều gì đó một lần nữa. Tôi nhìn nửa hi vọng rằng cậu ấy chỉ muốn nói chuyện và kể cho tôi về tình trạng của Nanoha. Nhưng thật không may, Hayate đang mang một nụ cười tinh quái trên mặt, điều này nghĩa là chuyện mà cậu ấy muốn bàn với tôi không phải là những thứ chúng tôi thường nói.

"C-Chuyện gì thế, Hayate? Trông cậu như thể là đang toan tính những chuyện mà chắc chắn là tớ không thích." Tôi lặng lẽ nói.

"Ơ, sao Fate-chan lại nghĩ tớ như thế? Đây là một nụ cười hạnh phúc mà. Nụ cười hạnh phúc! Nhưng dù sao thì đúng vậy, cậu nói chính xác rồi đấy. Tớ có một ý tưởng mà cậu có thể không thích."

"Chắc chắn là tớ sẽ bị bắt nghe nên... cậu cứ nói đi." Tôi thở dài, biết rằng mình không thể tránh xa điều này dù mình nói gì chăng nữa.

"Đó mới là Fate-chan mà tớ biết chứ! À, tớ muốn cậu đi cùng tớ tới quán café. Arisa-chan và Suzuka-chan thì đang bận... hẹn hò còn Nanoha thì có vẻ không muốn đi cùng tớ. Thêm nữa tớ không thể gọi được cho cậu ấy." Hayate nói trôi chảy cứ như thể cậu ấy đã luyện tập câu nói này từ trước.

"Tớ còn có lựa chọn nào khác chăng?" Tôi hỏi và cậu ấy lắc đầu ngay lập tức.

"Yay! Đi thôi!" Hayate vui vẻ nói.

________________________________________

[None]

Họ cảm thấy hương vị cà fê lan tỏa khắp quán khi Hayate và Fate bước vào quán và chọn một chỗ ngồi gần góc phòng, ngay cạnh ô cửa số cuối cùng. Fate gọi một tách cappuccino trong khi Hayate không gọi và có vẻ như đang lo lắng về điều gì đó. Cô cứ hết nhìn điện thoại rồi lại liếc ra ngoài cửa sổ từ lúc Fate ngồi xuống ghế, lưng quay về phía cửa ra vào.

"Cậu đang chờ ai à, Hayate?" Cô gái tóc vàng hỏi khi nhận thấy Hayate cứ bồn chồn ngó nghiêng xung quanh.

"Ơ, à... không có. A, tớ sẽ quay lại ngay." Hayate trả lời và phi như bay ra ngoài cửa trước cả khi Fate kịp nói thêm.

Nhún vai, Fate định quay lại để xem Hayate định làm gì nhưng bị ngăn lại vì người bồi bàn đặt tách cappuccino của cô xuống. Fate nhận ra rằng sớm muộn gì cô cũng biết ý định của Hayate vậy thì sao không để nó bất ngờ một chút.

Hớp một ngụm cappuccino, Fate đặt tách xuống và quay lại nhìn đúng lúc Hayate đang đẩy ai đó vào quán café và hướng tới chỗ cô ngồi. Ánh sáng mặt trời làm Fate bị lóa mắt khiến cho cô phải nheo mắt để cố nhìn ra người đó là ai. Hơi thở của cô bị nghẹn lại trong cổ họng khi cô nhận ra người đó. Từ duy nhất cô thốt ra được trong khi vẫn đang nhìn người đó chính là "Nanoha."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro