Chap 8: HỒI ỨC 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1h sáng

Máy nhắn tin trong túi áo của Nayeon reo liên tục. Cô chợt thức giấc. Có ca cấp cứu, bệnh nhân bị thương khá nặng.

Cô lập tức chạy ngay đến phòng cấp cứu.

Jeongyeon giật mình tỉnh giấc không thấy Nayeon định chạy đi tìm thì thấy tờ giấy note cô viết vội trước khi đi. Trên tờ giấy chỉ để lại mấy chữ.

"Có ca cấp cứu"

Jeongyeon nhoẻn miệng cười.

"Cô ấy sợ mình lo lắng"

Jeongyeon dựa người lại vào ghế khẽ nhằm hờ hai mắt. Chợt có tiếng mở cửa nhẹ nhàng, là Nayeon. Không cần mở mắt cậu cũng đoán được.

Khẽ hé mắt quan sát nàng, Jeongyeon cười thầm trong lòng, cô vừa từ phòng cấp cứu trở về, trên người bộ đồ bảo hộ cũng chưa thay ra. Chắc là mệt lắm rồi. Cô ngồi vào ghế ngã đầu ra phía sau. Cậu quan sát từng hành động, cử chỉ của cô.

Ngồi tựa đầu một lát Nayeon chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Lúc này cậu mới bước đến chỗ của cô, thấy trên trán nàng mồ hội còn vương lấm tấm, Jeongyeon rút khăn tay trong túi quần ra lau mồ hôi cho cô.

"Mệt đến như vậy sao"

Jeongyeon khẽ cong môi cười. Nhìn xuống ly nước của nàng, đã hết nước rồi. Cậu cầm lấy ly nước đi rửa, rồi rót nước mới vào cho cô.

Đặt ly nước lại lên bàn, Jeongyeon lấy áo khoác đắp lại cho cô rồi ra ngoài hành lang bệnh viện đứng.

Cô vừa tỉnh dậy, không thấy Jeongyeon đâu, nhìn xuống thấy ly nước đã được rót đầy, Nayeon khẽ mỉm cười.

Cô bước ra hành lang tìm Jeongyeon, đi đến cuối hành lang đã nhìn thấy cậu đứng đó, dáng vẻ đầy cô độc. Cô bỗng dưng trong lòng muốn chạy đến ôm từ phía sau của Jeongyeon nhưng không thể.

Cô bước đến chỗ Jeongyeon. Cậu xoay sang nhìn cô hỏi.

"Dậy rồi hửm?"

"Ly nước của tôi là Jeongyeon rót đầy à?"

"Tôi thấy ly hết nước nên mang đi rửa rồi rót nước vào" Jeongyeon mỉm cười với Nayeon.

"Tôi hỏi Jeongyeon câu này được không?"

Cậu nhìn Nayeon.

"Em nói đi"

"Trông Jeongyeon không phải loại người hư hỏng gì vậy tại sao cậu lại đi theo con đường xã hội đen vậy?"

Jeongyeon không nghĩ cô sẽ hỏi câu này, cậu nhìn cô cười buồn.

"Nhiều lí do lắm, nhưng chung quy cũng do cuộc sống đưa đẩy thôi"

Cô nhìn Jeongyeon với ánh mắt khó hiểu.

"Xuất thân là đứa trẻ ở cô nhi viện, bước vào đời mà không hề có bất kì kinh nghiệm sống nào, lúc đầu cũng làm việc lương thiện kiếm tiền nhưng cuộc sống này không hề dễ dàng. Nó đưa đẩy để tôi phải đi móc túi, xém bị chém chết bởi tụi xã hội đen. Rồi lại làm khuân vác ở bến cảng để rồi gặp được một người dẫn bước vào con đường xã hội đen này"

Jeongyeon bấu chặt tay vào thanh chắn trước mặt, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của cậu




__________________

Hết ca trực Jeongyeon và Nayeon ra xe về nhà cô.

Về đến nhà Nayeon cũng đã gần 4h sáng, cả hai ngồi phịch xuống ghế số pha.

"Hôm nào đi trực về em cũng thế này hå?"

"Ừm nhưng quen rồi"

Nhìn Nayeon mệt mỏi mà cậu thấy xót.

"Em muốn ăn gì không để tôi đi nấu"

"Jeongyeon nấu hả?" Cô không ngờ là cậu biết nấu ăn.

"Ừm, em muốn ăn gì tôi nấu"

"Món gì cũng được, đơn giản thôi"

Ăn xong cô mệt quá nên về phòng ngủ, còn cậu cũng tựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt.







---------------------------

Vote nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro