Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Naruto, tránh ra!!!" Nhìn người trước mặt đã từng là đồng bạn chung trong đội 7, đã từng chiến đấu cùng nhau, hiện tại là anh hùng Konoha, Uchiha Sasuke một trận phiền lòng, gia hỏa này. . . . Mỗi lần đều ngăn cản hành động của mình, còn nói mang chính mình trở về, thật là. . . Nhìn thực chướng mắt!!!

Nhìn người đối diện, Uzumaki Naruto khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ, nhưng đáy mắt đã tràn đầy tuyệt vọng, Sasuke. . . . Dạng này, hắn nên làm thế nào mới tốt? Rõ ràng. . . . rõ ràng trước kia là đồng đội. . .

Hạt mưa nhỏ chậm rãi rơi xuống, không trung âm u, từng giọt mưa dọc theo đầu tóc hai người chậm rãi rơi xuống, dần dần ướt nhẹp toàn thân, ha ha, mưa lớn giống ngày đó, giống nhau đều là một kết cục, số mệnh quyết đấu sao? Chính là lại không có một người nói chuyện.

Cuối cùng không khí trầm mặc cũng dừng lại, Naruto lên tiếng, nhưng giọng nói đã không còn sức sống," Sasuke. . . Dừng lại đi trở về được không ?" Thanh âm suy yếu mà bi ai, mang theo khẩn cầu, hắn thật sự không hi vọng. . . .

Lạnh lùng nhìn hết thảy sự việc trước mặt, thiếu niên tóc đen như cũ lãnh khốc nói: "Hừ, trở về ngươi cảm thấy có khả năng sao? Ít nói vô ích, muốn ngăn cản ta thì tới đi!!" Không có khả năng quay đầu lại, hắn đã vì ý nghĩ báo thù của mình mà đã chịu quá nhiều áp lực, không có khả năng từ bỏ, nếu bỏ qua thì thù gia tộc đâu? Hắn không thể quay đầu lại, cho dù phía sau vẫn có một tên ngu ngốc như vậy luôn đuổi theo hắn. Cũng không có khả năng buông tay.

Trời mưa, nước mắt Naruto đột nhiên không hề theo dự tính chảy xuống, theo nước mưa rơi xuống, không có người thấy, chính là trong lòng Naruto thật lòng tuyệt vọng, một người đồng bạn đều không thể cứu được như thế nào nói là muốn trở thành Hokage ?

Nhìn người đối diện chậm rãi nhắm mắt, tuy rằng đánh lén là thời cơ tốt, chính là Uchiha Sasuke vẫn không động đậy, chờ một chút đi, không biết vì cái gì mà hắn luôn cảm giác được, người ngu ngốc đối diện mình vẫn đang khóc, nhất định đang khóc.

Cuối cùng vẫn chậm rãi mở mắt, Naruto cười chua xót, hắn không có cách nào để không nghênh chiến, bởi vì phía sau hắn chính là Konaha a, hắn có thể không vì chính mình, chính là không thể bỏ lại nhóm người đó.

Ha ha, cỡ nào châm chọc a, hai người đã từng là đồng bạn, lại hoàn toàn bất lực đi lên con đường này, ha ha đây là kết cục sao? Thật là, khiến ta cảm thấy bi ai a, cho dù là vì Sasuke, cũng không thể đủ để hắn tiêu diệt Konoha. Naruto rất rõ ràng, nếu Konoha bị hủy diệt, như vậy, thật không có khả năng để trở về.

Kiên định đứng, đã từng đội sổ, đã từng muốn đảm đương chức vị Hokage, Naruto cười quyết tuyệt, không sai chính là quyết tuyệt, "Sasuke đến đây đi ta sẽ không mặc kệ để ngươi hủy diệt Konoha." Vì thế, tại kết cục chung, lần thứ hai nghênh đón sự quyết đấu của số mệnh.

Thân ảnh cả hai hiện lên rất nhanh, hai người rống lên sử dụng tuyệt chiêu mạnh nhất của bản thân, ánh sáng mãnh liệt khiến hai người không chịu được phải nhắm mắt lại.

Nhìn kiếm của chính mình xuyên thủng trái tim của Naruto, Sasuke trong nháy mắt tỉnh táo , rõ ràng, rõ ràng mới trong chốc lát, rõ ràng, rõ ràng hắn dùng mắt Mangekyou Saringan cũng còn vô dụng, chính là, vì cái gì. . . .

Nhìn  con ngươi màu đen trong trẻo của thiếu niên đối diện, Naruto chậm rãi cười lên, ha hả quả nhiên, trong khắc cuối hắn vẫn không tài nào xuống tay nổi với Sasuke, xin lỗi ngài đệ tam, thầy Kakashi, tiên nhân háo sắc ta làm cho mọi người thất vọng rồi. . .

Chính là vì cái gì, mà khắc cuối hắn lại không ra tay được? Hắn hiểu được rằng bản thân vẫn luôn thích Uchiha Sasuke, không phải thích kiểu đồng đội mà là yêu, đã từng bị ký ức tận lực bỏ qua, Naruto rốt cuộc hiểu được, vì cái gì mà không nghe theo mọi người kể cả khi Sakura nói, vẫn bướng bỉnh không muốn tha cho, đây hết thảy đều bởi vì hắn thích Uchiha Sasuke a!!!

Nhưng bây giờ ... Thì lợi ích gì đâu, nghe trong tiềm thức Kurama táo bạo gầm rú quan tâm, khuôn mặt hiện lên nỗi thống khổ áy náy, Naruto cuối cùng hộc ra một câu:"Sasuke, ngươi phải. . . ." Sống thật tốt. Nhưng vẫn chưa có nói xong mà đã mất đi ý thức.

Đời này, có thể chết trong tay ngươi, cũng là hạnh phúc lớn nhất của ta.

Trong khung cảnh hoang tàn âm u của ngày mưa, thiếu niên tóc đen ôm chặt cơ thể thiếu niên tóc vàng không còn hơi ấm khóc rống đây thê lương.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro