Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm nay là ngày Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên về nhà lớn gặp cha mẹ.
   Hai người dậy sớm hơn ngày thường. Trên xe lại thảo luận thêm ít thông tin cho đối phương phòng trường hợp bị cha mẹ hỏi tới. Là người yêu mà lại chẳng biết chút gì về nhau thì thật đúng là hết chổ nói.
   Lưu Diệu Văn cũng muốn cậu hiểu thêm về mình nhiều hơn một chút. Còn mọi thứ mà cậu kể,  dù hắn đã điều tra từ lâu, sau đó còn xem đi xem lại đến thuộc luôn rồi. Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn nghe cậu nói lại lần nữa. Phần vì hắn thích được nghe cậu nói. Lại càng sợ cậu biết được chuyện hắn điều tra mình từ trước sẽ càng thêm ác cảm với hắn.
   Xe băng qua một con đường trồng đầy cây xanh hai bên, rẽ vào căn biệt thự xa hoa, sân vườn xanh mượt, nhà kính đầy hoa tươi rực rỡ sắc màu.
   Cha mẹ Lưu Diệu Văn đứng chờ sẵn ở đại sảnh. Họ đã ngoài sáu mươi. Mẹ hắn nhìn qua có thể đoán được xuất thân cao quý, được chăm sóc kỹ càng, bộ dáng vẫn rất trẻ trung, xinh đẹp. Cha mẹ hắn nhìn thật sự rất xứng đôi, cũng rất phúc hậu.
   Hắn bước xuống trước, rồi vòng qua mở cửa, đỡ cậu xuống xe, dịu dàng nắm lấy tay cậu dẫn đến trước mặt ông bà Lưu. Cậu thấy hắn tận tâm như vậy không khỏi cảm khái trong lòng. Lưu Diệu Văn diễn cũng đỉnh thật, nếu không phải cùng là diễn viên trong vỡ kịch này, nhìn ánh mắt dịu dàng từ nảy giờ, cậu sẽ hoài nghi rằng hắn thật sự đang yêu cậu say đắm mất thôi.
   Tống Á Hiên nở 1 nụ cười xinh đẹp với ông bà Lưu:
    - Cháu chào hai bác.
   Mẹ Lưu nhanh chóng sửa lời cậu:
   - Hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ con phải tập gọi chúng ta là cha mẹ.
   Tống Á Hiên liền ngoan ngoãn làm theo:
   - Cha, Mẹ
   Mẹ Lưu không giấu được hài lòng:
   - Được, con trai ngoan. Hai đứa mau vào nhà, buổi sáng đã chuẩn bị sẵn rồi.
   Cả nhà bốn người quây quần trong phòng ăn rộng muốn gấp ba lần căn phòng trọ trước đây của cậu.
   Thức ăn được đưa lên. Vì là điểm tâm nên hầu hết đều là món thanh đạm không quá cầu kỳ nhưng nêm nếm rất vừa vị. Nếm vào có thể cảm nhận được sự dụng tâm của người nấu. Lại còn là hầu hết những món cậu yêu thích.
   Suốt buổi sáng ở Lưu gia cậu quả thật được chăm sóc tận tình, cha mẹ Lưu săn sóc cho cậu từng miếng ăn, sợ cậu có chút nào không thoải mái, hắn cũng phối hợp mà cưng chiều cậu.
   Sau bửa điểm tâm, rốt cuộc hắn và cậu cũng đã chính thức thực hiện đúng tuần tự ra mắt và xin phép kết hôn từ trưởng bối.
   Khi chưa gặp mặt cha mẹ Lưu Diệu Văn, cậu chỉ nghĩ đơn giản là một cuộc gặp hình thức, chỉ cần diễn cho qua là được rồi.
   Nhưng khi trực tiếp gặp được. Thật sự tận mắt thấy họ mừng rỡ, mãn nguyện như thế nào khi thấy cậu và hắn ở bên nhau rồi còn thông báo kết hôn.
   Cha Lưu nói từ lúc Lưu Diệu Văn thông báo sắp dẫn bạn đời về ra mắt, bọn họ đã rất nóng lòng gặp cậu. Mẹ Lưu suốt buổi cứ cầm lấy tay cậu nâng niu, trong ánh mắt loang loáng chứa đầy yêu thương.
   Mọi chuyện diễn ra vượt xa so với tưởng tượng của cậu làm trong lòng Tống Á Hiên cảm thấy tràn ngập tội lỗi, không dám nhìn thẳng.
   Cậu thấy mình đúng là 1 tên ngốc bốc đồng lại nông cạn. Lúc ký vào hợp đồng đó chỉ nghĩ tới mối quan hệ trao đổi của hai người mà lờ đi cảm xúc của bậc thân sinh mình. Ba mẹ hắn cũng như ba mẹ cậu, luôn muốn con cái mình hạnh phúc, điều này cậu có thể hiểu.
   Vậy mà cậu và hắn lại bày trò lừa gạt họ như vậy. Cậu thật sự không đáng để được họ yêu thương. Lỡ 3 năm sau hết hợp đồng, cả hai ly hôn thì cha mẹ hắn biết phải làm sao đây.
Nghĩ tới lại hận Lưu Diệu Văn muốn chết. Gia thế tốt như vậy, bản thân hắn lại đẹp trai tài giỏi, cha mẹ Lưu lại còn thương con dâu, hà cớ gì cứ phải tìm người giả kết hôn làm gì cho phiền phức. Trực tiếp yêu đương rồi kết hôn đàng hoàng không phải tốt hơn sao.
   Tư bản đúng là chết tiệt, một người tầm thường, chỉ biết nhận tiền làm việc như cậu thật không hiểu nổi con người này đang nghĩ gì. Hại cậu trong lòng khó chịu như thế này.
   Lưu Diệu Văn từ khi lên xe không thấy cậu nói năng câu nào thì có chút khó hiểu:
   - Này, từ nảy tới giờ cậu bị làm sao thế?
   - Tôi không làm sao cả.
   Miệng thì bảo không sao nhưng rõ ràng Lưu Diệu Văn cảm nhận được từ khi rời khỏi Lưu gia mặt mày cậu cứ cáu kỉnh, lại còn hay thở dài.
   - Chúng ta sắp tới sẽ kết hôn rồi, cậu cũng nên tập thói quen chia sẽ với chồng của mình đi thì hơn. Hay là cha mẹ tôi làm gì khiến cậu không vui?
   Tống Á Hiên tự dưng có chút gắt gỏng:
- Cha mẹ anh rất tốt, tôi rất quý hai bác. Chỉ là...mà thôi quên đi.
   Cái kiểu lấp lửng này thực là làm hắn bức rức muốn chết. Không phải mọi chuyện đang tiến triển rất tốt sao. Điều này khiến hắn bận lòng không thôi. Không phải cậu hối hận gì rồi chứ?
   Không được, phải tăng tốc độ. Nhanh chóng đăng kí kết hôn rồi tổ chức hôn lễ trước khi cậu kịp đổi ý.
   Nghĩ là làm ngay luôn là điểm mạnh của Lưu Diệu Văn. Ngày hôm sau cậu và hắn đã có mặt ở cục dân chính để đăng kí kết hôn. Cầm lấy giấy chứng nhận trên tay, nhìn hình cậu và hắn tươi cười. Lưu Diệu Văn vừa mới yên lòng hơn một chút, lại vừa không nhịn được cảm giác như đang nằm mơ, lén cấu bản thân hai cái đau điếng. Thực sự không phải mơ nữa rồi. Hắn và cậu cuối cùng đã là vợ chồng hợp pháp.
   Trên đường về, Tống Á Hiên thắc mắc hỏi Lưu Diệu Văn.
   - Dù gì chúng ta cũng là kết hôn giả, cần gì phải đăng ký kết hôn. Sau này lại phải mất công ly hôn. Anh không sợ tới lúc đó tôi sẽ đòi chia tài sản với anh sao?
   Lưu Diệu Văn không đáp lại, chỉ biết cười khổ trong lòng. "Em muốn mạng, anh còn có thể cho em. Huống chi chỉ là vật chất ngoài thân như thế này. Vả lại chúng ta lại càng không thể ly hôn. Em đừng có mà mơ tưởng viển vông".
   Tống Á Hiên không hiểu sao hắn lại giận rồi, suốt đoạn đường về chẳng mở miệng nói chuyện với cậu câu nào. Chính hắn hôm trước là người nói phải biết chia sẽ với nhau, bây giờ lại bỏ mặc không thèm đoái hoài tới cậu.
   Đúng là đồng sàng dị mộng, đây là khác biệt của hôn nhân thật và giả. Thôi được rồi, nếu hắn không muốn tốt nhất cậu cứ quấy quá cho qua là được. Cần gì phải quan tâm, rước buồn bực vào người.
   Cũng không thể trách hắn. Cả hai người bọn họ vốn dĩ quá khác biệt.
   Cũng từ ngày hôm đó trở về sau này chưa bao giờ cậu nhìn thấy lại tờ giấy chứng nhận kết hôn đó thêm lần nào nữa. Không biết đã bị hắn giấu đi đâu mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro