Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Câu nói cậu vừa thốt ra khiến hắn vừa hoảng vừa tức giận. Ngay lập tức như hổ đói mà nhào tới, đè cậu xuống giường.
   - Cậu đừng tưởng có thể cho mình cái quyền ăn nói không biết nặng nhẹ. Những thứ trên cơ thể cậu đều thuộc sở hữu của tôi.
   Tống Á Hiên tức giận tới bật cười.
   - Giám đốc à, ngài quên rồi sao? Hợp đồng thất bại phần lớn là do quyết định từ ngài mà ra? Nếu ngài nói việc thất bại đó là do tôi, tôi cũng đã dùng cả mạng mình đổi lấy, để ngài nhục mạ cả đêm đến suýt toi mạng vẫn còn chưa đủ hay sao? Thân thể tôi đối với ngài có thể cũng rẻ rúng như những người khác ngài từng chơi qua. Nhưng tôi cũng muốn nói cho ngài được rõ ràng, đêm qua là lần đầu tiên của tôi. Bị ngài cưỡng bức cướp lấy. Ngài nhiều tiền như vậy có thể coi như mua phải một món hàng giá thách được không? Cơ thể tôi thì ngài cũng đã dùng qua rồi, cái giá tôi muốn là xoá đi số nợ tôi nợ ngài. Từ nay về sau không ai nợ ai. Không liên quan tới nhau. Tôi cũng sẽ nộp đơn xin thôi việc. Ngài ký duyệt là được.
   Lưu Diệu Văn nghe những lời trào phúng cậu nói, mỗi câu đều như chọc vào tâm can của hắn. Hắn biết rằng đã tự đưa mình rơi vào hố sâu rồi.
   Mọi chuyện diễn ra từ khi gặp cậu, mỗi một bước đi đều không theo ý hắn. Vốn dĩ hắn biết công việc hiện giờ quanh quẩn trong bốn bức tường đã nửa năm làm cậu thấy nhàm chán.
   Nhưng hắn luôn là người hay lo được mất, biết trong giới làm ăn này toàn những thể loại người gì nên cũng không thể để cậu tiếp xúc quá nhiều.
   Ngày hôm đó, biết được đối tác Nghiêm thị - đại thiếu gia tính tình không quá tồi tệ nên mới muốn đưa cậu đi trải nghiệm một chút công việc đúng chuyên môn của cậu.
   Nhưng rốt cuộc, ngoài dự tính lại xuất hiện một tên Nghiêm Hạo Tường. Nếu biết được cớ sự này, hắn có chết cũng phải giấu người đi. Giờ phút này có biện bạch gì cũng đều vô nghĩa, thật sự không biết phải đối diện mọi chuyện như thế nào.
   Đêm qua khi tỉnh táo lại, nhìn cậu thoi thóp trên giường hắn đã biết mình đã gây ra chuyện sai lầm khó lòng cứu chữa, thật sự hắn cũng không muốn mọi chuyện diễn ra như vậy. Nhưng tâm tình dồn nén quá lâu, cộng thêm những lời khiêu khích từ Nghiêm Hạo Tường cùng với rượu mạnh, hắn cứ như thế mà bộc phát không cách nào khống chế.
   Tính khí bại hoại của hắn không cho phép mình nhận sai. Nhưng chắc chắn là bằng mọi giá cũng không thể để cậu rời đi lúc này được.
   Lưu Diệu Văn sao lại không hiểu nếu lần này để cậu vuột khỏi tầm tay cũng đồng nghĩa với việc cậu sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời mình., dù có phải dỡ chiêu trò hay thậm chí nhốt cậu lại. Hắn sẽ làm mọi thứ để giữ được cậu:
   - Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn cùng cậu diễn một vở kịch để trấn an cha mẹ tôi. Họ luôn muốn tôi yên bề gia thất. Tôi cần một người phối hợp diễn đến lúc có thể suy nghĩ ra hướng giải quyết khác. Cậu... lại không yêu tôi. Sau này khi kết thúc hợp đồng sẽ đỡ dây dưa phiền phức.
   Thấy cậu im lặng, cảm giác lúng túng trong hắn lại càng tăng lên không ngừng. Hắn cố gắng giữ bình tĩnh hoàn thành lời nói của mình:
   - Tôi cũng sẽ không để cậu chịu thiệt thòi. Chỉ cần nói ra một con số cậu vừa ý. Cũng không cần quá lâu. Ba năm là được.
   Tống Á Hiên đang rơi vào trầm tư. Nếu rời khỏi hắn, chưa chắc tên Nghiêm Hạo Tường kia sẽ buông tha cho cậu. Có khi chưa chạy được quá ba bước đã bị bắt lại rồi.
   Đêm qua nếu Lưu Diệu Văn không kiêng quyết đưa cậu rời đi chưa chắc mà thoát được khỏi tên kia. Nếu bắt buộc phải làm chuyện này với tên cặn bã kia hay là hắn thì thà là ở bên cạnh hắn.
   Dù cho có bảo thủ, đáng ghét thì nhân cách hắn cũng không tồi tệ. Dù sao thời gian ở bên hắn chắc chắn tên kia sẽ không thể làm phiền tới cậu.
   Cậu thức thời hiểu được đây là một lời đề nghị mà cậu không thể lựa chọn Không. Giúp hắn giải quyết khó khăn trong lúc này, lại kiếm cho mình một khoản tiền, có vẻ không vi phạm đạo đức.
   Ba năm cũng k quá dài. Tới lúc rời khỏi hắn cậu cũng chỉ mới hai mươi tám tuổi. Cậu sẽ cao chạy xa bay bắt đầu tương lai mới. Nghĩ kỹ cũng không đến nổi nào.
   Hắn nhìn cậu chăm chú toan tính nảy giờ, trong lòng nhấp nhổm không yên. Còn đang nghĩ tới trường hợp tồi tệ nhất là nếu cậu không đồng ý sẽ nhốt cậu ở đâu thì nghe thấy câu trả lời "Được" từ cậu.
   Bề ngoài hắn không để lộ biểu cảm gì nhưng bên trong thật sự đã nhũn người đến xuýt ngã ngồi xuống đất. Câu trả lời này giải quyết hết bao nhiêu phiền muộn, bế tắc trong lòng hắn bao lâu nay. Hắn cũng nhanh chóng đáp lại một tiếng "Được".
   - Tôi gọi đồ ăn lên rồi, cậu ăn một chút đi. Nghỉ ngơi ba ngày. Sau đó tôi sẽ đưa cậu về nhà lớn gặp cha mẹ.
   Thấy hắn nói xong vẫn ngập ngừng không muốn đi, cậu nhìn có chút khó hiểu:
   - Còn nữa tôi chỉ nhắc một lần duy nhất. Tôi chưa từng chơi qua người khác. Chỉ duy nhất mình cậu.
   Nói xong cũng không đợi cậu kịp phản ứng. Liền đóng cửa rời đi. Cậu hoài nghi khoảnh khắc đó nếu không lầm thì trên khuôn mặt hắn xuất hiện một tia ngượng ngùng.
   Ngay cả ban nảy lúc cậu vừa nói đồng ý ánh mắt hắn thậm chí còn ánh lên chút vui mừng. Người như hắn tìm được một người hợp tác kết hôn giả đâu cần phải vui mừng tới vậy. Có lẽ mệt mỏi quá nên cậu lại hoang tưởng rồi .
   Nhưng mà nếu thật như hắn nói thì có nghĩa, đêm qua cũng là lần đầu của Lưu Diệu Văn? Nghe thật là khó tin. Người như hắn hai mươi mấy năm nay lẽ nào chưa từng yêu ai?
   Chẳng trách không biết cách kiềm chế. Cái kiểu làm tình điên cuồng như vậy làm cậu còn nghĩ hắn là tay lão luyện. Có chút nào giống là làm lần đầu đâu chứ.
   Nhưng nghĩ đến lần đầu của cậu và người chồng hợp đồng này đều là dành cho nhau. Tự nhiên lại cảm thấy trong lòng dâng lên chút cảm giác vi diệu lạ kỳ. Haizz. Không biết tâm trạng cậu lại làm sao nữa rồi?
   Sau khi hắn đóng cửa rời đi, trong vòng một tiếng đồng hồ đã quay trở lại với bản hợp đồng đã được soạn xong:
   - Trong ba năm này, để tránh bị ba mẹ tôi nghi ngờ, chúng ta phải sống như vợ chồng thật sự. Vì tôi và cậu đều là tuổi sinh lý sung mãn nên việc sinh hoạt vợ chồng là không thể thiếu. Cậu có thể yêu cầu thêm chi phí cho khoảng này. Nhưng tuyệt đối trong thời gian hợp đồng không được tìm người ngoài. Để những chuyện đó lọt đến tai cha mẹ, tôi sẽ rất tốn thời gian giải quyết. Vả lại nếu cậu lang chạ bên ngoài về lây dơ bẩn cho tôi, tôi sẽ không để cậu yên thân. Hợp đồng này chỉ có tôi với cậu biết, không được để người thứ ba biết chuyện này. Cậu phải nhớ rõ, nếu thím Trương phát hiện thì cha mẹ tôi chắc chắn sẽ biết.
   Cậu đọc hợp đồng một lượt, xác nhận lại vài chổ rồi đặt bút ký. Cả hai cùng thống nhất sau khi về thông báo cho cha mẹ hắn thì sẽ cùng đi đăng ký kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro