Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1
   Văn phòng tổng giám đốc Lưu thị, tiếng trách móc thư ký vang lên đã đều đặn được nửa năm. Chủ đề liên tục được nhân viên trong công ty đem ra bàn tán với nhau, đều là cá cược không biết vị thư ký này còn có thể trụ lại được bao lâu.
  - Xin lỗi Lưu tổng, bản thảo này tôi sẽ gấp rút chỉnh sửa lại theo yêu cầu của ngài.
  Từ ngày đến đây làm việc tính đến nay đã được nửa năm, Tống Á Hiên vẫn chưa hết mơ hồ về hiện thực đang diễn ra.
   Sau khi cùng giám đốc công ty mình đi đàm phán hợp đồng với đối tác lớn là Lưu thị. Hợp đồng thành công thì cậu cũng vừa vặn được điều đến Lưu thị làm việc.
  Tống Á Hiên cầm hồ sơ quyết định thuyên chuyển trong tay rồi về phòng làm việc thu xếp văn thư cá nhân liền chuyển đi.
   Không có lý do rõ ràng gì. Nhận công việc mới này lại không hề liên quan tới chuyên môn của mình. Công việc quanh đi quẩn lại chỉ ở tại văn phòng này.
  Cũng không phải không ổn. Ngoài việc liên tục bị cấp trên làm khó dễ ra thì đãi ngộ của công ty mới có thể nói là rất tốt, mức lương cũng ổn định hơn nhiều so với trước kia. Công việc lại nhàn hạ.
   Ít ra không cần phải mỗi này chạy đôn chạy đáo gặp gỡ khách hàng, lại còn đau đầu vì doanh số, mà lương cũng chẳng được quá hai ngàn.
  Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mỗi khi nghĩ tới sếp mới của mình là cậu lại không khỏi rầu rỉ.
   Tuổi tác không cao, nhìn bề ngoài đoán chừng trên dưới cậu vài tuổi. Trẻ trung lại đẹp trai như thế kia vậy mà lại có đức hạnh của 1 lão già.
   Nếu không phải vì công việc chính, cũng là chuyện bưng trà rót nước. Không bao giờ cậu có thể làm vừa lòng người nọ.
   Trong văn phòng lại chỉ có 2 người bọn họ nên cũng không có cách nào tránh gặp mặt. Nghĩ rồi lại thôi, 1 nhân viên văn phòng làm công ăn lương như cậu không có quyền được đòi hỏi quá nhiều như vậy.
    - Lưu tổng, ngài xem bản thảo nội dung tôi đã làm lại chuẩn bị cho cuộc gặp đối tác tối nay như vậy đã phù hợp chưa.
    Lưu Diệu Văn xem nhanh 1 lượt, giọng nói lạnh lẽo kia lại cất lên:
    - Đối tác mới, cần cẩn trọng 1 chút. Còn nữa, đêm nay thư ký Hạ có việc bận, cậu sẽ là người đi cùng tôi. Chuẩn bị trước đi, đừng để tôi thấy cậu mắc thêm lỗi lầm ngu ngốc nào nữa.
    Cậu vờ phục tùng đáp lại 1 câu, trong lòng lại xuất hiện thêm 1 đàn thảo nê ma.
    Kể ra đây cũng là 1 cơ hội. Biết đâu nếu thể hiện tốt, sau này lại được giao phó thêm công tác. Cậu cũng không phải suốt ngày ở công ty đối mặt với gương mặt chết người này. Đến tối ngủ cũng phải gặp ác mộng.
    Đối tác lần này là Nghiêm thị. Là 1 doanh nghiệp mới nổi không lâu. Đang nắm quyền điều hành chính là là đời thứ 2 nhà họ Nghiêm.
   Nghiêm tổng - đại thiếu gia, vốn dĩ cậu đã tìm hiểu kỹ càng thông tin về hành vi, sở thích của người này. Tính khí không quá tốt, nhưng là người có chừng mực.
   Vậy mà ngoài dự liệu của Tống Á Hiên người đến để đàm phán hôm nay lại là nhị thiếu gia nhà họ. Chỉ biết được phong phanh là 1 cậu ấm ăn chơi, vừa bị gia đình cưỡng chế về tập đoàn làm việc. Tên này nhân phẩm, đạo đức đều không ổn.
   Vừa có cơ hội thì lại cảm thấy chưa đấu đã thua. Có nên đầu hàng luôn hay không đây? Sau màn tâm trí đấu tranh kịch liệt qua đi, Tống Á Hiên vẫn phải đeo lên nụ cười xinh đẹp tiêu chuẩn và chuyên nghiệp. Đi đến Narcissism Club, cậu vẫn là cần công việc này.
   Lần này nếu còn gây ra lỗi lầm gì, chắc hẳn cậu sẽ bị tên sếp họ Lưu kia đá bay ra khỏi công ty không thương tiếc luôn mất. Đồ tư bản chết tiệt.
  8h tối tại Narcissism, ánh mắt tên Nghiêm Hạo Tường này từ khi bước chân tới đây vẫn chưa giây phút nào rời khỏi thân thể cậu. Cảm giác như đang xuyên qua lớp quần áo trên người cậu mà trực tiếp càn quấy, không hề có ý tứ che giấu.
  Tống Á Hiên cố gắng không để lộ chút chán ghét nào ra bên ngoài. Miệng vẫn luyên thuyên không dứt về dự án sắp tới. Không biết tên kia có nghe thấy được chữ nào hay từ tai này sang tai kia lại bay mất. Trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhìn kiểu gì cũng thấy bỉ ổi.
   - Tôi thấy dự án mà thư ký Tống mới trình bày khá tốt, có thể là tiền đề để 2 bên hợp tác lâu dài. Chỉ là còn phải xem xét điều chỉnh thêm 1 vài điều khoản. Không biết Lưu tổng có bằng lòng để thư ký Tống đêm nay ở lại thảo luận thêm với tôi hay không?
  Câu nói vừa thốt ra từ người kia, dù cho Tống Á Hiên đã đón ý chuẩn bị tinh thần ứng biến từ trước vẫn đông cứng người trước lời đề nghị lỗ mãng như vậy.
    Là người trưởng thành, không thể giả vờ không hiểu, câu nói kia chứa hàm ý gì. Cố gắng kiềm chế biểu cảm hết mức có thể, nhưng tim cậu bây giờ đã dường như ngừng đập quá 5 giây rồi.
   Tống Á Hiên chờ đợi 1 lời nói nào đó vang lên thay cậu giải phóng cho tình cảnh hiện giờ của mình. Đồng thời lại sợ phải nghe thấy điều gì đó không đúng.
  Hai mươi lăm năm qua Tống Á Hiên cậu dù chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ thủ thân như ngọc nhưng cũng không sa đoạ tới mức dùng thân thể mình như 1 món hàng để giao dịch.
   Nếu 1 lời thành giao từ Lưu tổng, không biết cậu sẽ phải phản ứng như thế nào đây. Trực tiếp đập bàn chỉ mặt chửi đổng, hôm sau viết đơn từ chức có được không?
   Tiền tích góp trong tài khoản dưới 5 chữ số của mình có thể cầm cự được trong thời gian bao lâu chứ? Nghĩ kiểu gì cũng rầu rỉ hết sức. Đâu dễ gì tìm được công việc tương tự ở thành B này.
   Những tưởng thời gian đã ngưng đọng. Lưu Diệu Văn từ nảy tới giờ vẫn luôn ngồi im lìm một chổ duy trì thái độ trầm mặc cuối cùng cũng đã mở miệng. Ngữ khí bình bình không nhận ra được vui hay giận.
    - Thứ lỗi, Nghiêm thiếu. Dự án lần này chúng tôi đã đưa ra phương án tối ưu nhất cho cả 2 bên. Lưu thị là gia tộc làm ăn lâu đời, đương nhiên biết điều gì là tốt nhất cho đối tác của mình. Vì vậy, chúng tôi luôn luôn có đặc quyền kèm theo cho việc làm ăn mới. Đảm bảo cho đối tác của mình được lợi nhất so với thị trường cùng phân khúc. Nếu Nghiêm tổng cần thêm thời gian suy nghĩ, tôi sẽ đợi phản hồi từ ngài. Còn nếu không phù hợp, thật đáng tiếc vì không có cơ hội hợp tác với quý ngài.
     Tống Á Hiên trong đêm nay cảm giác như cả cuộc đời mình chưa từng trải qua nhiều chuyện kỳ quái như thế. Từng lời nói rơi lộp độp vào tai cậu, chưa thể hiểu được động thái của Lưu Diệu Văn là gì.
   Rõ ràng trong bản thảo cậu chuẩn bị từ trước luôn có offer thứ 2 để đàm phán. Hoặc ít nhất cũng sẽ là thảo luận mặc cả thêm 1 chút.
   Cậu nhớ lúc xưa từng thấy giám đốc cũ thiếu điều vứt bỏ liêm sỉ chỉ để đạt được 1 thoả thuận hợp đồng về cho công ty. Còn ở đây gọi là phong cách làm việc của công ty lớn sao?
   Kiểu đàm phán gảy gọn này quả thật là cậu không nghĩ tới. Cũng không biết là lại còn có kiểu này. Quả thật là mở mang tầm mắt.
   Tống Á Hiên rõ ràng đã nhìn thấy sự ngỡ ngàng thoáng chốc từ Nghiêm Hạo Tường. Nhưng tên này cũng rất nhanh chóng lấy lại vẻ ngã ngớn thường trực.
  - Lưu tổng, ngài nặng lời rồi. Nghiêm thị chúng tôi so với Lưu thị của ngài chỉ có thể tính là kẻ mới. Hợp tác với quý công ty là vinh hạnh cho chúng tôi. Không cần quá cứng nhắc như vậy. Hôm nay ở đây hữu duyên gặp gỡ, cùng nâng 1 chén gọi là vì giao hảo sau này của chúng ta.
  Nghiêm thị hiện tại đúng là quy mô tầm trung. Nhưng không thể không bàn tới tốc độ phát triển nhanh chóng kể từ khi Nghiêm đại thiếu gia lên nắm quyền.
   Là người làm ăn kinh doanh, Lưu Diệu Văn không phải không biết những điều đó. Hợp tác ngay từ bây giờ chưa chắc có kết quả lớn ngay lập tức. Nhưng về lâu dài có khả năng là đối tác tiềm năng sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro