Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Dựa theo trực giác của Machi, bọn họ đi thật nhẹ nhàng, tuy nhiên điều quỷ dị là khi đi lại không gặp phải bất cứ chướng ngại vật nào, làm sao có thể chứ, khu rừng quỷ dị này, cư nhiên lại không có bất cứ chướng ngại nào.

Đây chính là điều không thích hợp, chính là đến tột cùng là sai lầm chỗ nào? Lữ đoàn đi qua một con đường bằng phẳng nhỏ, chẳng biết tại sao cảm thấy rất âm trầm.

Nhíu nhíu mày, Naruto đã hiểu chỗ này quỷ dị thế nào, tuy rằng không xác định, nhưng nếu như là ảo thuật. . . . Mà không phá được thì không cách nào đi ra ngoài, chính là. . . .

Chết tiệt chết tiệt chết tiệt, hắn cũng không phải người của gia tộc Uchiha, lại không có Sharigan, làm thế nào hắn có thể phá bỏ ảo thuật a!!! Nếu nếu có Sasuke ở đây thì tốt rồi. . . . Không đúng, ở thế giới này mình chỉ có một mình, cho nên phải tự cố gắng, chính là. . . . Chính mình đối với ảo thuật gì đó dốt đặc cán mai a...

Không đúng, đây là thế giới khác, làm sao có thể có ảo thuật đâu? Phỏng chừng chỉ là giống ảo thuật thôi. Chính là. . . Mình thật ngu ngốc a!!!

Bên cạnh Shalnark nhìn chính mình tuy rằng khoác áo choàng màu trắng nhưng vẫn có thể cảm nhận được oán khí khổng lồ tỏa ra từ người thiếu niên, trong lòng có mơ hồ bất đắc dĩ cùng tò mò, Naruto đến tột cùng là phát điên cái gì đâu?

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác trời cũng dần tối, đi sau lưng Machi, Kuroro nhìn sắc trời một chút, try rằng cảm thấy khu rừng này vạn phần quỷ dị, vẫn nên là nghỉ ngơi sớm sẽ tốt hơn.

Xoay người, Kuroro nhờ vào năng lực của bí kíp đạo tặc chiếu sáng về hứng mọi người trong lữ đoàn, "Trước hãy nghỉ ngơi một chút rồi sau đó hãy lên đường tiếp." Nói một tiếng làm mọi  người có thêm tinh thần đi sâu vào khu rừng, chính là khu rừng này tựa hồ như vô cùng tận, cho nên khôi phục thể lực trước sẽ tốt hơn.

Được mệnh lệnh của đội trưởng, mọi người trong nhóm đều dừng lại, dù thế nào đi nữa thì chạy một ngày vẫn có chút mỏi chân.

Naruto nhìn nhìn mọi người, chỉ thấy Uvogin đặt mông trên mặt đất, thở nặng khí, mắng to, "CMN, sao khu rừng này lại lớn như vậy a!!!"

Bên cạnh Nobunaga ứng hòa, Naruto nhợt nhạt cười, đem hồ ly nằm trong ngực nửa ngày không động đậy ôm thật chặt, gỡ mũ xuống, ở trong phạm vi đoàn trưởng có thể chiếu sáng, học bộ dáng khốc khốc của Feitan, tựa vào thân cây, khiến tóc dài che hai mắt mình lại, trong nội tâm đang cùng Tiểu Cửu thảo luận.

"Tiểu Cử, làm sao đây a? Tuy rằng chúng ta biết đây là kết giới ảo thuật, chính là người chế tạo ảo thuật quả nhiên rất cao minh, ta hoàn toàn không thể phá được a." Cúi đầu, Naruto trong mắt hiện lên một tia ể oải.

"Chờ một chút, ảo thuật này cũng không phải không có nhược điểm, phỏng chừng vẫn chưa phát hiện ra, người chế tạo ra ảo thuật này quả nhiên rất lợi hại, nếu thực sự không giải được, chỉ cần dùng bạo lực phá vỡ là có thể, trên đời này, không có chuyện gì mà Cửu Vĩ ta không làm được." Kyubi ngữ khí rất là cao ngạo, là Cửu Vĩ đứng đầu, hắn không tin hắn không phá vỡ được cái ảo thuật nhỏ bé này.


"Chính là. . . ." Naruto có chút do dự, "Shalnark ca ca còn có Feitan cùng đội trưởng cũng chỉ biết ngươi là hồ ly bình thường, nếu họ chưa biết ta vẫn muốn giấu họ thêm một thời gian nữa." Hắn nghĩ không muốn mất đi đồng bạn không dễ làm quen được.


"Thiết. . . Đã biết, tiểu quỷ." Cửu Vĩ ngữ khí có chút không cam chịu, lần đầu tiên tiểu quỷ từ chối sự giúp đỡ của hắn, vẫn vì là đồng bạn của hắn, đúng là... Có chút khó chịu a. Cửu Vĩ trong lòng có chút rầu rĩ, nhưng không biết là vì cái gì.

Ngửa đầu, Naruto nhìn ánh trăng sáng tỏ, sắc trời đã hoàn toàn tối, làm sao bây giờ... Ngày mai hắn nhất định phải phải nói chuyện ảo thuật này cho đội trưởng, chỉ hi vọng là ảo thuật cấp thấp. . . Nhưng mà, ở đây làm sao có người ở thế giới Hokage?

Nghĩ nghĩ như vậy, Naruto phát giác theo thói quen ngồi xổm xuống, gắt gao ôm hồ ly, thân ảnh màu trắng nhỏ xinh thấy thế nào cũng có cảm giác đơn bạc, nhỏ yếu, chỉ tiếc là nhân vật chính của chúng ta không có phát giác ra.

Phát giác chính mình đã ngồi xổm, Naruto lần hai đứng lên, chỉ là ôm hồ ly ngồi trên cỏ, thời gian ngồi xổm dài chân sẽ tê, hiểu được đạo lý này, Naruto dựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn Feitan ca ca vẫn như cũ dựa vào thân cây nhắm mắt nghỉ ngơi không biết có ngủ hay không, lại quay đầu nhìn đội trưởng bên kia, niệm lực ánh sáng đã biến mất, thay vào đó chỉ dùng củi để đốt lửa, thoạt nhìn bộ dáng thực ấm áp, khoảng cách với hắn cũng không tính là xa, Naruto nhẹ nhàng đi tới, không quên đội mũ lần hai, đi tới bên cạnh đống lửa, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Shalnark.

Mà Naruto không biết là, khi hắn vừa bước đi, Feitan mở ra con mắt kim sắc, thanh tỉnh không có dấu vết vừa mới nhủ nào, trong con ngươi kim sắc băng lãnh, chính mình liên không phát hiện ra trong mắt có nhàn nhạt nhu hòa.

Người bên cạnh đã muốn ngủ, ngay cả Shalnark ngồi bên cạnh cũng đã muốn ngủ, chỉ còn Machi cùng Eleanor còn chưa ngủ, một người là đang lạnh nhạt nhìn nơi xa, còn một người là đang cùng đội trưởng đại nhân không biết nói gì, thoạt nhìn bộ dáng thật cao hứng, chẳng qua sắc mặt đội trưởng. . . Tuy rằng vẫn mỉm cười, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trong con ngươi đen có mấy tia không vui, nhưng cũng không có lên tiếng, dù sao là đội trưởng, định lực chính là không bình thường.

Nhìn Naruto lặng yên không một tiếng động lại gần, trong mắt Kuroro hiện lên một tia sáng, "Naruto, lại đây ngồi đi." Đôi mắt báo cho Naruto một vị trí bên cạnh hắn, Kuroro cười đến ưu nhã.

"Không cần ngồi bên đội trưởng, ta ngồi bên cạnh Shalnark ca ca cũng được." Lắc đầu, Naruto cười có chút cứng nhắc, dù sao tuy là đơn thuần nhưng hắn không ngốc a! Nếu là khác thì dù có lên núi đao biển lửa vì huynh đệ hắn cũng có thể làm, chính là, nếu đối tượng kia là siêu cấp mang thù Eleanor... Đội trưởng, ngươi tốt hơn là nên tự cầu phúc đi (Au: Cho nên Naruto ngươi hoàn toàn lý giải sai ý tứ của đội trưởng đại nhân a!!!)


Khuôn mặt tươi cười của đội trưởng cứng đờ, ẩn ẩn có chút biến thành màu đen, lại nỗ lực duy trì phong độ thân sĩ đối với người bên không biết nói gì thêm nên tìm đề tài nói với Eleanor, đôi mắt vẫn như có như không nhìn về thiếu niên khoác áo choàng trắng kia.

Naruto nhìn đội trưởng cùng Eleanor nói chuyện thật vui (Nhìn nhầm a!!!) giật giật khoé miệng, yên lặng cảm thán may mắn không phải hắn a, Eleanor tìm đè tài quá rõ ràng a!!! Ẩn ẩn cảm thấy có chút bối rối, cúi đầu, quả nhiên nhủ kiểu này không phải thói quen a...

"Ừm? Naruto như thế nào lại ở đây? Nếu không ngại thì dựa vào người ta sẽ ngủ ngon hơn!!!" Shalnark đột nhiên mở con ngươi xanh biếc, thanh tỉnh vô cùng, nhìn Naruto cười nói.

"Được, Shalnark ca ca như thế nào tỉnh? Á, . . . Nếu Shalnark ca ca không ngại có thể cho ta dựa trên người ngươi ngủ một lát. . . Sáng mai ngươi tỉnh có thể gọi ta..." Cố gắng mở con ngươi đang buồn ngủ, Naruto tựa vào trên vai Shalnark, rất nhanh liền ngủ. Quả nhiên là thói quen sinh hoạt, hắn vẫn không thể thức khuya đâu.

Nhận thấy Naruto hoàn toàn ngủ say không hề cảnh giác, tâm tình Shalnark rất tốt, thật cẩn thận đem đầu Naruto từ bờ vai lên trên đùi, chính mình dựa vào thân cây to đằng sau cười tủm tỉm mắt đối diện với đội trưởng đang áp suất thấp tâm trạng không tốt.

Đội trưởng, cho dù là ngươi, ta cũng sẽ không buông tay đâu ~~~~~~~ Shalnark mỉm cười trong mắt hiển thị rõ quyết tâm của mình. Sau đó nhắm mắt không hề nhìn đến đội trưởng đại nhân đang áp suất thấp đến cực điểm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro