Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Rượu bắt đầu được đưa vào, Lưu Diệu Văn cũng miễn cưỡng ngồi trở lại. Nghiêm Hạo Tường lưu loát rót rượu cho từng người.
   Tửu lượng của Tống Á Hiên trước giờ dù không tốt nhưng Lưu Diệu Văn đã có ý muốn bàn bạc tiếp. Cậu cũng không dám thất lễ mà từ chối thành ý từ Nghiêm Hạo Tường.
   Cậu nhắm mắt nốc một hơi, men rượu cay nồng ngay lập tức xộc lên càn xé cổ họng. Đây là loại rượu gì vậy, thực sự mạnh quá rồi.
   Chốc chốc, Nghiêm Hạo Tường cứ nhắm vào cậu không ngừng đưa rượu tới. Hắn hết lượt này tới lượt khác cố tình tạo ra những động chạm mờ ám.
   Tống Á Hiên vô cùng khó xử. Cậu giờ này đã nhận ra được ý đồ muốn chuốc say mình của Nghiêm Hạo Tường.
   Nhưng hợp đồng đang trên đà tiến triển thuận lợi. Nếu bây giờ vì cậu từ chối tiếp rượu mà làm ảnh hưởng. Không biết Lưu Diệu Văn sẽ xử lý cậu ra làm sao.
   Cảm giác mọi thứ nhanh chóng trở nên mơ hồ, cơ thể miễn cưỡng chống đỡ để không phải ngã xuống. Tống Á Hiên cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng nhưng tay chân vẫn mềm nhũng ngồi phịch xuống sofa đằng sau.
   Rốt cuộc đến đợt rượu tiếp theo cũng đã được Lưu Diệu Văn cản lại. Lấy đi ly rượu vừa chạm đến tay cậu, hắn nhanh chóng uống cạn.
   - Nghiêm thiếu, hôm nay tới đây thôi. Thư ký của tôi tửu lượng không tốt, thất thố trước mặt ngài như vậy thật sự mất mặt, tôi đưa người đi trước, ngài cũng nên chú ý sức khoẻ.
   Nghiêm Hạo Tường trầm ngâm không đáp lời ngay, cũng không biết hắn suy tính điều gì. Nhưng ngay sau đó, hắn cũng đã nhanh chóng ngã bài:
   - Lưu tổng, ngài bôn ba thương trường bao năm qua chắc không phải không hiểu điều từ nãy giờ tôi muốn biểu đạt. Ngài vờ vịt như vậy làm gì?
   - Tương lai hợp tác của hai công ty chúng ta triển vọng như thế nào, đâu phải ngài không thấy rõ. Chẳng qua thư ký Tống rất hợp mắt tôi. Dù sao bây giờ cậu ấy cũng không còn sức phản kháng. Tôi đã có lòng giúp ngài dọn dẹp rồi còn gì. Chỉ cần ngài xem như không thấy, để tôi đưa người đi. Hợp đồng liền có thể ngay lập tức ký kết. Tôi đảm bảo không để thư ký của ngài theo tôi phải chịu thiệt thòi.
   Lưu Diệu Văn đã mất kiên nhẫn, lười phải nghe hắn tiếp tục lải nhải thêm nữa, lập tức ngắt lời:
   - Nghiêm thiếu, hợp đồng không cần phải bàn nữa. Xin thất lễ.
   Đến nước này Nghiêm Hạo Tường không khách khí mà đứng lên cản đường, dường như trước giờ hắn ta không đạt được thứ mình muốn sẽ không dễ dàng từ bỏ:
   - Lưu tổng à, chẳng qua cũng chỉ là một thư ký nhỏ bé thôi. Ngài đâu cần phải bận lòng như vậy. Việc này đối với chúng ta không phải rất bình thường sao? Ngài cũng đâu cần quyết định thay cậu ấy. Biết đâu được khi tỉnh táo lại cậu ấy sẽ oán trách ngài vì đã làm bản thân vuột mất cơ hội bò lên giường của tôi thì sao? Hay là, ngài và thư ký nhỏ đã lăn giường rồi?
   Nụ cười ngã ngớn của hắn vẫn chưa bao giờ tắt.
   - Tôi không ngại dùng lại...
   Câu nói tiếp theo vẫn còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy giọng nói không chút khoan nhượng từ Lưu Diệu Văn:
   - Nghiêm thiếu thật tinh mắt, cậu ấy đúng là người của tôi. Trả lời như thế này đã vừa lòng ngài? Bây giờ tôi có thể đưa người của mình đi được rồi?
   Không cần hồi đáp Lưu Diệu Văn đã đến sofa đưa người đi. Ra đến cửa vẫn nghe tiếng Nghiêm Hạo Tường không cam tâm nói với thêm một câu:
   - Lưu tổng, nếu đã vậy xin ngài nhớ giữ người cho kỹ.
*
   Tống Á Hiên được kéo lê ra xe, nhét vào ghế phụ. Đầu óc còn mơ màng nhưng vẫn cảm nhận được oán khí ngút trời từ người ngồi nghế lái.
   Lưu Diệu Văn không lái xe đi luôn mà vẫn đậu nguyên tại chổ. Cậu lờ mờ nhận ra mình đã gây ra chuyện tày trời gì? Đến hít thở một chút cũng không dám. Ngồi yên lặng chờ đợi cơn thịnh nộ đang tới.
   - Tống Á Hiên
   Lưu Diệu Văn gằn từng tiếng một gọi cả họ lẫn tên cậu, không phải là thư ký Tống như thường ngày.
   Trong đầu cậu đang niệm phật. Không biết nên mở miệng đáp lại hay nên giả chết đây? Rốt cuộc bây giờ phải làm sao? Có nên thành thật dập đầu tạ tội ngay bây giờ? Hay là viết giấy xin thôi việc? Không được. Tổn thất lớn tới vậy e rằng không chỉ thôi việc là được.
   - Tôi đã nhắc nhở cậu là đừng gây hoạ nữa, cậu thật sự để ngoài tai sao?
   Tống Á Hiên run rẩy tột độ:
   - Tôi...
   - Vì cậu mà hợp đồng bị huỷ bỏ, tổn thất đến mức nào? Cậu dự tính đền bù ra sao đây?
   Dưới sự áp bức từ Lưu Diệu Văn, cậu cũng không biết mình đang suy nghĩ gì nữa. Tống Á Hiên quẫn trí nhanh chóng đáp ra một câu:
   - Tôi... xin lỗi tôi không nên chỉ lo nghĩ cho bản thân như vậy. Tôi.... Tôi sẽ lập tức trở lại, cầu xin Nghiêm thiếu, chắc mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.
   Tống Á Hiên lảo đảo muốn đẩy cửa xuống xe. Thần trí hỗn loạn khiến cậu chưa xác định chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Chỉ muốn tìm cách thoát khỏi bầu không khí u ám này càng sớm càng tốt. Nhưng cửa xe lại không tài nào mở được. Ngay lập tức từ sau lưng liền nghe được tiếng quát chói tai từ hắn:
   -Cậu câm mồm ngay cho tôi.
   Tống Á Hiên không nghĩ tới hành động của mình lại kích thích cơn điên của Lưu Diệu Văn như vậy. Hắn kéo dật cậu về lại ghế rồi đánh lái, rồ ga phóng đi thật nhanh.
   Suốt đoạn đường Tống Á Hiên không dám mở miệng nói nửa lời. Rượu mạnh làm cho đầu cậu đau như búa bổ, não cũng không còn linh hoạt nữa. Sợ nói thêm lời nào không đúng liền kích thích tâm trạng hiện giờ của Lưu Diệu Văn.
   Tống Á Hiên không biết xe đang chạy đi đâu. Cũng không dám mở miệng hỏi. Chỉ cảm giác được họ càng lúc càng rời xa khỏi trung tâm thành phố.
   Sau cỡ hai mươi phút hắn đã bắt đầu chạy chậm lại, tiến vào một tiểu khu xa hoa. Đỗ vào trong gara một căn biệt thự.
   Tống Á Hiên lại bị lôi ra khỏi xe, kéo đi thật nhanh. Cậu cố hết sức vừa đi vừa chạy theo tốc độ người phía trước vào biệt thự. Đi ngang qua nhà bếp. Có người gọi lại:
   - Thiếu gia, bửa tối...
   - Thím dùng bửa rồi dọn dẹp sớm đi
   Lưu Diệu Văn vừa trả lời, tay vẫn không ngừng động tác lôi cậu lên cầu thang. Hắn bước vào một căn phòng, kéo theo cậu vào trong rồi khoá trái cửa lại, trực tiếp ném người lên giường.
   Động tác quá lớn khiến Tống Á Hiên một cơn choáng váng. Chưa kịp định thần lại thì cỗ nặng nề ập tới đè lên thân thể cậu khiến toàn thân cứng đờ không nhúc nhích được nữa.
   Hai tay bị cố định trên đỉnh đầu. Môi liền bị chiếm lấy, mút mát mạnh bạo đến không thở nổi. Nụ hôn đầu của cậu cứ như vậy mà bị cướp đi.
   Dục vọng kinh người kia làm chút sức lực phản kháng yếu ớt của cậu rốt cuộc cũng tiêu tan, cậu chỉ có thể nằm ngay đơ mặc cho người càn quấy môi lưỡi.
   Môi bị cắn tới đau rát, đầu lưỡi cũng bị mút lấy không ngừng. Tới khi cậu không còn thở nổi, người phía trên mới không đành lòng mà buông ra. Cằm cậu liền bị tóm lấy. Giọng Lưu Diệu Văn khản đặc tới đáng sợ:
   - Cậu muốn trở lại đó, là thật sự muốn làm điều này với hắn ta sao? Muốn nằm dưới thân để hắn mặc sức dày vò? Thật sự muốn làm tình với hắn ta đến thế sao? Trả lời tôi ngay? Lúc nảy còn cầu xin được đi gặp hắn? Sao bây giờ lại ngậm chặt miệng rồi?
   Tống Á Hiên từ nảy giờ đã khóc đến tê tâm phế liệt, chỉ còn có thể yếu ớt phản bác :
   - Tôi xin lỗi, ý tôi không phải như vậy...
   - Hợp đồng đó cậu tính đền bù tổn thất cho tôi như thế nào đây?
   - Tôi...hức...hức
   - Làm việc với cậu suốt thời gian qua, sao tôi không tài nào nhìn ra, cậu là dạng có thể sẵn sàng đem thân thể mình đổi lấy lợi ích như vậy nhỉ? Thì ra cũng chỉ là loại người ti tiện. Cơ thể này của cậu rốt cuộc đã bị đàn ông chơi qua bao nhiêu lần rồi hả?
   Cơn nóng giận khiến Lưu Diệu Văn hoàn toàn mất khống chế. Hắn cũng không thể biết được trong lời nói của mình có bao nhiêu là mâu thuẫn, ngang ngược. Tay hắn bắt đầu động thủ, gấp gáp tháo nút áo trên người cậu:
   - Được rồi, coi như cậu có bản lĩnh? Vậy thì để xem đêm nay cậu dùng thân thể dâm đãng này của mình đền bù thiệt hại cho tôi thế nào. Tôi thất thoát ra sao, cũng sẽ đòi lại bằng hết trên người cậu không thiếu một đồng.
   - Không có, tôi không phải, Lưu tổng, đừng mà, cầu xin ngài.
   Tiếng khóc lóc của Tống Á Hiên nhanh chóng bị nụ hôn của hắn lần nữa nuốt mất, nhanh chóng thay bằng tiếng rên rỉ của hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau.

——————————

( H scene của cả bộ sẽ được update sau nhé, bây giờ đường cua bò ————sẽ thay thế cho cảnh H ❤️)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro