Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ nhỏ cậu đã có niềm yêu thích thiên nhiên hoa cỏ. Nhưng đàn ông con trai suốt ngày chú tâm vào lĩnh vực này thì thật không thực tế.
Gia cảnh cậu phổ thông, tuy không quá túng thiếu nhưng cũng không dư dả gì, cậu biết mẹ mình cũng sẽ không ủng hộ con đường này nên đành gác lại theo bạn bè mà học lấy cái nghề chính quy như bao người rồi theo guồng quay lao đầu vào kiếm sống.

Nếu có thể, cậu muốn sân nhà của mình sau này cũng sẽ trồng thật nhiều hoa tươi. Mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn và chăm sóc chúng. Cũng không biết tới lúc đó ai sẽ là người bên cạnh cậu cùng nhau tưới cây, làm vườn.

Lưu Diệu Văn nhìn cậu đứng giữa rừng hoa, dù có ngắm thêm bao nhiêu lần nữa thì vẫn cứ rung động. Người và hoa mơ mơ thực thực, nhưng đối với Lưu Diệu Văn thì cậu mãi mãi xinh đẹp hơn bất cứ loài hoa nào.
Cha mẹ Lưu từ xa nhìn thấy được toàn cảnh. Tống Á Hiên si mê ngắm hoa, Lưu Diệu Văn thì si mê ngắm người.
   Mẹ Lưu cứ cười tủm tỉm, cha Lưu thì lắc đầu bỏ đi luôn. Nhìn Lưu Diệu Văn như vậy ông biết thằng con trai nhà mình thật là yêu vợ tới ngốc luôn rồi.
Đến chiều, cha con họ Lưu lại phải chứng kiến khung cảnh quyến luyến không rời của hai mẹ con người kia.
   Lưu Diệu Văn một tay thì lỉnh kỉnh bao nhiêu là bánh ngọt và thức ăn ngon mà mẹ Lưu chuẩn bị riêng cho Tống Á Hiên. Tay còn lại lo kéo cậu lên xe nhanh chóng. Không khéo một lúc nữa cậu bị mẹ hắn dụ dỗ ở lại Lưu gia thì tối nay hắn còn làm ăn được gì nữa chứ.
Từ ngày kết hôn với Lưu Diệu Văn vấn đề ăn uống của cậu không chỉ có một mình hắn quản mà còn có cả dì Trương và cha mẹ.
   Tuần nào mẹ hắn cũng gửi món ngon để dì Trương nấu cho bọn họ. Lúc trước khi cưới còn chưa thấy mẹ chăm hắn nhiều như chăm cậu bây giờ. Chẳng trách mà Tống Á Hiên dạo gần đây mặt có chút phúng phính chạm hay hôn đều thật là thích.

Lúc về trời còn sớm, Lưu Diệu Văn lái một đường vòng cho Tống Á Hiên ngắm đường phố. Từ nảy tới giờ hắn vẫn suy nghĩ, không thấy nói năng gì.
- Tống Á Hiên
- Chuyện gì?
- Tôi không biết cậu còn thích cắm hoa.
- Sở thích từ lúc nhỏ thôi. Trước đây thường theo ông bà trồng hoa, chăm cây cảnh. Sau này ông bà mất thì tiếp tục chăm sóc mảnh vườn đó tới khi học cấp ba thì không có thời gian chăm nữa.
- Tôi có một tiệm hoa tươi đang hợp tác với người quen quản lý. Cậu có muốn đến làm không?
Tống Á Hiên quay ngoắt lại, như không tin vào tai mình, chăm chú tròn mắt nhìn sắc mặt hắn xem có chút nào giống lừa gạt cậu hay không?
- Anh thật sự cho tôi đi làm sao? Tôi còn không biết công ty nhà anh có cả kinh doanh hoa tươi.
Lưu Diệu Văn cau mày sửa lời cậu:
- Đó là một mảng nhỏ trong hệ sinh thái của công ty nhà chúng ta thôi. Anh họ tôi và bạn anh ấy đang điều hành ở đó. Nếu cậu muốn ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến đó xem thử.
Tống Á Hiên dùng hai mắt long lanh đầy chữ biết ơn nhanh chóng nhìn hắn đáp:
- Được. Chăm, tưới cây, gói hoa việc gì tôi cũng đều có thể làm. Tôi sẽ cố gắng. Anh hãy tin tôi.
Lưu Diệu Văn nghĩ trong lòng. Đương nhiên biết em làm được. Tôi quan tâm tới em như vậy còn không biết thương tôi nhiều một chút.
Đêm đó, Tống Á Hiên không tránh được lại bị Lưu Diệu Văn đòi hỏi. Cậu sợ hắn đổi ý không cho đi làm nữa nên cũng rất ngoan ngoãn, lấy lòng. Muốn làm gì cũng đều chiều theo ý hắn. Lưu Diệu Văn vì chừa mặt mũi cho cậu nên không hành cậu cả đêm như mọi khi. Cũng không để lại mấy dấu vết xấu hổ ở chổ dễ thấy. Ngày mai là ngày cậu đi nhận việc, nếu tướng đi có chút đáng ngờ thì thật là không còn gì để nói.
———-
Tống Á Hiên nảy giờ còn đang há hốc, chưa ngậm được mồm. Đây là "tiệm" hoa tươi trong lời Lưu Diệu Văn sao? Phải gọi là siêu thị hoa tươi mới đúng.
   Toà nhà hai tầng, phía trước lắp toàn bộ kính trong suốt. Toạ lạc tại khu phố xa xỉ, nhìn từ xa đã thấy rất bắt mắt. Bước chân đến như lạc vào rừng hoa.
Từ những loại hoa quen thuộc đến những loại cậu chưa từng thấy lần nào, nhìn thôi cũng biết rất đắt đỏ. Cửa tiệm đang giờ cao điểm, tấp nập người ra vào, nhân viên hoạt động hết công xuất. Cảm giác được sinh khí nơi này rất tốt.
Có người từ xa bước đến tươi cười chào đón bọn họ:
- Hiếm khi nha. Hôm nay thiếu gia và thiếu phu nhân đích thân đến tham ban thật là quý hoá cho chúng tôi quá. Không biết ngài đây có dặn dò gì không.
Lưu Diệu Văn lạnh mặt, coi bộ đã quen thuộc kiểu đùa dai này:
- Anh tốt nhất là bớt lại đi. Hôm nay em có việc đến nhờ anh đây.
Nói xong hắn quay lại giới thiệu với cậu:
- Đây là Đinh Trình Hâm, anh họ tôi.
Người này cậu biết, trong hôn lễ đã gặp qua một lần. Là người chủ trì việc trang trí và chạy chương trình tiệc cưới ngày hôm đó. Bộ dáng xinh đẹp lại tinh nghịch như cáo nhỏ nên cậu khá ấn tượng. Là con trai của cậu ruột Lưu Diệu Văn (người dắt tay ẻm vào lễ đường í).
- Còn người này là Mã Gia Kỳ bạn trai anh ấy. Là người cùng trực tiếp điều hành ở đây.
Tống Á Hiên lễ phép chào hỏi từng người.
- Em nói sao? Muốn để em dâu, à không muốn để Á Hiên làm việc ở đây? Em vừa kết hôn đã muốn bắt nạt em dâu của anh rồi đúng không?
Tống Á Hiên nhanh chóng giải vây cho Lưu Diệu Văn. Tận tình giải thích để Đinh Trình Hâm hiểu. Toàn bộ đều xuất phát từ chân thành khiến Đinh Trình Hâm rất hài lòng.
Hôm nay là ngày đầu tiên vốn chỉ định đến tham quan nhưng vì quá yêu thích nơi này nên cậu đề nghị sẽ ở lại trải nghiệm công việc thêm một lúc.
   Lưu Diệu Văn mới đầu không đồng ý, hôm nay là cuối tuần đương nhiên hắn muốn bên cạnh người yêu cả ngày. Nhưng lâu rồi hắn mới thấy được cậu vui vẻ như vậy lại không nỡ nhìn cậu mất hứng đành phải chấp nhận.
   Trước khi luyến tiếc rời đi còn gọi Đinh Trình Hâm lại dặn dò riêng:
- Anh nhớ cho em. Tuyệt đối không để cậu ấy bước ra khỏi cửa hàng một mình. Có đi đâu cũng phải là anh hoặc anh Mã đưa đi. Nếu có ai khác ngoài em tới đón thì đều không được phép để cậu ấy đi cùng.
Đinh Trình Hâm nghe đến đầy lỗ tai nhanh chóng mở cửa đẩy người đột nhiên lắm mồm này đi nhanh lẹ.
Đinh Trình Hâm dẫn cậu đi tham quan, giới thiệu mọi thứ qua một lượt. Anh nói gì cậu cũng đều nghe rất chăm chú.
- Cửa hàng này mang tiếng là nhánh nhỏ của Lưu thị nhưng lại quản lý theo quy mô gia đình. Trước đây chỉ có anh và Gia Kỳ thay phiên trực tiếp quản lý trên dưới mọi việc. Bọn anh chính là muốn tự tay sắp xếp từng chút một để khách hàng có thể cảm nhận sự hài lòng thật trọn vẹn nhưng vẫn không làm mất đi cái hồn của hoa cỏ. Bây giờ có em ở đây, bọn anh đã có thể thảnh thơi hơn một chút rồi.
Nghe được những lời này từ Đinh Trình Hâm cậu đã biết được lý do khách hàng tới đây lại đông đúc như vậy. Mỗi người tới và rời đi đều có thể cảm nhận được sự tin tưởng và hài lòng khi trải nghiệm dịch vụ ở nơi này.
Từng sản phẩm tới tay khách hàng đều mang dấu ấn rất riêng, phù hợp trong từng hoàn cảnh. Dù là mẫu mã cầu kỳ hay đơn giản đều được chăm chút rất tỉ mỉ, dường như được thấm đẫm linh hồn của người nghệ nhân cắm hoa.
Người yêu thích hoa cỏ sẽ mong muốn chúng được đẹp nhất theo lẽ tự nhiên của nó.
Con người cũng vậy. Khi thật sự yêu một ai đó sẽ luôn hy vọng họ có thể sống đúng với mong muốn của mình.
Tống Á Hiên đứng ở đây bắt đầu mơ mộng về tương lai. Lần đầu tiên trong đời cậu có thể bỏ qua đắn đo cơm áo gạo tiền mà thật sự muốn thực hiện ước mơ của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro