Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng vào mùa cao điểm, Lưu Diệu Văn mỗi lần đến đón Tống Á Hiên lại phải đợi cậu đứng tư vấn cho khách.
Cậu làm được tròn một năm, khách hàng truyền tai nhau cửa hàng hoa Thất Mang Tinh có một quản lý xinh đẹp mê người, nói chuyện lại tinh tế dễ nghe khiến khách hàng đến vì cậu lại ngày một đông hơn.
Nếu không được cậu trực tiếp tư vấn thì được ngắm mỹ nhân lâu thêm một chút cũng đáng giá.
Hôm nay cũng là một ngày như thường ngày Lưu Diệu Văn đứng trong cửa hàng đen mặt với Đinh Trình Hâm, oán thán anh không chịu thả người:
- Lưu tổng à, ai bảo nhân duyên cậu bạn nhỏ của em tốt như thế chứ. Khách đến đây chỉ định phải đúng là em ấy tư vấn thì anh biết làm sao đây. Bây giờ cho dù em ấy không làm gì, chỉ cần đồng ý làm đại diện hình ảnh độc quyền cho cửa hàng, chụp một tấm ảnh phóng to đặt bên ngoài là cũng đủ cho Thất Mang Tinh của chúng ta mở rộng thêm được vài chi nhánh đó. Em tìm ra bảo bối này bằng cách nào vậy.
Việc làm phô trương như vậy Đinh Trình Hâm đương nhiên biết là chuyện không thể nào, đơn thuần chỉ muốn trêu chọc hắn. Việc hắn chấp nhận để cậu đi làm còn bị hết người này đến người khác nhòm ngó đã là quá sức chịu đựng của hắn rồi.
Nhìn biểu cảm vỡ vụn chỉ muốn kim ốc tàng kiều của Lưu Diệu Văn, anh nhịn cười đến mất khống chế. Đinh Trình Hâm lại bị hắn đi cửa sau mà ép buộc cho Tống Á Hiên nghỉ phép cố định vào thứ bảy, chủ nhật hằng tuần. Có nhẫn nhịn cỡ nào thì cuối tuần cậu vẫn phải hoàn toàn là của hắn.
Vậy nên cuối tuần là thời gian cao điểm của cửa hàng thì Đinh Trình Hâm vẫn phải đặt tình cảm vợ chồng của em trai mình lên trên hết. Anh biết nếu có cố cưỡng cầu thì việc Lưu Diệu Văn đem cậu giấu đi là chuyện sớm hay muộn thôi. Tên em trai anh cưng chiều từ nhỏ, luôn một thân cao lãnh, không màn tình cảm thế nhân hai mươi mấy năm qua không ngờ cũng có ngày này.

Thường ngày Mã Gia Kỳ sẽ lo việc cung ứng hoa, đảm bảo đầu vào từ nhà cung cấp. Hoa được dùng ở cửa hàng đều là hạng cao cấp nhất.
Tống Á Hiên sẽ đảm nhận bán hàng, kiểm định chất lượng thành phẩm trước khi tới tay khách hàng.
Đinh Trình Hâm là cửa hàng trưởng đảm nhận quản lý nhân sự và bao quát mọi việc.
Công việc bên ngoài đều là hai người Mã, Đinh lo liệu. Tống Á Hiên thì quản việc ở cửa hàng. Thỉnh thoảng cậu lại được Mã Gia Kỳ đưa đi thăm quan nơi cung ứng hoa hoặc Đinh Trình Hâm sẽ đưa cậu đi gặp gỡ một vài đối tác thân quen để đổi gió.
Hầu hết đối tác là các công ty lớn, mối làm ăn chủ yếu của cửa hàng là cung cấp, bày trí hoa tươi cho sự kiện. Tuy rằng vẫn phải giao tiếp, gặp gỡ với nhiều người. Nhưng đối tượng khách hàng của một cửa hàng hoa thì đều khá phổ thông và lành tính hơn những người Lưu Diệu Văn gặp hằng ngày rất nhiều. Đó cũng là lý do mà hắn để cậu làm việc ở nơi này. Có anh trai mình bảo vệ cậu, hắn cũng thấy an tâm hơn.
Đinh Trình Hâm rất biết điểm mạnh của từng người mà phân bố nhân sự, dẫn đến vận hành vô cùng trôi chảy, mạch lạc. Còn Mã Gia Kỳ có thể xem là một chuyên gia về hoa. Anh rất giỏi trong việc phân biệt đặc tính từng loại hoa làm sao để có thể phát triển và cho ra chất lượng tốt nhất.
Đinh Trình Hâm là một người yêu hoa còn Mã Gia Kỳ từng là kỹ sư cây trồng. Họ lần đầu gặp nhau là ở trang trại trồng hoa mà Mã Gia Kỳ làm việc. Sau này khi đã bên nhau. Mã Gia Kỳ vì người yêu mà cùng Đinh Trình Hâm gầy dựng nên nơi này từ nguồn vốn của Lưu thị. Anh cũng lui về sau làm hậu cần hỗ trợ để người mình yêu được sống với đam mê của chính mình .
Tống Á Hiên biết hai người tài giỏi lại luôn che chở yêu thương mình thì càng quý mến. Thật sự xem Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ là anh trai, xem nơi đây như nhà của mình. Hết lòng chuyên tâm vun vén, chỉn chu từng chút một. Cậu cảm thấy làm việc mình yêu thích thì mỗi ngày chẳng còn cảm giác phải đi làm nữa.
   Tới hiện tại những gì cậu mong ước đều là Lưu Diệu Văn mang đến cho cậu. Con người này từ ngày đầu đã hứa sẽ có trách nhiệm với cậu, lúc đó cậu cũng chẳng nghĩ nhiều. Đàn ông mà, lời nói không thể quá tin tưởng. Tin rồi người đau lòng lại chỉ có bản thân mình.
Nhưng ngoài dự liệu, mỗi hành động hắn làm từ trước đến nay đều cho cậu cảm giác an tâm tuyệt đối, khiến cậu ngày một tin tưởng hắn, không chủ động mà dựa dẫm vào hắn.
   Cậu chán ghét mình ngày càng phụ thuộc hắn nhưng cũng không có cách nào ngăn mình phụ thuộc hắn. Từ khi nào mà cậu đã bắt đầu để ý nhiều hơn hành vi, cử chỉ của hắn để quyết định việc vui hay buồn của bản thân mình.
Lưu Diệu Văn mỗi ngày đều diễn trò tình cảm đến hăng say trước mặt người khác. Vậy những lúc chỉ có hai người, hắn vẫn vờ vịt như thế để làm gì?. Hại cậu dạo gần đây tần xuất tim đập nhanh lại càng ngày càng tăng rồi, nếu không vững lòng thì cậu sẽ tiêu đời thật đó.
Tống Á Hiên thực sự sợ rằng một ngày nào đó tấm vải mục nát mà cậu sứt sẹo dùng để che giấu trái tim mình không chịu nổi nữa mà rách toạc, tình cảm cũng không ngừng được mà trần trụi bày ra trước mắt, rồi lại bị hắn thẳng thừng dùng một câu "chúng ta chỉ là kết hôn hợp đồng" mà chối bỏ.
Hắn lúc đó sẽ cao cao tự đại mà rời đi mặc cậu sống không bằng chết vì không thể sống thiếu hắn. Vậy nên mỗi ngày cậu lại cố tỏ ra mình là một nhân viên tận tuỵ làm thêm giờ hòng để tránh mặt hắn được lúc nào hay lúc đó
Tống Á Hiên đi làm còn bận rộn hơn cả Lưu Diệu Văn. Mỗi lần về tới nhà chỉ kịp ăn cơm tắm rửa rồi lăn ra ngủ.. Nhớ thương cậu cả ngày trời, mới đè người ra hôn được mấy cái nhìn lại thấy cậu đã ngủ say xưa.
Lưu Diệu Văn mỗi ngày luôn bức bối khó chịu cậu không có thời gian dành cho mình. Thỉnh thoảng hắn sẽ hối hận không biết việc mình cho cậu đi làm có đúng hay không.
   Nhưng mỗi lần đến cửa hàng. Nhìn cậu thật sự hạnh phúc với công việc của mình, hắn đành phải cam tâm tình nguyện. Yêu thương là phải biết hy sinh một phần cảm xúc cá nhân vì đối phương. Hắn vẫn đang trên con đường học cách yêu thương một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro