Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9 giờ tối. Nguồn sáng duy nhất soi chiếu khắp cả căn phòng này là từ chiếc đèn ngủ đặt ở đầu giường. Ánh sáng toả ra có chút mềm mại, vừa vặn để người trong phòng cảm thấy thoải mái, thư giản.
Tống Á Hiên vừa tắm xong đang ngồi thơ thẩn trên sofa, ngắm nhìn khung cảnh lung linh ánh đèn bên ngoài cửa sổ. Lưu Diệu Văn từ nhà tắm bước ra nhìn thấy một cảnh đó. Cao hứng lấy rượu vang ở quầy bar muốn cùng nhau uống thêm một chút.
Những xa hoa đầy màu sắc bên ngoài cửa sổ đối lập với sự yên tĩnh bên trong căn phòng này tạo nên bầu không khí thân mật, ấm cúng. Hai người ngồi tựa vào nhau tận hưởng chút cảm giác yên bình sau chuỗi ngày vui chơi rong ruổi.
Lưu Diệu Văn nhìn xuống người đang nhấm nháp rượu bên cạnh mình hỏi.
- Lần sau có thích trở lại đây không?
Tống Á Hiên cười như không đáp:
- Nếu có duyên ắt sẽ gặp lại, nhưng chắc...
Lưu Diệu Văn nghe cậu lấp lửng vậy dường như đoán được điều gì tâm trạng có chút chùng xuống. Có nhiều do dự trong câu nói của cậu, nhưng có lẽ dù là dự định gì đi chăng nữa thì cũng chưa từng có tên của hắn bên trong đó.
Tiếng cậu cất lên phá tan dòng suy nghĩ của hắn, giọng điệu bình bình không cao không thấp như đang thủ thỉ bên tai:
   - Tôi có thể nói ra một yêu cầu không? Không phải trước đây anh đã từng bảo, nếu tôi có suy nghĩ gì thì phải chia sẽ với anh sao? Vậy nếu sau này anh có gì không hài lòng cũng phải cho tôi biết được không?
Dù vẫn không nhận được hồi đáp, nhưng cậu cảm nhận được người này vẫn đang lắng nghe mình:
-Tôi trước giờ không phải người thông minh có thể nắm bắt suy nghĩ người khác, khía cạnh đó tôi còn có chút ngốc. Nhưng tôi cũng không muốn anh phải khó chịu mà cứ phải giữ mãi chuyện không vui trong lòng. Dù sao chúng ta cũng đang là người đồng hành. Nếu không phiền anh có thể tâm sự với tôi nhiều hơn. Tôi hy vọng trong thời gian chúng ta bên cạnh nhau, anh vẫn có thể cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn một chút.
Dường như có chút men rượu làm con người ta to gan lớn mật hơn. Dám đòi hỏi những điều mà bình thường vẫn không dám mở lời.
Người bên cạnh đã im lặng từ nảy giờ, cậu có chút tò mò quay lại nhìn hắn. Thấy hắn bất động, chỉ có ánh mắt là đang chăm chú nhìn mình.
Khoảnh khắc mắt đối mắt này thời gian như muốn ngừng trôi. Cậu lại tiếp túc ảo tưởng nữa rồi sao, cảm giác ánh mắt người này thật sự đang lấp đầy hình ảnh chính mình?
Lưu Diệu Văn từng chút chậm rãi nghiêng người về phía cậu. Tống Á Hiên nhận thấy mình cũng đang từ từ nhắm mắt mong chờ điều gì đó tới.
Ngay lập tức trên môi mình được đặt xuống một nụ hôn ấm áp. Đầu tiên chỉ là chạm nhẹ thăm dò, thấy cậu không phản kháng liền bắt đầu mút nhẹ.
Trong quá trình, cả hai không nói một lời nào, chỉ có môi lưỡi dây dưa không dứt. Từ hôn nhẹ nhàng rồi không nhịn được mà ngày càng mãnh liệt. Lưỡi hắn tiến sâu vào bên trong cuốn lấy cậu say sưa liếm mút.
Nụ hôn thuần tuý ban đầu, dần dần đã khởi lên dục vọng. Cơ thể cậu bắt đầu có chút chuyển biến, muốn được kéo dài dây dưa nhiều hơn. Trái tim không kiềm được đập liên hồi, có chút lo sợ bị hắn nghe thấy.
Cậu được hắn hôn đến ngây ngốc. Trong mơ màng, cơ thể được người kia nhấc bổng lên, tay cậu còn chủ động vòng lên cổ hắn.
Bây giờ cậu không còn cảm nhận được thứ gì khác nữa rồi, chỉ cần biết người trước mắt là hắn thì mọi giác quan đều có thể triệt để thả lỏng. Trời lạnh căm, cơ thể cậu nóng rực. Hắn nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Bàn tay tháo lỏng dây áo ngủ. Chốc lát trên cơ thể hai người đã không còn mảnh vải che thân.
Hai cơ thể nóng bỏng quấn quít lấy nhau, dường như hôn đến không biết đủ. Tay hắn không ngừng lướt qua cơ thể cậu mơn trớn kích thích nơi mẫn cảm khiến cậu uốn cong người rên rỉ.
Hắn hôn đến khi cậu ngạt thở mới luyến tiếc buông tha. Ánh mắt tha thiết như cầu xin. Cậu không cưỡng lại được dục vọng dung túng hắn mà nhẹ gật đầu.
Nhận được đồng ý như mở khoá được cánh cửa cuối cùng. Hắn hôn lên trán cậu, xuống khoé mắt rồi hai bên má. Tất cả quá trình đều thận trọng, như sợ lại làm cậu khơi lên kỷ niệm không vui lúc trước. Thấy hắn nhịn đến đau khổ, cậu đành phải ấn hắn lên cổ mình. Cơ thể Tống Á Hiên liền xuất hiện vô số dấu hôn. Đầu vú bị mút liếm đến căng đỏ. Đùi trong nhanh chóng lại có thêm vài vết cắn.
——————-///—/
(ở đây có 1 đàn cua bò 🥹🥹)
———-///——-
   Toàn bộ thân thể Lưu Diệu Văn đổ xụp xuống ôm chặt lấy thân thể cậu. Cứ ôm nhau như vậy suốt mười lăm phút tới khi cơn khoái cảm trong hắn được kiểm soát một phần hắn mới bắt đầu đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước. Canh vừa đủ độ ấm thì xoay ra ngoài bế cậu nhẹ nhàng thả vào bồn.
Nước ấm bao lấy người làm cậu thoả mãn vô cùng. Gọi người đến dọn phòng rồi hắn cũng vào bồn tắm rửa cho cậu.
Không biết do đức hạnh kém cỏi của ai mà lại làm thêm một lần trong bồn tắm. Nhân viên buồng phòng bên ngoài còn đang dọn dẹp. Hai con người quá khích bên trong phòng tắm cố gắng kiềm lại tiếng rên rỉ vì động tình quá độ. Cho đến khi hắn bế cậu về lại giường. Hai mắt cậu đã nhắm nghiền.
Thân thể sạch sẽ khoan khoái. Cậu theo bản năng nhích người về nơi có độ ấm mà chui vào lòng hắn ngủ. Hắn nhìn cậu dịu dàng, vòng tay kéo người lại gần ôm chặt lấy. Hôn nhẹ lên trán cậu:
- Ngủ ngon, tiểu bảo bối nhi.
*
Tia nắng chiều nghịch ngợm xuyên qua cửa sổ hắt lên mặt Tống Á Hiên làm cậu không tình nguyện mở mắt. Chộp lấy điện thoại nhìn đồng hồ. Đã là ba giờ chiều. Cậu ngủ một mạch suốt mười lăm tiếng rồi sao.
Đảo mắt về nơi phát ra tiếng động, thấy hắn đang một mình chăm chú phân loại đồ sắp xếp vào vali. Nào là quần áo của cả hai người, nào là đồ lưu niệm, vật dụng cá nhân,v...v Mỗi loại đều đang dần ngăn nắp, đâu ra đó.
Thấy bộ dáng tỉ mỉ, tập trung của hắn như vậy cậu liền có chút lưu luyến chần chừ không dậy luôn mà nằm đó mãi, muốn ngắm nhìn người chồng hợp đồng của mình lâu thêm một chút.
Hôn nhân hợp đồng? Lưu Diệu Văn và cậu chỉ là đang diễn kịch. Cậu biết mình và hắn vốn dĩ vẫn luôn là người của hai thế giới.
Từ đầu vốn cũng chỉ là mối quan hệ hợp tác, đi cùng nhau một đoạn đường, ba năm sau khi hợp đồng kết thúc sẽ trở thành hai người xa lạ, rời xa nhau mãi mãi.
Vì vậy, mỗi hành động thân mật, mỗi cử chỉ quan tâm và nhất là mỗi lần động tình đến mất khống chế với hắn những ngày qua đều khiến cậu sợ hãi.
Cậu biết rõ cảm xúc hắn mang tới cho mình đều là để phục vụ cho vai diễn. Những lần làm tình như đêm qua, nếu hắn không làm với cậu thì cũng là người khác, cũng chỉ để giúp cả hai giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.
Nhưng nếu một ngày nào đó cậu sẽ không kiềm được mà đơn phương rung động thì phải làm sao đây. Cậu chán ghét mình ngôn hành bất nhất, đồng thời lại cũng tham luyến những cảm xúc hắn mang đến mình.
Tống Á Hiên ơi là Tống Á Hiên , phải tỉnh táo lại đi trước khi tự đẩy bản thân vào bể khổ.
Lưu Diệu Văn xoay tới xoay lui từ nảy giờ đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn cậu. Thấy cậu đã tỉnh liền đứng dậy lấy điện thoại gọi thức ăn. Sau đó mở túi nhỏ lấy vài loại vitamin đã chuẩn bị sẵn rồi đem đến cho cậu. Hắn chăm cậu uống thuốc xong đưa tay lên sờ trán rồi nở nụ cười:
- May là không có sốt.
Đêm đó cũng vậy, sau mỗi lần làm tình hắn đều săn sóc cậu kỹ càng như vậy. Những hành động như người yêu dành cho nhau, áp lên hai người bọn họ thì lại chỉ có thể giải nghĩa là trách nhiệm với đối tác.
Nếu hắn và cậu thật sự là một đôi thì lúc này hẳn là phải cảm thấy tràn ngập ngọt ngào âu yếm quyến luyến không rời mới phải.
   Mà cậu bây giờ chỉ có thể lấy cớ đi vệ sinh cá nhân nhanh chóng chuồn lẹ. Ngăn lại bầu không khí đang đẩy bản thân rơi vào hố sâu này.
Lưu Diệu Văn thấy cậu trốn tránh nên không nói gì thêm nữa. Hai người im lặng ăn uống. Cơ thể Tống Á Hiên đang không khoẻ nên hắn chỉ có thể gọi những món thanh đạm dễ tiêu hoá.
Cậu vừa dùng bửa xong Lưu Diệu Văn liền nhanh chóng đứng dậy tìm khăn tới lau miệng cho cậu. Giây phút đó sao hắn có thể không nhận ra được cậu vừa mới sửng người.
Tống Á Hiên cố gắng giữ thái độ tự nhiên dành lấy khăn tay từ hắn tự lau nốt cho mình. Bị cậu từ chối hắn coi như không có chuyện gì quay về ghế ăn cho xong bữa.
Lưu Diệu Văn hiểu rõ những hành động lấy lòng của mình trong mắt cậu có bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng ngoài ra hắn cũng chẳng biết làm gì khác nữa.
Hắn không biết những cặp đôi yêu đương bình thường khác sẽ làm gì cho nhau, vì hắn chưa bao giờ yêu đương, cũng chưa được ai chỉ dạy trong việc này.
Thỉnh thoảng chỉ có thể lén lút tìm kiếm trên mạng một vài hành động dỗ người yêu. Lưu Diệu Văn cũng có vài lần học đòi làm theo. Nhưng dù có tặng hoa hồng hay tặng quà cho cậu thì nhìn cậu vẫn không có cảm giác hào hứng gì như trên mạng đã nói.
Nếu không phải đơ người ra thì cũng là bộ dáng đau khổ. Là vì cậu chưa từng có một chút động lòng nào nên những gì hắn làm đều như muối bỏ biển sao?
Dù chỉ là xuất phát từ lòng thương hại cũng được, hắn chỉ mong rằng một ngày nào đó cậu có thể vì thương hại hắn, hay vì chút cảm giác thân thuộc nhiều năm mà xiêu lòng rồi tự nguyện ở lại bên cạnh hắn thêm một ngày rồi lại một ngày.
Lưu Diệu Văn hắn có đủ khả năng khiến cậu mãi mãi ở bên cạnh mình. Nhưng so với việc nhìn cậu chán ghét khi bị hắn giam cầm thì hắn vẫn mong cậu là tự nguyện muốn được ở bên mình hơn.
Lúc trả phòng rồi, cậu bước tới định kéo vali thì bị hắn dành mất, chỉ để cho cậu một túi nhỏ đeo trên vai.
Săn sóc của hắn thường không bằng lời nói. Nhưng hành động của hắn làm sao cậu có thể không thấy được đây.
Nếu ngày hôm nay không phải cậu mà là một người nào đó khác, con người này cũng sẽ đối xử tốt như vậy hay sao? Nghĩ đến đây, tính khí nhỏ nhen trong người cậu hình như lại bị khởi lên một chút rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro