Chương 130: Chạy thoát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hinata vùng vẫy, cố tránh xa khỏi Tao bằng mọi cách. Y thì vẫn nắm chặt lấy cô, kéo cô về phía mình.

Y phục của cả hai lệch lạc.

Những cái chạm của Tao lên cơ thể Hinata, đều khiến cô kinh sợ và ghê tởm.

Cô tung cước, đạp lên ngực y. Bờ ngực vững chãi đó chỉ run lên thật nhẹ, còn Tao thì vẫn chắn trên người cô, không hề suy suyển.

- Nàng không thoát được đâu. - Y vừa nói vừa cởi nốt những phần khác trên y phục.

Hinata sợ hãi rùng mình. Tay cô bám chặt lấy chăn. Nếu hắn còn dám đến gần cô, thì cô...

Đôi mắt tím kiên định trầm xuống.

Hinata nắm lấy chiếc trâm cài vừa bị cuộc giằng co làm rơi.

Dù có quyên sinh, cô cũng quyết bảo toàn trinh bạch của mình.

Tao hơi nheo mắt khi nhìn thấy biểu hiện của cô. Y nâng cằm cô lên, đôi mắt lục quan sát khuôn mặt mỹ miều. Hinata né tránh những ngón tay cợt nhả đó. Cô quay mặt sang hướng khác.

- Nàng định tự tận à? - Tao cúi sát bên tai cô, thì thầm - Nàng nghĩ, ta sẽ để nàng làm chuyện đó sao?

Hinata nghiến răng.

Phải, y sẽ ngăn chặn cô thôi, rất nhanh.

Đôi mắt tím trở nên hoang mang. Giờ thì cô phải làm gì đây? Nhưng rồi Hinata lại tự trấn an chính mình. Lúc này cô không thể đánh mất lí trí được.

Vừa nghĩ, Hinata vừa khéo léo quay người ra phía sau.

Cô giả vờ giấu mặt sau tay áo dài thụng, âm thầm ngậm lấy một viên mê dược.

- Hinata. - Tao ôm lấy cô, giọng y trở nên dịu dàng đến vô cùng. Những ngày qua y đã thể hiện cho nàng thấy một gã Tao nghiêm khắc, lạnh lẽo. Có lẽ nàng ghét gã ta lắm? Giờ đây, y sẽ cho nàng thấy một Tao khác...

Con người thật của y. Kẻ đã bị nàng cuỗm mất hồn phách.

Tao chạm tay lên gò má cô. Ngón tay thon dài ấm áp ve vuốt đôi môi hồng.

Hinata đưa mắt nhìn y. Trong đôi mắt cô là ý chí kiên cường tựa như lưỡi kiếm sắc bén.

Y nâng cằm cô lên, chậm rãi hôn lên đôi môi mà y hàng ngàn lần muốn chiếm hữu. Hinata vẫn tỉnh táo nhìn y chăm chăm. Đôi mắt đầy hững hờ của cô khiến Tao có chút khó chịu.

Y đẩy cô ngã xuống, chiếc lưỡi mềm mại nhẹ nhàng quấn lấy cô. Tao hôn sâu vào môi cô hơn, say sưa thưởng thức. Thật hạnh phúc, đây là lần đầu trong đời y cảm thấy lòng ngực mình đập mạnh và hân hoan đến thế.

- !

Đột nhiên có thứ gì đó rơi vào miệng y.

Vật đó lọt vào vòm họng, y nhíu mày, thoáng khựng lại vài giây. Đôi mắt lục chú ý đến thiếu nữ áo tím trong lòng. Hinata mỉm cười, cô đẩy lưỡi nhẹ nhàng, khiến vật đó rơi xuống miệng Tao.

Bản sao hoàn hảo nhất nuốt lấy nó, không hề có sự đề phòng nào.

Y sững sờ, đưa tay lên cổ. Tao không biết mình vừa bị cho uống thứ gì.

- Nàng...

- Hừ. - Hinata cười lạnh, chậm rãi ngồi dậy. Trong lúc Tao vẫn còn sửng sốt vì không hiểu bản thân vừa nuốt phải vật gì thì cô đã nhanh nhẹn rời khỏi tầm kiểm soát của y.

Hinata tiến đến bàn trang điểm, nhanh chóng mở ngăn tủ ra.

Ở đó có một chiếc hộp sứ. Cô đã cố tình chế thêm chút giải dược cho số Hắc Diễm Liên mà cô chuẩn bị.

Hinata nuốt một viên thuốc giải, số còn lại cô bỏ hết vào tay áo. Phòng hờ có việc sử dụng cho sau này. Xong việc, cô liếc nhìn Tao bằng ánh mắt đắc thắng. Hinata lùi về cửa, mỉm cười - Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để ngươi chà đạp ta như vậy sao? Đàn ông các ngươi rốt cuộc cũng chỉ xem phụ nữ là vật lót dưới người cho ấm thôi phải không? Ta không phải loại dễ dãi để ngươi có thể thỏa thích cợt nhả, trêu đùa đâu.

Đôi mắt tím lạnh lẽo, Hinata nghiến răng gằn giọng - Cả đời này, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!

Nói rồi cô chạy vụt đi.

Phải nhanh chân lên, trong khi Hắc Diễm Liên còn có hiệu lực!

Tao nhìn cô rời khỏi, y giật mình vội vàng với đuổi theo, nhưng chỉ vừa mới cử động một chút thôi, y đã liền thấy đầu óc váng vất.

Đầu choáng váng, cơ thể rã rời như toàn bộ sức mạnh đều bị vô hiệu...

Tao khuỵu người xuống giường, không thể tin nổi vào những triệu chứng đang xuất hiện trong cơ thể.

- Mê dược? - Y lẩm bẩm - Làm sao nàng lại có được thứ này?!

Hơn nữa, trong trời đất, chỉ có duy nhất Hắc Diễm Liên mới có tác dụng với long thể ưu việt mà cha mẹ ban tặng!

Hinata lấy đâu ra thứ mê dược thượng đẳng khó tìm đó?

Hàng loạt câu hỏi xoáy trong đầu y, tâm trí bị mê dược đánh gục từng chút, từng chút. Tao ngước lên, cố gắng nhìn theo bóng hình đang khuất dần.

Vào khoảnh khắc này, y mới nhận ra nàng quan trọng như thế nào...

Thì ra, khi nàng rời xa y, nỗi đau thật sự mới bắt đầu.

- Hi... Na... Ta...

Nàng ghét ta đến vậy sao?

Dù nàng có ghét ta như thế nào, thì ta cũng sẽ giữ nàng bên mình.

Tao dùng hết số sức mạnh chưa bị tác động trong cơ thể gọi Tịch Vận ra. Quyền trượng màu xanh lơ lửng trước mắt y, những tia sáng rực rỡ quanh thân nó lấp lánh như sao.

Tao truyền thứ gì đó cho Tịch Vận.

Xong rồi, y cũng không chịu nổi nữa, ngã xuống.

-o-

Hinata chạy thẳng ra vườn. Vừa chạy, cô vừa không ngừng ấm ức quệt tay lên môi.

Thật đáng ghét! Tên Tao đó không ngờ lại định làm những chuyện kinh khủng với cô!

Trước đây, dù cô không ưa gì hắn, nhưng những gì hắn làm trong mấy ngày qua thực sự đã khiến cô có cái nhìn thiện cảm hơn. Cho đến hôm qua khi hắn trêu đùa cô, Hinata đã bắt đầu ghét hắn trở lại rồi. Vậy mà hôm nay, hắn còn hành xử như vậy...

Tao rốt cuộc xem cô là gì?

Trong mắt hắn cô là vật thí nghiệm? Là món đồ chơi?

Phải chăng vì cô yêu con người, nên hắn không tôn trọng cô nữa? Hắn cho rằng, một vị thần yêu phàm nhân thì cái gì cũng dễ dãi cả sao?

Hắn nhất định nghĩ cô là loại phụ nữ chẳng ra gì, nên mới muốn dùng cô làm vật mua vui...

Nước mắt tức nghẹn dâng lên mi. Hinata căm ghét hắn!

Khi cô chạy ra ngoài vườn, khung cảnh ngoài ấy đã bị thay đổi ít nhiều. Pháp trận mà Tao bày bố đã bị Hinata phần nào hóa giải. Hắc Diễm Liên khiến y ngủ mê, nguồn linh lực mà Tao dùng để duy trì pháp trận cũng vì điều đó mà tắt lịm. Khung cảnh bên ngoài vốn bị pháp trận che khuất giờ đang hiện ra trước mắt Hinata, rõ ràng, hùng vĩ.

Đôi mắt tím ngước lên.

Hiển hiện ở nơi xa là vô số mỏm đã chót vót.

Lâu đài được xây dựng trên mặt một dòng sông băng. Dòng sông ấy lại được bao bọc giữa một hẻm núi. Hai bên sườn núi ôm ấp lấy dòng sông, những mỏm đá vươn ra hai bên sườn núi tựa như những cánh tay, vươn về phía lâu đài.

Khung cảnh này, vừa huy hoàng lại vừa ám ảnh...

Nó có cái gì đó ma quái và tù túng. Khiến Hinata thoáng rùng mình.

Nhưng không sao. Hinata nghĩ. Ngay đây thôi cô sẽ thoát khỏi chốn này!

Tự do, cô sắp có lại tự do của riêng mình!

Hinata nâng váy, cố gắng dùng hết sức chạy ra khỏi khu vườn. Khoảng cách từ lâu đài đến rìa kết giới là một khoảng cách không hề nhỏ. Hinata biết thế, nhưng vẫn cố gắng chạy.

Gót sen xinh đẹp để lại trên tuyết vô vàn hố nhỏ. Hinata chạy trong trời gió tuyết. Tuyết đáp lên mặt cô, lạnh căm.

Con à, chúng ta sẽ thoát khỏi kẻ địch thôi!

Con... Hãy tin mẹ nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro