Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



  Đây là nơi nào? Nhìn hoàn cảnh xa lạ dơ dáy bẩn thỉu, xung quanh là cả một núi rác cao, Naruto trong nháy mắt ngây người.

  Rõ ràng, rõ ràng là hắn đã chết, vậy bây giờ xem như là chết không thành rồi sao, cố hết sức đứng lên, đôi mắt xanh lam sạch sẽ nhìn xung quanh, không cảm nhận được Chakra, vậy hẳn đây không phải là thế giới Hokage mới đúng. . . . đây rốt cuộc là nơi nào.

  Cúi đầu nhìn tay của chính mình, sạch sẽ trắng nõn, không phải bàn tay do mình luyện tập nhiều năm mà chai sần, thân thể cũng có vẻ rất yếu, miễn cưỡng tìm được một hố nước, hướng mặt mình chiếu vào soi, tuy không rõ ràng nhưng vẫn chiếu ra bộ dạng của hắn: tóc ngắn vàng nắng, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, nhưng lại có một chút vết bẩn xung quanh, quần áo vẫn như cũ giống như chính mình trước khi mất đi ý thức, nhưng đã rút nhỏ rất nhiều, đôi mắt xanh lam một mảng mờ mịt, kì lạ nhất là. . . ba vết râu trên mặt đã không còn.

  Cho nên. . . . hiện tại bản thân mình chính là người xuyên qua. Naruto tự giễu nhưng trong lòng vẫn đau như cắt.

  "Uy!!!Tiểu tử ngươi tưởng bổn đại gia đã chết rồi sao?" Đột nhiên, một đạo thanh âm quen thuộc truyền đến, mang theo kiêu ngạo cùng cuồng vọng.

  "Tiểu, tiểu cửu. Kỳ quái, thanh âm của ngươi sao lại gần như vậy?" Tại địa phương xa lạ nghe thanh âm quen thuộc. Nhưng mà, khoảng cách này. . . .

  "Ngu ngốc!!! Ta ngồi ngay tại trên vai ngươi!!! Chỉ là là ẩn hình!!! Với lại không được gọi ta là tiểu cửu, gọi ta là cửu vĩ." Thanh âm quen thuộc trả lời.

  Naruto lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện ra trên vai mình có sức nặng, quay đầu nhìn thân hình tiểu cửu từ từ hiện ra. . . Naruto sửng sốt.

  "Tiểu Cửu. . ., không Cửu Vĩ là ngươi đã cứu ta. . ." Thấy hồ ly trước mắt phía sau lung lay sáu cái đuôi, hốc mắt Naruto có chút ẩm ướt.

  "Hừ!!! Ngươi chớ tự mình đa tình, ta là sợ cùng ngươi chết đi  nên mới tự cứu chính mình!!!" Cửu Vĩ thu hồi sáu cái đuôi, ngụy trang thành một hồ ly bình thường, hắn mới không thừa nhận hắn thấy tiểu tử trong một khắc kia không nói hai lời liền vận dụng lực lượng của chính mình cướp Naruto từ tay tử thần mang đến nơi này.

  Nhưng mà. . ."Tiểu quỷ, ngươi khóc lóc cái gì a!!! Không cần thiết. . . . Tiểu quỷ phiền toái." Thấy hốc mắt Naruto đầy nước mắt, Cửu Vĩ có chút lo lắng hô.

 

  Lau khô nước mắt Naruto lộ ra một nụ cười thật tươi:"Tiểu Cửu, ngươi thật quá đáng!!! Ta tên Uzumaki Naruto không phải tiểu quỷ, tại sao phải nói ta như vậy."

". . . ." Hồ ly trên vai giả chết.

  "A, đúng rồi Tiểu Cửu a không Cửu Vĩ a, ngươi rốt cuộc là đã đem chúng ta đến nơi nào đây a." Nhìn chung quanh rõ ràng là ánh mắt không có ý tốt, giải quyết hết đợt này rồi lại đến đợt khác nhìn đến hắn, nhóc tì xinh đẹp Naruto đau đầu hỏi. Xảy ra chuyện gì? Cho dù không phải cùng một thế giới nhưng như vậy so với thế giới cũ của hắn, trị an còn kém nhiều như vậy sao?

  ". . . .Không biết, ta lại chưa từng tới." Cửu Vĩ cũng thực bất đắc dĩ, chính mình cũng tùy tiện chọn một chỗ, như thế nào lại chính là một cực phẩm?"

    

  ". . . . Được rồi, Cửu Vĩ gương mặt ta biến hóa như vậy là do ngươi làm đúng không? Tại sao lại đem bộ dạng ta trở thành nữ tính như vậy? Một chút cũng không giống nam nhân!!!" Bởi vì gương mặt của mình quá phận xinh đẹp nên đã đưa lại cả một đám người, Naruto đành phải cảm thán, hơn nữa cũng học được phi Lôi Thần thuật của phụ thân, những người này cũng không tính là quá lợi hại còn có vô hạn Chakra của Tiểu cửu cung ứng, tuy không muốn nói, nhưng với số lượng này trở lên hắn không chết cũng phải hao tổn tuổi thọ!!!

  "Hắc hắc, tiểu quỷ ngươi không cảm thấy mặt ngươi rất khó nhìn sao? Ta là  đang giúp ngươi cải tạo thân thể một lần nữa, như thế nào, không tồi đi? Thật phù hợp một nam hài nhi thanh tú đi." Tuy rằng đích xác giống một nữ nhi.
  ". . . . . . ." Đối với lời nói của Cửu Vĩ, Naruto chỉ có thể vô lực. Được rồi, tuy rằng hắn chỉ có một chút chấp nhận mà thôi.

  Một người một hồ ăn ý trò chuyện với nhau, lại không có nói ra nơi bọn họ đã từng sinh hoạt, Konoha, còn có người thiếu niên đã tạo thành hết thảy việc này –––– Uchiha Sasuke.

  Nhìn thời gian đã chạng vạng tối, Naruto đối với cái chỗ này hiểu một chút, cũng từ miệng những người mà hắn gϊếŧ chết, cái chỗ này tên là Lưu Tinh Phố.

  Tên rất đẹp, đáng tiếc mỗi ngày hạ xuống không phải là sao băng mà là mạng người, ở trong này, không có bất cứ quy tắc nào, mạnh lên chính là cách sinh tồn duy nhất, cũng bởi vì điều này mà nơi này đặc biệt xuất hiện rất nhiều cường giả.

  Được rồi, tuy rằng Naruto không muốn gϊếŧ người, nhất là những hài tử tuổi không kém hắn bao nhiêu, chính là vì trong người lúc làm anh hùng Konoha, hắn cũng từng một lần lại một lần gϊếŧ chết người vô tội, huống chi là hiện tại, nếu Naruto không giết bọn họ thì hắn chính là người bị giết, như vậy, không gϊếŧ là không thể nào đi?

  Tóc vàng mắt lam, thoạt nhìn hài tử là bộ dáng sáu bảy tuổi, trên vai hài tử có một con hồ ly sắc đỏ rực lửa, vừa gϊếŧ sạch một nhóm người kia lại đến một nhóm người khác, ở nơi này thành lập danh tiếng của mình, danh hiệu Sát Thần.

  Tuy rằng Naruto không biết được. Nhưng mà, nếu biết hắn cũng chả sẽ cười khổ mà chống đỡ đi.

  Hoàng hôn buông xuống, bóng lưng một người một hồ, có vẻ cô đơn như vậy nhưng lại cao ngạo hài hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro