Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng






"Nhưng mà" Ranla đột nhiên mở miệng, mở to đôi mắt màu lam nhạt, rõ ràng là tràn đầy đau thương, rồi lại có tuyệt đối kiên định cùng nghiêm túc, "Ta tin tưởng tuyệt đối chủ nhân sẽ không vứt bỏ ta, ta đã đợi 300 năm, chỉ cần ta vẫn luôn chờ đợi, một ngày nào đó chủ nhân sẽ vượt thời không, nếu đi vào thế giới này nhất định sẽ tìm được ta, khi đó ta sẽ trở thành thuộc trung thành nhất của chủ nhân ở thế giới này." Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại vô cùng quyết tâm, mang theo lời thề son sắt kiên định.

". . ... ..." Trầm mặc, Naruto không biết nên nói gì với thiếu nữ này, tuy rằng hắn vẫn luôn duy trì quan điểm của mình, vẫn luôn thống hận Orochimaru, nên đáng lẽ đối với Ranla, thuộc hạ trung thành của Orochimaru phải thực chán ghét mới đúng, nhưng mà, hắn không thể chán ghét được, thiếu nữ luôn dốc hết sức đánh cược sinh mệnh của bản thân mình đẻ tìm chủ nhân, hắn làm sao có thể chán ghét đâu?

Cho nên, tin tức Orochimaru đã chết tốt nhất là vẫn chưa nên nói cho nàng biết, tuy rằng hắn không có thói quen nói dối cũng không thích nói dối, tuy nhiên, đối với thiếu nữ luôn tràn đầy hi vọng này, hắn thật sự không thể nói cho nàng biết tin tức Orochimaru đã chết, có đôi khi luôn ôm trong mình hi vọng vẫn còn hơn là vô vọng. Naruto có chút thương cảm nghĩ.

Cho nên Ranla, vẫn là thỉnh ngươi cho phép ta giấu diếm một chút đi, vì để cho ngươi không đánh mất tia hi vọng cuối cùng, vì mấy trăm năm ngươi tin tưởng, vì chấp nhất tín nhiệm của ngươi, xin cho ta giấu một bí mật nho nhỏ này.


Tự nói xong, Naruto đối với Ranla cười cười, nhìn thân thể đơn bạc của Ranla, ánh mắt Naruto tràn đầy lo lắng, "Như vậy. . . . Ranla ngươi vẫn sẽ ở chỗ này chờ đợi sao?" Có lẽ cả đời này cũng không chờ được thì làm sao bây giờ.


"Ta . . . Ta không biết nên làm gì, vốn tưởng là đang ở thế giới cũ nhưng không ngờ lại đang ở một thế giới khác, không biết chủ nhân hiện tại thế nào. . . Hắn nhất định sẽ đến thế giới này tìm ta..." Ranla tự nhủ nói, con ngươi màu lam một mảnh mờ mịt.


"A, nếu không, ngươi đi cùng chúng ta thế nào? Một người luôn ở trong này 300 năm hẳn là rất cô đơn đi, muốn hay không suy xét đi cùng chúng ta." Naruto hưng phấn hỏi, hắn thật sự không đành lòng nhìn một nữ hài tử luôn ở đây chờ đợi, ba trăm năm sao? Orochimaru biếи ŧɦái kia cư nhiên lại có thể chế tạo một người như vậy, thật đúng là lợi hại.


"A? Đi cùng với các ngươi? Chính là ta. . ." Có chút do dự, Ranla lại không hề che dấu khát vọng trong ánh mắt, một mình cô đơn lâu như vậy, nàng thật sự có chút mệt mỏi, chính là, nàng vẫn muốn tìm chủ nhân...


"Ai nha? Không có việc gì?" Nhìn thấy do dự trong ánh mắt của Ranla, Naruto thừa dịp nói tiếp: "Không có quan hệ, nói không chừng chủ nhân của ngươi cũng đến thế giới này, cũng ở nơi khác tìm ngươi đâu, huống hồ không phải ngươi nói muốn trở thành thuộc hạ tốt nhất của chủ nhân ngươi sao, nếu cái gì cũng không biết về thế giới này thì làm sao có thể trở thành thuộc hạ tốt đúng không?" Điểm này vẫn là tiểu cửu trong ngực nói ra, nếu nàng rất để ý đến chủ nhân mình như trong lời nói, như vậy căn cứ vào lời nói này liền có thể thuyết phục nàng.


"Hơn nữa ta cũng từ thế giới kia tới, nói không chừng về sau ta có thể tìm được biện pháp giúp ngươi quay trở về thì sao?" Nhìn con ngươi kiên định của thiếu nữ, Naruto có chút chột dạ bỏ thêm một câu, tuy rằng không nói chân tướng sự việc cho nàng vì muốn tốt cho nàng, chính là trong lòng hắn khó tránh khỏi một chút áy náy a.


"Ừm? Ngươi nói rất đúng a, ta đây liền đi theo ngươi, phiền toái cho ngươi." Nghĩ nghĩ, thiếu nữ tóc xanh hạ quyết định, nghiêm túc gật gật đầu. Trước kia chủ nhân luôn một bộ quần áo trắng đã dạy nàng phải có lễ phép, người khác giúp mình liền phải cảm tạ, chủ nhân bên người nói gì nàng cũng nghe, đúng đúng, nàng phải là một hài tử ngoan có lễ phép, như vậy thì sẽ không bị chủ nhân vứt bỏ." Ranla thực đơn thuần nghĩ.


Nhìn người trước mặt thật quy củ cảm tạ làm Naruto ngược lại có chút không được tự nhiên, ngại ngùng cười cười Naruto nói thật chân thành: "Không có quan hệ, không phiền toái, ta tên Uzumaki Naruto, ngươi có thể gọi ta là Naruto."


"Naruto?" Lặp lại lần nữa, Ranla thực đơn thuần cười cười, thực là một cái tên ấm áp đâu, nàng nghĩ, người tên Naruto này thật sự tốt lắm, đối với nàng tốt lắm, cho nên nàng cũng muốn đối với hắn thật tốt.


Giống như nghĩ đến cái gì, Naruto nghiêm túc nhìn Ranla: "Ranla bên kia là đồng đội của ta, bọn họ không biết ta từ thế giới khác tới, ta hi vọng ngươi cũng không nói cho bọn hắn biết, được không? Chỉ cần nói ta biết chủ nhân ngươi là được rồi, còn những việc khác không cần nói lung tung, được không?"


"Được." Tròng mắt xanh lam nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc của Naruto, Ranla dùng lực gật đầu, nàng tuy rằng đơn thuần, chính là không phải khờ dại, tự nhiên biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, cái gọi là đơn thuần, chỉ cần đối với người trước mặt đã đối tốt với mình mà thôi.


Nghe được lời cam đoan của Ranla, Naruto trong lòng bảo tiểu cửu phá bỏ kết giới, hướng về phía đồng bạn đang hết sức quan tâm mình đi tới, tự nhiên Ranla cũng đi tới, chỉ là đứng phía sau của Naruto, nàng vẫn có chút khẩn trương, dù sao vừa mới muốn gϊếŧ bọn hắn, mình đích thực là làm không đúng, Ranla tự trách.


Nhìn thấy ánh mắt tự trách của Ranla, Naruto cười cười, ánh mắt nhìn thoáng qua Ranla ý bảo không có việc gì, nhìn thấy sự quan tâm của lữ đoàn đối với mình, Naruto một phen đại khái nói về thân phận của Ranla, cuối cùng hỏi Kuroro: "Kuroro ca ca, đây là Ranla, nàng không phải muốn công kích chúng ta, kỳ thực nàng chỉ muốn tìm chủ nhân của mình, hồi trước ta cùng chủ nhân của nàng cũng có quen biết, cho nên ta muốn nàng đi cùng chúng ta tìm chủ nhân của nàng, có thể chứ?"


Bên kia mọi người có chút không rõ, rõ ràng vừa nãy còn đánh đến khí thế ngút trời đâu, như thế nào vài giây sau tiểu cô nương Ranla xinh đẹp lại muốn đi cùng bọn hắn rồi? Dù thấy thế nào cũng rất quỷ dị a.


Nghĩ một lát, Kuroro con ngươi tối đen thâm trầm không nhìn rõ cảm xúc, hắn đối với cô bé này không có cảm tình gì, không phải chỉ bởi vì nàng vừa rồi công kích bọn họ, chính bởi vì nàng và Naruto như có như không liên hệ.


Không sai, chính là liên hệ, khôn khéo như Kuroro làm sao có thể không có cảm giác đâu? Naruto nhất định bởi vì nguyên do nào đó nên che dấu bọn họ một bí mật, chính là Kuroro có thể xác định, nếu Machi không nói gì, như vậy liền không cần nói gì, hắn liền tin tưởng Naruto sẽ không phản bội đồng bạn. Liền tính là tạm thời đi.



Tuy nhiên. . . Nhìn thấy Ranla nép một bên nắm lấy góc áo của Naruto, thấy thế nào cũng chướng mắt a, nếu tìm được chủ nhân như lời nói. . . . . Đối với lữ đoàn là một phần trợ lực rất tốt a.


"Được rồi, Naruto, nàng về sau liền theo chúng ta." Kuroro giải quyết dứt khoát.


"Cảm ơn, Kuroro ca ca!!!" Naruto nhận được lời cho phép, cười đến sáng lạn. hắn không muốn nhìn nàng phải chịu cô đơn như này mãi. Bởi vì gặp nàng hắn liền nhớ tới mình hồi trước theo đuổi Sasuke lâu như vậy, đáng tiếc, cuối cùng Sasuke quay đầu lại, hắn cũng không có đợi được. Nghĩ đến đây, Naruto cười có chút ảm đạm, vẫn luôn tận lực quên đi, nhưng cũng không thể không quan tâm.


Cho nên hắn hi vọng Ranla không giống như hắn lúc trước, bỏ qua tất cả mọi thứ cô đơn truy đuổi một người, bởi vì chính mình đã từng trải qua nên biết đây là một loại đau đớn tột cùng như thế nào.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro