Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tống Á Hiên vừa vì tác dụng của rượu, vừa chịu kích thích từ Lưu Diệu Văn từ nảy tới giờ vẫn ngoan ngoãn nằm rên rỉ, mặc kệ Lưu Diệu Văn dày vò bừa bãi trên người mình.
   Nhưng tới khi hắn chuẩn bị kéo xuống lớp phòng bị cuối cùng trên người cậu thì bằng tất cả lý trí còn sót lại cậu chợt nhớ ra. Hẳn là mình còn thiếu mất bước gì đúng không
   Một xử nam hai mươi lăm năm như cậu lần đầu tiên lăn giường đương nhiên không thể vô sự tự thông mà chuẩn bị vệ sinh trước. Lưu Diệu Văn đang sắp bùng nổ bên trên vậy mà lại bị cậu dùng hết sức đẩy ra. Sau khi biết được sự tình thì tức đến run người.
   - Nhanh chóng, tôi cho cậu đúng ba mươi phút. Đừng nghĩ ra trò gì quái đản, cũng đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi.
   Tống Á Hiên lao vào phòng tắm đóng cửa lại, men rượu đã tan phân nửa. Cậu lại cảm thấy hối hận mà lại chẳng biết trách cứ thứ gì?
   Có lẽ là lúc nãy nên uống thêm vài ly nữa cho triệt để say mèm, lăn giường còn đỡ ngại ngùng hơn. Lưu Diệu Văn nhìn thấy cậu nát rượu ngây đơ ra đó có khi còn chẳng buồn chạm vào.
   Mọi thứ hiện tại như tên đã bắn ra cũng không có cách nào thu hồi được. Nếu bây giờ có cách nào trốn được ra khỏi căn phòng này, không cần biết phải làm gì cậu nhất định sẽ làm theo.
   Nhưng bây giờ cậu cũng chỉ còn biết cắn răng cam chịu, mò mẫm dùng dụng cụ vệ sinh sạch sẽ, tắm lại một lần, sợ là ra muộn lại chọc hắn giận thêm. Lúc đó thì người khổ cũng chỉ có cậu.
   Cậu hít một hơi, đẩy cửa phòng tắm nhẹ nhàng bước ra. Nhìn thấy Lưu Diệu Văn đã thay ra tây trang mặc vào áo ngủ, mắt lim dim ngưng thần nằm chờ trên giường.
   Một ý nghĩ lớn mật loé lên. Nếu bây giờ lén lút rời đi liệu có thoát được không? Chỉ cần thoát ra khỏi đây, về nhà dọn đồ trốn đi ngay lập tức, dù gì nhân viên văn phòng như cậu đồ đạc không nhiều, tốt nhất là cứ trốn về quê trước rồi tính tiếp.
   Nếu bị bắt lại thì chỉ có nước chết mất thôi. Nhưng bây giờ cậu không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy.
   Trong vòng ba giây cậu thấy mình đã đứng trước cửa phòng. Còn một chút nữa thôi. Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên nắm cửa, xoay một vòng, cửa chuẩn bị hé ra thì Rầm. Một cánh tay từ phía sau đập thật mạnh lên cánh cửa. Nhìn sức lực cũng đủ biết người này đang tức giận tới cỡ nào.
   Cậu chưa kịp hồi thần thì trời đất đã đảo ngược, Tống Á Hiên bị vác trên vai. Hắn khoá cửa rồi mang cậu ném lại xuống giường. Tới lúc này cậu cũng biết đêm nay coi như xong.

————H————-

   Tiếng rên của cậu như cổ vũ dục vọng trong hắn càng bùng nổ. Đồng hồ trên tủ đầu giường đã bốn giờ sáng. Bốn tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà vẫn không biết khi nào mới kết thúc. Hắn không phải là muốn để cả hai cùng làm tình tới chết đó chứ. Cậu chỉ kịp cảm khái một câu trước khi lại ngất đi.
   Lần tỉnh lại tiếp theo, Tống Á Hiên cảm thấy toàn thân nóng rực phát sốt. Cậu hé mắt thấy hắn mặc áo ngủ, mặt mày cau có đứng ở cuối giường.
   Cậu cười tự giễu, hoá ra chưa chết, đúng là kỳ tích. Thân thể sạch sẽ, không còn cảm giác nhớp nhúa. Thì ra hắn vẫn còn biết vệ sinh cho cậu.
   Suy nghĩ vừa ra khỏi đầu, cậu lại muốn tát bản thân 1 phát, lại còn đi tán dương cho kẻ làm mình ra nông nỗi này.
   Đầu giường cất lên tiếng nói đưa cậu về thực tại:
   - Cậu cười gì thế, cậu thấy trong người như thế nào, có ổn không?
   Vừa nói vừa vạch mắt cậu ra kiểm tra.
   - Trên người cậu còn chổ nào đau đớn hay khó chịu không? Nơi kia như thế nào? Có bị thương không? Cậu đang sốt cao. Tôi thực sự muốn nhìn để kiểm tra một chút xem tình hình ra sao còn tiến hành điều trị nhưng tên kia nhất quyết không cho xem. Nên đành ngồi đợi cậu tỉnh dậy.
   Cậu ngượng ngùng muốn chui xuống đất, nhưng nghiệp vụ của bác sĩ là chữa bệnh không thể làm khó dễ người ta liền thành thật mà cảm nhận tình trạng cơ thể rồi báo lại đầy đủ.
   May mà đêm qua vì là vệ sinh lần đầu, cậu mò mẫm khá lâu nên nơi kia cũng mềm ra đủ sức tiếp nhận không bị quá miễn cưỡng. Không cảm thấy đau đớn hay sưng rát nhiều. Bác sĩ quay lại hỏi Lưu Diệu Văn:
   - Nếu không bị tổn thương thì sao cậu ấy lại sốt cao đến thế, rốt cuộc hai người đã làm trong bao lâu? Có dùng bcs không? Còn có bắn vào bên trong hay không?
   Mỗi câu bác sĩ hỏi ra đều làm cậu xấu hổ tới mức muốn tàng hình, cố thôi miên mình không phải nhân vật trong câu hỏi trên. Lưu Diệu Văn cộc lốc đáp từng câu một:
   - Cỡ 4-5 tiếng, là chuyện phát sinh nên không có chuẩn bị bcs, toàn bộ bắn vào bên trong.
   Cậu nghe thấy tiếng hít thở kiềm chế từ vị bác sĩ:
   - Cậu là con bò tới kỳ động dục sao? người bình thường quan hệ tối đa cũng chỉ trong khoảng 1-2 giờ đồng hồ. Lại còn không dùng bcs rồi bắn bên trong. Bên trong cậu ấy đâu thể tiếp nhận thứ đó của cậu được chứ. Sẽ rất ảnh hưởng tới hệ tiêu hoá và gây đau bụng. Tôi không biết mối quan hệ của hai người là gì. Nhưng nếu muốn cậu ấy chết sớm. Cứ tiếp tục làm theo ý cậu. Không cần quá ba tháng đâu.
   Lưu Diệu Văn đen mặt đáp ứng lời bác sĩ:
   - Đã biết,
   Cứ tưởng sau câu nói này là đã kết thúc, hắn đột nhiên lại nói thêm:
   - Sau này với cậu ấy tôi sẽ điều độ.
   Sau này? Hai chữ này có nghĩa gì? Lại còn có sau này? Tống Á Hiên muốn phát điên, sao đêm qua cậu không chết quách luôn đi cho rồi.
   Nói vậy là hắn vẫn chưa có ý định buông tha cho cậu? Cậu không muốn đối diện với hiện thực tàn khốc này thêm nữa.
   Cửa phòng vừa đóng lại, bác sĩ đã rời đi. Trong căn phòng này chỉ còn cậu và hắn. Tống Á Hiên vẫn chưa dám mở mắt ra. Đối mặt với hắn bây giờ cảm thấy quá ngại ngùng. Khoảng lặng đi qua, là hắn cất lời trước:
   - Cậu ăn chút gì đi, tôi gọi thím Trương chuẩn bị.
   Cậu vẫn nhắm mắt, nhanh chóng đáp lại:
   - Không cần, tôi sẽ đi ngay bây giờ
   - Không được
   - Anh có ý gì,
   Không có lời hồi đáp, cậu mở mắt ra ngồi bật dậy, rồi ngay lập tức ngã luôn lại xuống gối.
   - Bây giờ ngồi dậy cậu còn không làm được, còn muốn đi đâu?
   Lời hắn nói đầy sự mỉa mai, châm chọc.
   - Tôi đi đâu cũng không tới lượt ngài có thể quản.
   Cậu thật sự điên tiết thái độ ngã ngớn bây giờ của hắn.
   - Được rồi, không lòng vòng nữa, thực ra tôi có việc cần cậu làm
   - Tôi không muốn. Tôi sẽ lập tức viết đơn từ chức.
   - Cậu không có quyền lựa chọn.
   - Vậy anh thử nói đi, nhưng chưa chắc tôi sẽ làm. Tôi sẽ chỉ làm việc trong khả năng. Công việc không được vi phạm đạo đức xã hội. Không...
   - Chúng ta kết hôn đi
   Việc làm động trời từ hôm qua tới giờ chắc đã bằng cả đời cậu cộng lại rồi. Cảm tưởng không còn chuyện vô lý nào có thể làm cậu sốc hơn được nữa. Vậy mà cậu vẫn không kiềm được mà sững sờ.
   Không nghe thấy câu trả lời từ cậu, hắn bèn xoay người lại thăm dò. Người đang bơi trong chiếc áo ngủ rộng thùng thình của hắn đang ngơ ngẩn ngồi trên giường.
   Lượng thông tin khủng bố đến cả hắn còn cảm thấy hoang đường quá sức dội xuống liên tục hai ngày nay. Phản ứng này của cậu đã là quá bình thường. Hắn cũng không vội hối thúc. Bình thản chờ đợi đáp án của cậu. Câu trả lời như thế nào cũng đều có cách ứng phó. Không sợ mất mặt.
   - Anh là có ý gì
   Cậu lại lập lại câu hỏi ban nãy. Hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên, bình tĩnh trả lời:
   - Ý trên mặt chữ
   - Tôi không gặp vấn đề nhận thức, tôi muốn hỏi ý tứ cụ thể là gì. Người như anh, tôi không tin chỉ vì một lần lăn giường mà sẽ làm mấy chuyện như chịu trách nhiệm. Dù sao tôi cũng là đàn ông" Cậu ngập ngừng 1 lát, vẫn quyết định nói hết câu " không cần câu nệ chuyện trinh tiết, sau này không cần gặp lại nhau là được"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro