Chap 7: MỐI NGUY HIỂM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeongyeon lái xe đến bệnh viên Seoul. Vừa đỗ xe là Jeongyeon lập tức chạy lên tìm Nayeon. Chạy đến quầy thu ngân Jeongyeon hỏi các cô y tá đứng đấy thì biết là Nayeon đang ở phòng của cô ấy.

Jeongyeon tức tốc chạy đến phòng của Nayeon, cửa bị khóa trái. Jeongyeon tức thời đạp cửa xông vào, cánh cửa bị đá tung cả bản lề văng ra, cậu chạy vào nhìn thấy tên Jackson đang bịt miệng của Nayeon ghì cô vào tường. Jeongyeon lao tới lôi hắn ra, kéo Nayeon ôm vào lòng. Cô sợ hãi nép mình vào lòng cậu.

Jeongyeon nhìn thẳng vào Jackson, mắt đỏ sòng sọc.

"Mày định làm gì cô ấy hả thằng khốn kia"

Hắn ta nhìn Jeongyeon và Nayeon rồi cười khẩy.

"Mày nghĩ tao định làm gì hả?"

"Mày thật là khốn nạn, tao là người có thù với mày thì mày tìm tao mà tính sổ, không liên quan gì tới cô ấy cả"

"Khà..khà..mày có vẻ yêu nó quá nhỉ. Mày hãy đợi đấy. Trò chơi của tao và mày chỉ mới bắt đầu thôi" Vừa dứt lời hắn nhảy ra khỏi cửa sổ chạy mất.

Jeongyeon dìu cô lại ghế ngồi

"Em không sao chứ?"

"Cảm ơn Jeongyeon, cô mà đến trễ chắc là có chuyện rồi"

Vẫn còn sợ nên Nayeon trả lời với giọng hơi run. Cậu lập tức ôm cô vào lòng.

"Đừng sợ, có tôi bảo vệ em rồi"

Khỏi phải nói là Nayeon đang ngọt ngào trong lòng đến mức nào đâu. Cái con người lạnh lùng, tàn nhẫn trong giới xã hội đen nhưng lại vô cùng ấm áp đối với cô.

Jeongyeon buông Nayeon ra, nhìn kiểm tra lại xung quanh. Rút điện thoại gọi cho Momo ngay lập tức.

"Momo à cậu bảo vệ Jennie cẩn thận nha, tên Jackson bắt đầu có hành động rồi đấy"

"Hắn ta làm gì cậu hả?" Momo lo lắng hỏi.

"Hắn ta vừa mới tấn công Nayeon. Lần trước cậu cũng có đánh nhau với hắn ta, nên cậu cũng cẩn thận, bảo vệ cả Mina nữa đấy"

"Tớ biết rồi. Nhưng chắc một thời gian nữa hắn mới hành động. Nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn"

Jeongyeon tắt điện thoại xoay sang hỏi Nayeon.

"Hôm nay em có trực ca đêm không?"

"Hôm nay có ca trực đến 3h sáng. Mai thì ở nhà không đi làm"

"Tối nay tôi sẽ ở lại đây với em"

"Không cần đâu mà, Jeongyeon về nhà đi, không sao đâu" Cô từ chối lời đề nghị của cậu.

"Em từ chối là quyền của em, còn tôi ở lại đây là quyền của tôi. Tốt nhất là em nên im lặng mà chấp nhận đi"

Nayeon chỉ còn nước chấp nhận thôi, sao mà từ chối được.

Cả buổi chiều Jeongyeon luôn ở bên cạnh Nayeon, đi đâu cậu cũng tò tò đi theo.

Giờ thì Jeongyeon đang đi mua thức ăn cho Nayeon và mình. Trước khi đi cậu đã cần thận gọi đàn em bảo vệ cho Nayeon.

12h khuya.

Cả bệnh viện đã thưa thớt người, chỉ còn lại vài y tá và bác sĩ ở lại trực thôi.

Còn hiện tại, trong phòng Nayeon có hai con người đang ở hai góc phòng đối diện nhau. Cô thì ngồi ở bàn làm việc còn Jeongyeon thì đang đi loanh quanh xem xét mọi thứ.

Jeongyeon dừng lại trước góc tường có dán đầy ảnh của Nayeon. Mỗi tấm ảnh đều được cô ghi chú cẩn thận. Đa phần đều là những ảnh chụp lúc đi tình nguyện. Tấm ảnh nào cũng ánh lên nét rạng rỡ của Nayeon.

"Tại sao em lại chọn đi theo con đường làm bác sĩ?"

"Đó là ước mơ của tôi từ nhỏ" Nayeon. khẽ cười

Cậu nhìn Chaeyoung, bất giác môi cũng cong lên thành nụ cười.

"Em muốn uống gì không để tôi đi mua"

"Mua gì cũng được hết"

Jeongyeon đi ra máy bán nước tự động, chợt cậu nhìn thấy một cái dáng trông rất quen.

"Lẽ nào là..."

Cậu lập tức chạy tới nắm áo người đó kéo ra.

"Mày...."

Jeongyeon vừa giơ nắm đấm lên bỗng hạ xuống.

"Tôi xin lỗi... tôi nhầm người"

Thì ra là nhìn nhầm người. Do lo lắng quá nên cậu nhìn ai cũng ra tên Jackson hết.

Trở lại phòng của Nayeon, bước vào Jeongyeon đã thấy cô gục đầu lên bàn mà ngủ. Đặt ly nước xuống bàn, cởi áo khoác của mình choàng lên cho cô. Cúi xuống khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa trên gương mặt thanh tú ấy, cậu khẽ nói.

"Em là ai mà tại sao lúc nào cũng làm tôi bận tâm hết vậy, em là ai mà lúc nào cũng tồn tại trong đầu tôi, em nói đi, em là ai?"

Cậu khẽ đặt một nụ hôn vào má của cô, chỉ là một nụ hôn lướt qua nhẹ nhưng cũng đủ làm cho Jeongyeon cảm thấy tim mình muốn nổ tung.

Cậu đứng dậy rời đi ra ngoài mà không hề biết rằng một nụ cuờ khẽ nở trên môi của ai đó.

Momo vừa nghe điện thoại của Jeongyeon đã lập tức lái xe sang Myoui gia.

Vừa bước xuống xe Momo đã chạy vào nhà, tìm quản gia Han

"Mina đâu rồi quản gia Han"

"Dạ cô chủ đang ở trên phòng "

Vừa nghe bác quản gia nói xong là Momo chạy một mạch lên phòng của Mina.

"Na à, em có ở trong phòng không vậy?"

Cô trong phòng nghe thấy tiếnh của cậu liền ra mở cửa ngay.

"Sao trễ rồi mà Mo còn sang đây".

Mở rộng cửa cho Momo bước vào, Mina liền đóng cửa lại và đi vào phòng cùng câu.

Momo nãy giờ do chạy nhiều quá nên mồ hôi vã ra như tắm, ướt luôn một mảng lưng áo sơ mi. Cô thấy vậy liền lấy khăn lau mồ hôi cho cậu, khẽ trách.

"Làm gì mà mồ hôi đổ ra dữ vậy ?".

Tay vẫn lau mồ hôi cho Momo, cậu do ngồi trên ghế còn Mina thì đứng cúi xuống nên cậu có thể nhìn ngắm hết gương mặt của cô.

"Em đẹp lắm" Momo do mải nhìn Mina mà bất giác buông ra câu nói.

"Mo nói gì?"

"Ơ..à..không có gì hề hề" nghe cô hỏi nên Momo lập tức chối phăng.

Mina xoay lưng đi cất cái khăn, vừa xoay lưng đi cô đã khẽ mỉm cười, cô nghe hết đấy chứ, đứng gần như vậy không nghe mới là lạ đó, nhưng cô muốn ghẹo cái con người kia nên mới hỏi lại thôi.

Mina vào cất khăn trở ra liền hỏi Momo.

"Sao giờ này Mo còn sang đây, trễ lắm rồi đó" Cô ngồi xuống cạnh Momo.

"À thì....nói chung là bảo vệ em thôi hì" Cậu không muốn làm Mina lo lắng nên không nói.

"Em làm gì mà phải bảo vệ chứ, Mo nói chuyện khó hiểu quá à" Cô hơi chau mày nhìn cậu

"Từ từ em sẽ hiểu. Tối nay Mo sẽ ở lại đây với em"

Mina nghe Moom nói vậy cũng không hỏi thêm nữa. Việc cậu hay ở lại phòng cô là hết sức bình thường, lúc cậu mới vào Myoui gia đã được giao bảo vệ Mina rồi. Nhưng cũng một thời gian dài rồi Momo mới ở lại phòng cô.

"Trễ rồi đó, em đi ngủ đi. Mo sẽ ngủ ở ngoài ghế sô pha này, có việc gì cứ gọi Mo ngay" Momo dặn dò Mina.

"Em biết rồi, để em kêu người mang chăn với gối lên cho Mo"

"Ùm"










------------------------------------

Vote nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro