Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba ngày trôi qua đúng thật là Tống Á Hiên chỉ có ăn rồi ngủ. Điều cậu không ngờ là hắn thật sự làm tròn trách nhiệm của một người chồng.
Cậu tới giờ này vẫn còn chưa từng bước chân xuống lầu. Hắn cứ lấy lý do cậu cần bồi bổ, nghỉ ngơi để đến khi gặp cha mẹ sẽ không bị họ nghi ngờ chuyện hắn đã gây ra cho cậu đêm qua mà tận tình chăm sóc cậu.
Thuốc và thức ăn đều được đưa tới tận giường. Còn xem cậu là bệnh nhân mà đút từng muỗng.
   Dù cậu có phản kháng nhiều lần rằng mình có thể tự ăn được. Hắn chỉ im lặng đưa muỗng thức ăn tới miệng cậu, kiêng trì chờ đợi. Đôi co vài lần không có hiệu quả. Cuối cùng cậu cũng bất lực xuôi theo ý hắn.
Chút thức ăn dính bên khoé miệng cậu, hắn tự nhiên đưa tay lên lau lấy. Cử chỉ thân mật tới vậy, từ khi có nhận thức cho tới giờ đều là lần đầu trải nghiệm, khó trách không tránh khỏi ngượng ngùng.
Nước tắm đã được chuẩn bị sẵn, canh vừa độ ấm, hắn lại còn muốn vào tắm cho cậu. Đương nhiên bị cậu nhất quyết đuổi ra ngoài. Cứ nghĩ đến việc đêm qua sau khi làm xong, bị hắn tự tay tắm rửa vệ sinh sạch sẽ cho là lại xấu hổ không chịu nổi.
Sau khi tắm xong, lại cứ đứng chôn chân tại chổ, không biết nên làm gì tiếp theo, cũng không dám bước ra ngoài. Lưu Diệu Văn thấy đã lâu không có động tĩnh thì sốt ruột gõ cửa, xác nhận cậu vẫn ổn thì không nói gì nữa.
Lát sau cậu rón rén mở cửa phòng tắm bước ra, nhìn thấy hắn đang tựa đầu lên thành giường đeo kính đọc sách. Ánh đèn vàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Khuôn mặt như tạc tượng, đôi môi đầy đặn, sóng mũi cao thon, đôi mắt thường ngày trông hung dữ, nhưng đôi lần cậu nhìn thấy được trong đó chút dịu dàng.
Mới hôm qua thôi cậu với người này đang còn quan hệ xa lạ đến không thể xa lạ hơn. Trời đất xoay chuyển, bằng cách nào cậu lại lăn giường với giám đốc của mình rồi bây giờ còn chuẩn bị kết hôn, chung chăn chung gối. Lưu Diệu Văn ngước lên nhìn làm cậu giật mình tỉnh táo lại:
   - Sao còn đứng ngây ra đó?
Tống Á Hiên chậm chạp bước tới, leo lên nằm sát mí giường, xoay lưng lại với hắn. Nghe người phía sau lưng thở dài một tiếng, tắt đèn, rồi cũng nằm xuống.
Cả ngày chỉ có hắn bận rộn chạy tới chạy lui chăm sóc cậu. Còn cậu lại chỉ có ăn rồi ngủ, bây giờ thật khó mà chợp mắt. Nằm cùng nhau trên một chiếc giường, khoảng cách gần như vậy, còn nghe thấy rõ cả hơi thở, tiếng tim đập của nhau, cậu lại không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Hắn trở người vài lần, rốt cuộc cũng không nhịn được mà quàng tay kéo người vào trong lòng mình. Cậu hoảng hốt cựa quậy vài cái. Nghe thấy giọng hắn vang lên trầm đục:
   - Đêm nay tôi sẽ không làm gì cậu, ngủ đi.
Quả thật đêm đó hắn ngủ rất an tĩnh, Tống Á Hiên nằm gọn trong lòng hắn, cơ thể ấm áp, tiếng tim đập đều đều làm cậu chìm vào giấc ngủ từ lúc nào. Lâu rồi chưa có một giấc ngủ ngon đến vậy.
Sáng hôm sau, cậu là từ trong lòng hắn tỉnh dậy. Đầu hôm kiểu gì cũng là cậu quay lưng lại với hắn, vậy mà bây giờ hai người lại đang ôm lấy nhau, tay cậu còn đang vừa vặn quàng lên hông Lưu Diệu Văn.
Cậu rón rén nhìn lên quan sát xem hắn đã tỉnh chưa thì thấy hắn đã thức từ khi nào rồi, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau không hẹn mà đắm chìm trong mớ suy nghĩ vẫn vơ của mình. Một lúc sau nhận thấy càng im lặng càng lúng túng cậu đành mở lời trước:
   - Chào buổi sáng, bây giờ anh có chuẩn bị đến công ty luôn chưa?
Nụ cười thường trực suốt từ nảy giờ của hắn nhanh chóng vụt tắt. Hắn buông cậu ra, hờn dỗi xoay người xuống giường:
   - Bác sĩ dặn cả cậu và tôi đều phải ở nhà tĩnh dưỡng ba ngày. Đêm đó không chỉ có một mình cậu mất sức.
Tống Á Hiên vẫn chưa thể nào đối diện bình thường được mỗi khi nhắc lại chuyện đêm đó.
Khi hắn vệ sinh cá nhân xong quay lại. Cậu vẫn còn ngẩn ngơ trên giường, bộ dạng ngây ngốc này khiến hắn mất khống chế vô số lần.
Cậu vừa hồi thần lại đã thấy khuôn mặt hắn phóng to trước mắt. Hắn không nhịn được nhanh chóng hôn lên môi cậu một cái rồi quay đi ngay. Vừa đi vừa nói vọng vào:
   - Tôi yêu cầu mỗi ngày đều phải có một nụ hôn chào buổi sáng. Sau này cậu đừng có mà quên.
Đúng vậy, ngay từ lần đầu tiên gặp Tống Á Hiên. Lưu Diệu Văn tưởng chừng như đã bị cậu cướp mất hồn vía. Sau đó lại vì cậu mà một người luôn sống lý trí lại làm ra chuyện bừa bãi nhất từ trước đến giờ là dùng một hợp đồng để đổi lấy cậu đem về giam giữ bên cạnh mình.
Hai mươi bốn năm cuộc đời, điều hắn luôn cảm thấy phiền phức nhất chính là con người. Cha mẹ hắn dù lo lắng vẫn là lo lắng trước sự thờ ơ tình cảm của con trai mình.
Dù cho từ nhỏ tới lớn học tập, làm việc đều xuất chúng. Nhưng lại cảm giác như một con robot không có cảm xúc. Điều mà ba mẹ hắn luôn hãnh diện với người ngoài cũng là điều mà ba mẹ hắn đau lòng.
Nhiều lúc lại mong con không cần giỏi giang quá mức, chỉ cần có tình cảm, đừng tự cô lập bản thân mình.
Chính bản thân hắn bao năm qua vẫn luôn nghĩ bản thân sẽ cô độc cả đời, thì việc Tống Á Hiên thình lình xuất hiện trong cuộc đời của hắn là một thứ cảm xúc gì đó quá sức khủng bố, làm hắn hoàn toàn chao đảo vì đã bước ra quá xa khỏi vùng an toàn mà trước giờ hắn luôn rất dễ dàng kiểm soát.
Yêu một người là như thế nào, bắt đầu từ đâu? Hắn hoàn toàn không biết. Điều mà hắn có thể làm để trấn định lại bản thân mình lúc đó là nhốt cậu lại bên cạnh mình. Vậy mà thời gian Tống Á Hiên bên cạnh hắn đã được nửa năm. Mà tốc độ tiến triển vẫn tròn trĩnh con số không.
Mỗi lần muốn tới gần cậu một chút, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cậu lại khiến hắn buồn phiền, cáu kỉnh không chịu được. Bây giờ mối quan hệ của hai người miễn cưỡng có thể xem như tiến thêm một bậc. Hắn lại chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Bày tỏ tình cảm bằng lời nói sao?. Hắn đã cố gắng nhiều lần cũng không thể nào nói ra khỏi miệng được câu "Anh yêu em".
   Nghe thật là ấu trĩ. Quan trọng là hắn sợ sẽ bị cậu thẳng thừng từ chối.
Hắn ngốc nghếch suy tính, trong ba năm tới sẽ dùng tình cảm của mình để cậu từ từ cảm nhận được tình yêu của hắn.
Được chăm sóc cậu từng miếng ăn, giấc ngủ. Mỗi ngày được nhìn thấy cậu thức dậy bên cạnh mình trước đây chỉ là một giấc mơ. Bây giờ hắn đã bước đầu chạm tay vào được giấc mơ đó.
   Nếu thành công thì thật là tốt. Còn nếu sau ba năm, cậu vẫn không chấp nhận, hắn thật sự sẽ buông tay để cậu rời đi sao? Nghĩ tới trong lòng thoáng rùng mình, hắn thật sự không dám nghĩ tới viễn cảnh đó. Chỉ có thể cố sức mà hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro