Notice IV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Notice IV

By Kanoko



[Nanoha]

Tôi liếc vào quán café nơi mà Hayate-chan đã hẹn gặp. Không hiểu sao Hayate-chan lại muốn hẹn tôi ở đây khi mà mấy ngày trước chúng tôi đã tới đây và cậu ấy bảo là họ phục vụ không bằng quán chúng tôi thường đến. Tôi nhìn quanh xem cậu ấy đã đến chưa nhưng thật ngạc nhiên khi thấy cậu ấy đang bước ra từ quán café. Tôi nhìn Hayate-chan với một chút kinh ngạc bởi cậu ấy luôn là người tới trễ.

"Hôm nay cậu đến sớm thế, Hayate-chan." Tôi nói khi cậu ấy tới đủ gần để có thể nghe thấy.

"À, có gì đâu. Tớ không thể luôn là người tới trễ mà. Vào trong đi. Có vài điều đang đợi cậu đấy." Cậu ấy đẩy tôi vào trong quán.
Tôi nhìn cậu ấy khó hiểu và bước vào nhưng tôi đã ngay lập tức dừng lại khi thấy một bóng tóc vàng quen thuộc đang ngồi ở chiếc bàn trong góc phòng. Tôi không thể tin được điều này nhưng không hiểu sao tôi lại đứng lại và rồi bị Hayate-chan đẩy từ phía sau để tiến lại chỗ đó lần nữa. Khi chúng tôi lại gần, cái người tóc vàng đó quay lại phía chúng tôi và giờ thì tôi hoàn toàn đứng lại cho dù Hayate-chan có cố đẩy đi chăng nữa. Tôi nhìn cậu ấy và từ từ đi ra phía trước còn cậu ấy thì thì thầm tên tôi.
________________________________________

[Hayate]

"Nào nào, kết thúc cuộc thi nhìn nhau đi! Tớ bi-!" Khi tôi bắt đầu nói thì Nanoha-chan bất ngờ giơ tay và tát Fate-chan.

Không thể tin được điều mình vừa thấy nhưng rồi tôi nhận ra những giọt nước mắt tuôn rơi của Nanoha-chan còn Fate-chan thì nghiêng đầu theo cái tát và nhìn chằm chằm xuống sàn nhà. Tôi không biết phải nói gì, nhưng cái tát này chắc chắn sẽ khiến Fate-chan hiểu lầm.

"Na-Nanoha-chan cậu-..." Sao lại không cho tôi nói hết một câu thế này? Cậu ấy chạy ra khỏi quán café trước khi tôi kịp nhận thấy chuyện gì đã xảy ra! Không thể làm gì ngoài nhìn cậu ấy biến mất nên tôi quay lại chỗ Fate-chan.

________________________________________

[Fate]

Tôi nhìn cậu ấy và không thể không thì thầm tên cậu. Một mớ hỗn độp những suy nghĩ chạy qua đầu tôi. Tôi muốn lườm Hayate nhưng bỗng nhiên cảm thấy đau nhói và nhận ra rằng Nanoha đã tát mình. Không thể nghĩ được điều gì, tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà như thể nó là điều thú vị nhất trên thế giới. Và rồi cậu nhanh chóng chạy đi không để Hayate kịp nói hết câu.

Một tay đưa lên khẽ xoa chỗ vừa bị Nanoha tát, tôi quay mặt về phía Hayate, cậu ấy đã ngồi xuống và đang nhìn chằm chằm vào tôi. Mỉm cười với cậu ấy, tôi uống nốt tách cappuccino của mình, thanh toán và nhanh chóng kéo Hayate ra ngoài.

"Tớ biết là cậu ấy ghét tớ mà. Ít ra đây cũng là điều tốt." Tôi nói khi chúng tôi dừng lại ở công viên.

"Cậu biết không phải như thế mà, có lẽ cậu ấy chỉ quá bất ngờ. Cậu đã biến mất trong vài tuần rồi Fate-chan." Hayate nhẹ nhàng nói.

"Cũng muộn rồi. Về nhà thôi Hayate."

"Ừ... Cậu nhớ phải về nhà nhé. Đừng bắt tớ phải đi tìm như lần trước, được chứ?"

Tôi gật đầu và bước đi. Tôi không muốn Hayate trông thấy mình khóc nên đã chạy. Chạy thật xa và khụy xuống ngay khi tôi vừa đi chậm lại.

________________________________________

[Hayate]

Không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Tôi chỉ muốn làm điều gì đó để Nanoha-chan có thể gặp lại Fate-chan và việc này lại xảy ra. Cứ thế này mọi thứ giữa họ sẽ tan vỡ nếu không được ai sửa chữa và tôi sẽ là người sửa nó. Tôi không biết mình phải bắt đầu từ đâu nhưng tới chỗ Nanoha-chan có thể là điểm khởi đầu. Với suy nghĩ đó, tôi bắt đầu đi tới quán Midori-ya.

Tôi tới quán café của bố mẹ Nanoha thì trời đã tối và khi tôi hỏi xem cậu ấy có nhà không, Momoko-san bảo rằng cậu ấy chưa về nhà kể từ lúc ra ngoài gặp tôi. Bác ấy nhìn tôi đầy lo lắng và hỏi xem liệu có chuyện gì xảy ra không nhưng tôi không biết phải trả lời thế nào ngoài việc nói với bác ấy đừng lo lắng. Tôi phải báo cho Fate-chan, tôi không hiểu rõ Nanoha-chan như cậu ấy và nếu tôi không về nhà sớm thì sẽ bị Shamal cằn nhằn.

"Alô?" Tôi nghe thấy giọng Fate-chan ở bên kia đầu dây.

"Fate-chan, đây là việc khẩn cấp... Momoko-san bảo tớ rằng Nanoha-chan vẫn chưa về nhà và bác ấy đang rất lo lắng... Cậu có thể tìm được cậu ấy không? Ý tớ là cậu hiểu cậu ấy nhiều hơn tớ và nếu tớ không về nhà sớm, Shamal sẽ cằn nhằn tớ đến chết mất. Làm ơn đi mà Fate-chan!" Tôi cố năn nỉ đề phòng cậu ấy không đồng ý.

"Ừ, được rồi tớ sẽ đi. Gặp lại vào ngày mai, về cẩn thận nhé. Tạm biệt." Cậu ấy không đợi tôi trả lời đã cúp máy.

"Hi vọng là cậu sẽ tìm thấy Nanoha-chan, Fate-chan." Tôi thì thầm và quay về nhà.

________________________________________

[Nanoha]

Tôi nhìn xuống tay mình, bàn tay đã tát Fate-chan. Không hiểu sao tôi lại làm thế nhưng tôi đã tát Fate-chan và khi nhận ra điều mình đã làm, tôi bỏ chạy. Bật cười đầy đau đớn, tôi nhận ra rằng mình luôn là kẻ hèn nhát. Chạy trốn là điều duy nhất tôi làm để chống lại những thứ tôi không biết. Đưa tay lên che mắt khi tôi nhận ra mình lại đang khóc một lần nữa. Tôi không biết mình đã đứng đây bao lâu. Luôn là nơi này, tôi không biết đến đâu ngoài nơi này mỗi khi tôi buồn hay hoảng loạn.

Tôi cứng người khi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại chỗ mình. Là cậu ấy... Tôi có thể cảm nhận được đó là cậu ấy.

"Cậu ghét tớ phải không?" Cậu ấy hỏi tôi.

________________________________________

[None]

"Cậu ghét tớ phải không?" Fate hỏi và cô không biết liệu Nanoha có nghe thấy không.

Nanoha ngước nhìn cô trong phút chốc với đôi mắt xanh chứa đầy sự giận dữ. Cô gái tóc vàng vẫn nhìn về phía Nanoha, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và thấy chúng chuyển từ tức giận sang bối rối.

"Sao... Sao cậu lại cho rằng tớ ghét cậu? Cậu đã đọc lá thư của tớ chưa? Nó đã nói rất rõ rằng tớ yêu cậu..." Nanoha nghiến răng nói.

"Không biết nữa. Tớ chỉ muốn hỏi thôi."

Không báo trước, Nanoha buông người về phía Fate và cô gái tóc vàng đỡ lấy cô. Rồi Nanoha bắt đầu đánh vào vai Fate nhưng mỗi cú đánh lại trở nên yếu dần, yếu dần cho đến khi dừng hẳn. Và cô bắt đầu khóc nức nở trên vai bạn mình.

"Tớ xin lỗi, Nanoha." Fate lặp đi lặp lại lời xin lỗi trong khi Nanoha vẫn cứ khóc.

Cuối cùng, khi cô gái tóc nâu đã nín, Fate định buông cô ra nhưng Nanoha đã khiến cô dừng lại bằng một yêu cầu mà cô chưa bao giờ dám làm bởi cô không muốn lợi dụng Nanoha.

"Hôn tớ đi, Fate-chan?"

Mặt Nanoha đỏ bừng lên khi cô nhìn Fate. Còn Fate thì dường như đỏ hết từ đầu đến chân. Cô nhìn chằm chằm vào Nanoha với một bộ mặt như thế đang hét lên rằng 'Tớ không thể lợi dụng cậu' hay thứ gì đại loại như thế và điều đó khiến Nanoha bật cười.

Buông tay khỏi lưng Fate, Nanoha vòng tay quay cổ cô và đặt môi mình lên đôi môi của cô gái tóc vàng kia. Trong vài giây đầu khi nụ hôn nhẹ đó vừa bắt đầu, Nanoha cảm thấy Fate đang cố đẩy cô ra nhưng cô gái tóc nâu giữ Fate chặt và gần hơn để Fate hiểu rằng cô sẽ không buông ra sớm đâu.

Khi nụ hôn kết thúc, Nanoha ôm chặt Fate và khẽ kéo đầu cô xuống một chút để thì thầm vào tai cô rằng.

"Mình yêu cậu, Fate-chan."


~ End ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro