Chap 9 => The end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* * *

Chap 9

===oOo===

===Bờ hồ

-Anh từng yêu ai chưa – Hân nhìn mặt nước của bờ hồ và nói

-Chưa – Long nhìn Hân đầy ngạc nhiên

- ước gì tôi được như anh. Không yêu ai cả để mình không phải đau lòng như thế này – Hân nói với giọng run run muốn khóc

-Sao thế. Ai đã làm cô đau lòng à- Long nhìn Hân. Lại là 1 lần nữa cái gì đó lại quẫn trong đầu Long . Long thấy thương nó vô cùng

- Anh biết không . Tôi từng có 1 người bạn trai…Anh ta thương yêu tôi lắm. Và tôi cũng thế tôi yêu anh ta nhiều hơn thế nữa…Chúng tôi đã có những ngày hạnh phúc. Hạnh phúc lắm…- Hân ngừng 1 chút rồi nói tiếp

- Rồi chợt 1 ngày, mẹ anh ta gọi cho tôi nói rằng anh ta nói tôi không xứng với anh ta. Vì tôi quá nghèo. Rồi anh ta đi du học bên Mỹ .Và còn nói lúc quay về sẽ cưới cô bạn thân của tôi. Nghe mà tôi đau lắm muốn chết quách cho xong. Tôi đau lắm…Và tôi hận anh ta bỏ rơi tôi. Hận anh ta khinh tôi… - Hân lại ngừng 1 lúc rồi nói tiếp

- Và tôi có được ngày hôm nay nhờ Mỹ Mỹ và mẹ cô ấy còn có gia đình anh Minh nữa…- Hân nói hết nói hết những đau long ra. Nhưng không hiểu tại sao Hân lại nói như thế với Long nữa. Người mà nó đang rất ghét. Bỗng dưng Long bây giờ trở thành người cho nó tâm sự cơ đấy

- Tôi không thích thấy con gái khóc . Hồi chiều cô khóc rồi . Bây giờ khóc nữa à- Long nhìn Hân bằng đôi mắt đáng thương . Pha lẫn là tim anh đang nhói. Không hiểu sao nữa. Anh cứ nghĩ mình chỉ là đang thương hại nó thôi. Rồi anh nói giọng có chút hài hước để chọc cho nó vui

- Tôi không khóc nữa đâu. Hết nước mắt rồi còn đâu– Hân nhìn Long lại là 1 nụ cười . Nụ cười biết ơn

Chuông điện thoại của Hân reo lên

- [[ Bà đang ở đâu vậy hả tối rồi đấy có về hay chưa – Mỹ Mỹ hét muốn bể cái điện thoại

- Tui đang đi vòng vòng có gì nói cả nhà đừng lo. Tui đang đi cùng 1 người bạn – Hân

- Bạn nào – Mỹ Mỹ

- Là Long – Hân

- Long hả…Long nào cơ – Mỹ mỹ

- Long lớp mình – Hân cười vì hành độn trẻ con của con bạn

- ủa sao kì thế. Tui thấy 2 người đâu có hợp nhau.- Mỹ Mỹ ngạc nhiên

- Về rồi kể cho nghe . – Hân

- ừ vậy bye- Mỹ Mỹ

- Ừ bye – Hân ]]

-Anh chở tui về nhé – Hân quay sang nhìn Long

-cũng được – Long

- Cảm ơn anh – Hân

-Tui không thích người khác cảm ơn bằng miện – Long cười đểu

- Chứ anh muốn sao – Hân

- cho tôi 1 điều ước - Long

- Điều ước – Hân ngạc nhiên

- là điều kiện ấy – Long

- ừ cũng được . Nhưng không được quá đáng đâu đấy – Hân chu mỏ trông đáng yêu vô cùng

- ừ . Thôi lên xe về nhà cô nào- Long mĩm cười

 * *

chap 10

===oOo===

===Tại nhà Minh + Hân

- Sao bà về trễ vậy. Biết tui với mọi người lo lắm không. Tui đợi bà về mới dám về đây này - Mỹ Mỹ xả hết 1 hơi ra

-Ừm cho tui xin lỗi mà.Con xin lỗi cả nhà. Mai mốt không làm cả nhà lo lắng nữa - Hân nói giọng biết lỗi

- Thôi được rồi. Lên lầu tắm rữa đi rồi đi ngủ đi con - Bà Huỳnh nhỏ nhẹ bảo

- Chào bác con về luôn ạ - Mỹ Mỹ lễ phép rồi quay sang kéo Hân ra vườn

- Ừ chào con . Minh à đưa Mỹ Mỹ về đi con - Bà Huỳnh nhìn Minh cười cười

- Dạ- Minh biết ý của mẹ mình nên cũng cười

===Ngoài sân

- Nè bà đi với ông Long thật hả - Mỹ Mỹ

- Ừ thì sao - Hân nói 1 cách bình thản

- Ừ không sao . Nhưng tui thấy 2 người lúc nào cũng cải nhau mà . Sao mà hòa nhanh thế - Mỹ Mỹ nói tỏ vẻ khó hiểu

- $%#^%$*%*(%...- Hân kể hết mọi chuyện cho Mỹ Mỹ nghe .Vì chuyện anh Phong chỉ có Mỹ Mỹ, Anh Kiệt và những người trong cuộc biết ngoài ra không 1 ai biết cả

- ừ vậy thôi bà vào ngủ đi - Mỹ Mỹ cũng hiểu được phần nào. Nên không hỏi tiếp nữa . Nếu nhác đến sợ nó lại khóc mấc

- Ừ G9 nhé - Hân tươi cười

- Ừ g9 - Mỹ Mỹ ngạc nhiên khi thấy Hân như thế. Một nụ cười đẹp như thiên sứ đã mất đi và nay lại trở về. Mỹ Mỹ mừng lắm.

===Trên xe của Minh

- Em nói gì với Hân lâu thế - Minh tò mò hỏi

- À hỏi thăm ý mà- Mỹ Mỹ cười hoài

- Làm gì em cười hoài thế . Có chuyện vui à- Minh

- À con Hân nó lại cười em vui lắm - Mỹ Mỹ

- Sao thế. Hân cười là chuyện bình thường mà . Bình thường nó cũng cười đấy thôi - Minh ngạc nhiên khi Mỹ Mỹ nói như thế

-Không phải đâu. Nó cười như 1 thiên sứ ấy. Nụ cười ấy mất kể từ khi ...%#@%$#@% - Mỹ Mỹ kể lại cho Minh nghe hết mọi chuyện của Phong rồi qua chuyện của Long . Khi đi chơi với Long về nó đã cười như thế. Nụ cười thiên sứ ấy.

- ừ - Minh nói xong cũng là lúc đến nhà của Mỹ Mỹ

- Anh ngủ ngon nhé - Mỹ Mỹ cười và hôn cái chụt lên má của Minh nhà ta rồi quay đi

- Em cũng vậy nhé. Aye - Minh đỏ hết cả mặt. Vui àm muốn nhảy cẫng lên

===Sáng hôm sau . Tại trường

Lại là 1 đám con gái bu quanh Long .Hân nhìn thấy. Không biết là cảm giác gì nhưng có lẽ là Hân rất tức. Hân thấy bực bội và khó chịu. Rồi cuối cùng cũng có tiếng chuông reng vào lớp. Long thoát nạn

- Ra chơi gặp tui xíu nhé - Long nhìn Hân

- Làm gì cơ - Hân ngạc nhiên

- Ra 1 điều kiện - Long cười đểu

- Ừ - Hân thấy cũng hơi lo . Không biết là điều kiện gì đây

===Thế là cũng hết tiết giờ ra chơi cũng đã đến

- Rồi anh nói đi - Hân nhìn Long mặt lạnh tanh

- Mai tui muốn cô giả làm bạn gái tui để đi rước anh tui tại sân bay - Long

- Bạn gái á . Không đời nào. Anh có nhiều người theo chân đến thế sao lại nhờ tui làm gì - Hân ngạc nhiên không tả nổi

- Nhưng tui muốn là cô cơ. Điều kiện đấy làm không - Long

- Ừ nhưng bao lâu lận hay chỉ trong 1 ngày đó thôi - Hân nhận lời 1 cách miển cưỡng

- 1 tháng thôi - Long

- Cái gì . - Hân trợn to mắt

- 1 tháng nhưng chỉ là bạn gái khi nào gặp anh trai tui thôi. Cô đừng lo - Long

- Ừ thế cũng được - Hân trả lời lí nhí

- 11h trưa mai tui qua rước cô ra sân bay đấy . Lo chuẩn bị sớm đi nhé - Long cười đểu

- Ừ - Hân bước đi thẳng vào lớp. Có chút bực bội. Cũng có chút vui. Cũng không hiểu sao lại như thế. Nhưng Hân đã đánh tan cái suy nghĩ vui đó đi.

* * *

Chap 11

===oOo===

Tại nhà Minh + Hân

- Anh Minh à. Em đi đây với bạn 1 chút nhé - Hân nói giọng ngọt như mía lùi

- Ừ nhưng nhớ về sớm nhé. Tối họp hội em nhớ đến. Anh có chuyện muốn nói - Minh

- Vâng chào anh- Hân mĩm cười rồi chạy vụt đi

Hân với bộ đầm trắng không dây ngắn có thắt lưng đen bảng bự và đôi guốc trắng cao . Tóc được búi cao .Mặt có trang điểm nhưng nhạt. Đeo cái kính đen to...Tuy có kính chao gần 1 nữa khuôn mặt nhưng trông Hân bây giờ như 1 búp bê vậy. Hân bước vào xe Long . Nhận được 1 ánh mắt lạ lắm của Long. Long nhìn Hân. Nhìn hoài như thế cho đến khi

- Nè anh sao thế- Hân nhìn Long có chút bực mình

- Ừ không sao - Long lúc này mới giật mình quay về hiện tại

- Ừ . Thế thì tốt - Hân

=== Sân bay

- Anh 2 - Long gọi lớn

Rồi có 2 người bước gần lại chỗ họ. 1 trai 1 gái , trông cũng thật đẹp đôi.

- Đây là anh của anh tên Phong. Đây là chị dâu tương lai tên Thy. Còn đây là bạn gái em tên...- Long chưa nói hết câu đã bị Hân bước gần sát lại Phong mà nói

- Hoàng Gia Hân - Hân cố gắn kìm nén hết mức. nó đang bấm chặt lấy tay của Long. Nó cố gắn bước tới đế nói tên nó. Nó bát đầu tháo kính. Cố dồn hết nước mắt vào tim. Long nó đang đau lắm . Nó không ngờ lại có lúc như thế. Rồi nó đưa tay ra bắt lấy tay Phong

Phong cũng như chôn chân ở đó. Anh không nói lời nào đã ôm chầm lấy nó. Nó đẩy Phong ra và nói

- Tôi là bạn gái của em anh anh nên để ý một chút - Hân đẩy Phong ra và báu chặt vào tay Long. Bàn tay Long giờ đang đau lắm. Nhưng cái đó chưa đau bằng tim anh. Nó đau lắm. Cũng không hiểu tại sao lại như vậy nữa

- Lâu quá không gặp Hân- Thy lúc này lên tiếng

- Ừ chào Thy - Hân cố gằn từng từ để không phải nói sai lời nào

- Vậy anh là - Long chỉ vào Phong khó hiểu

- Người mà em đã từng kể với anh đấy - Hân cố mĩm cười. Mĩm cười để cho Phong thấy nó không yếu đuối. Nó vẫn sống tốt và đang làm bạn gái của Long .Em trai Phong

Nó đâu có biết là bây giờ Phong cũng như nó vậy. Có khi còn đau hơn nó gấp mấy lần. Phong trách nó không hiểu Phong . Phong giờ cũng đang đau lắm chứ. Nó nào có biết đâu

- Thôi chúng ta lên xe về nhà đi - Thy có chút bực bội

-Ừ đi thôi anh - Hân nắm tay Long kéo đi. Bàn tay ấm lắm nhưng nó ướt ướt.

===Lên xe

Không gian thật im lặng cho đến khi nó có cảm giác tay Long ướt ướt . Nó kéo lên xem . Và tay Long đang chảy máu.Chắc là do nó đã báu chặt lấy tay Long quá nên thế. Nó thấy lo cho Long lắm.

Nó lấy từ trong bóp nó 1 cái khăn tay màu trắng có tên nó và ngày sinh của nó nữa. Nó quý cái khăn đó lắm. Nó chưa bao giờ cho ai đụng vào trừ Phong ra . Mà bây giờ nó lại lấy lau máu cho Long. Và Phong thấy . Phong tức lắm , bực bội muốn nổ tung ra. Còn Long thì đã đỡ đau phần nào . Long vui lắm vui vì nó lo cho Long như thế .

Nó bây giờ buồn lắm, đau lắm, nhưng nó không muốn khóc. Nó có cảm giác không muốn cho Long phải khó sử. Không muốn nó lụy trước mặt Phong. Nó mệt mõi lắm rồi. Chắc có lẽ nó không còn đủ nước mắt để khóc cho Phong nữa rồi . Nó không muốn thế. Nó giờ chỉ im lặng và lau máu cho Long thôi.

=== Tại nhà Phong + Long

* * *

Chap 12

===oOo===

- Thôi em về trước nhé - Hân đi ra với vẻ mệt mỏi

- Anh chị ở đây nói chuyện với ba .Để em đưa Hân về - Long chạy theo Hân

===Trước nhà Hân

- Cô đang buồn à- Long thấy Hân từ khi lên xe đến nhà cũng không nói tiếng nào nên hỏi

- Không .Làm gì có chứ- Hân

- Ừ vậy thì tốt - Long

- Tui vào nhà nhé . Cảm ơn anh đưa tui về- Hân quay đi

- Cô đừng ghét tui nhé. Hãy tha thứ cho những gì gia đình tui làm với cô. Và xin cô đừng ghét họ và cả tui nữa. Tui thay mặt họ xin lỗi cô mà- Long nắm tay Hân kéo xoay người lại và ôm chầm lấy Hân

- Tui không biết - Hân thấy hơi bất ngờ. Nhưng cô không đẩy Long ra mà vẫn đứng yên đó để cảm nhận cái ôm ấm áp ấy

-Thôi cô vào nhà đi. Tui về nhà nhé - Long lúc này buông Hân ra

===Quay nhà Long xíu

- Tối nay đi bả với em nhé - Long về đến nhà là chạy ngay đến Phong

-Ừ - Phong

- Em này .Hân là bạn gái em...Thật chứ - Phong

- Ừ là bạn gái em. Sao hở anh- Long có chút buồn

- Ừ không có gì chỉ là anh muốn xác nhận như vậy thôi. Tại thấy Hân thay đổi quá - Phong

- Cô ấy thay đổi vì gia đình mình và nhất là anh đấy- Long

- Sao lại vì anh - Phong hơi ngạc nhiên

- Vì gia đình mình và anh làm tổn thương cô ấy và khinh thường cô ấy - Long

- Ừ anh biết làm vậy cô ấy đau nhưng mà đó không phải là ý của anh - Phong cố giải thích cho Long hiểu

- Thôi đủ rồi. Em đi tắm đây. Và nói cho anh biết cô ấy là của em anh hiểu chứ - Long bước đi vào phòng mình và cố nén lại để nói cho Phong biết

===Qua nhà Hân

Hân bước vào nhà. Chạy lên phòng nằm phịch xuống giường và bắt đầu thiếp đi lúc nào không hay. Cô ngủ cho đến khi

- Hân này. Dậy đi . Tới giờ họp hội rồi kìa - Mỹ Mỹ

- Ừ biết rồi bà xuống nhà đợi tui tí - Hân nói trong lúc mắt nhắm mắt mở

-Ừ lẹ nha - mỹ Mỹ xuống phòng khách đợi

30 phút sau Hân bước xuống với chiếc áo không dây ngắn màu đen trên rốn. Khoác bên ngaòi là áo khoác màu nâu bằng da . Mặc chiếc quần đùi ngắn ôm . Và đôi guốc cao . Tóc xõa dài ...Trông Hân lúc này thật gợi cảm .

===Tại bar quán quen của hội

Trong bar lúc này có nhiều hội khác nhau phần chính là hội Fun Family [ Hội của Minh]

-Hôm nay Hội Fun family họp mọi người ở đây là có chút chuyện muốn nói - Minh đứng lên sân khấu nói lớn bằng míc

* * *

chap 13

===oOo===

-Đây là Lâm Mỹ Mỹ bạn gái của tôi. Sau 2 ngày nữa chúng tôi sẽ bắt đầu đi du học với nhau - Minh nói

-ủa vậy còn hội thì sao nhỉ - n1

- ừm hội của chúng ta- n2

-Bla bla- Bàn tán

- Tôi nhất định không bỏ hội . Và tôi sẽ nhường hội Fun Family này cho Huỳnh Gia Hân em gái của tôi. Sau đây em gái tôi Huỳnh Gia Hôn thủ lĩnh mới sẽ đúng lên nói chuyện cùng mọi người - Minh mỉm cười

- Chào mọi người . Tôi là Huỳnh Gia Hân . Sau hôm nay tôi sẽ là thủ lĩnh của hội Fun Family này. Nếu ai không đồng ý thì có thể chiến bất kì thể loại nào. Và nếu thắng tôi thì sẽ là thủ lĩnh của hội Fun Family này. Còn nếu không ai có ý kiến gì thì mong mọi người chỉ bảo - Hân nói lạnh lùng và dứt khoát

-Em thay đổi nhiều quá rồi Hân ạ - Phong nghỉ

- Cô thật dũng cảm đấy Hân à - Long nghĩ

-Tôi muốn chiến - Phong đứng phát dậy nói lớn

- Anh muốn chiến thể loại nào - Hân vẫn lạnh lùng

-Đua xe - Phong nói dứt khoát . Phong không muốn nó dính vào những nơi như thế này . Phong lo cho nó

- Tôi không đồng ý - Long đứng dậy nói lớn. Vì Long sợ nó thua nó sẽ mất cái mà nó sẽ có. Long sợ nó bị mất mặt và buồn. Vì Long biết anh của mình cũng là 1 tay đua đáng nể

- Ôkê Tôi nhận lời của anh . Phong ạ- Hân cứ lạnh lùng thế đấy

Long hơi sợ không biết nó phải ra sao đây. Vì Long biết có thể 1 người nhất định bị thường và cũng có thể chết . Long lo cho nó bởi vì Long biết anh của mình đua rất cừ

=== Trường đua

- ......- ông tường thuật đang nói về chỗ đua như thế nào như thế nào ...

Phong nghe đến có 1 khúc gần đích ấy . Nguy hiểm thật , nhưng Phong vẫn kiên quyết sẽ đua. Vì Phong nghĩ anh sẽ thắng và nó sẽ đi sau nên không sao cả.

Long khuyên Phong dừng lại nhưng Phong cứ kiên quyết thế . Nên Long cũg đành im lặng chờ kết quả . Tim Long cứ đập mạnh như thế nào ý . Lo sợ mọi thứ . 1 người là anh trai . người mà Long đang có cảm giác thích thích thì biết phải làm sao.

- Nhị tiểu thư no 1- Hội FF

- Đại thiếu gia no 1 - Hội devil [ hội của Long ]

- Bla... bla...

1...2...3... đùng tiếng súng bán lên trời và trận đua bắt đầu

- Nhị tiểu thư đang dẫn đầu. Rồi đại thiếu gia đã vượt lên .ông tường thậut ỗng cứ thao thao...

Mọi người thì đang cổ vũ...20 phút sau đã thấy 2 chie16c xe đang về đích . Nhưng muốn về đích chỉ được 1 chiếc xe chạy qua vì 1 bên là đất đá 1 bên là dốc của đèo . Té xuống có thể mất mạng chứ chẳng chơi. Và 2 người tranh nhau vèo qua... Và thế là...

* * *

Chap 14

===oOo===

- Ùn ùn ùn...- 2 xe cứ rồ ga và cố phóng qua và thế là...

- Rầm. Két - 1 chiếc xe lao xuống dốc . Tuy là dốc không sâu nhưng có thể nguy hiểm đến tính mạng ... Và đó là xe của hội Fun Family ...Và người đó không ai khác là Hân. Còn tiếng thắn xe là của hội devil . Và người thắng cuộc là Phong

Long nghe thế chạy vèo ra bước vội vàng xuống dốc tìm Hân ... Mọi người thấy thế chạy theo xuống dốc từ từ rồi cùng kiếm phụ...Và trong đó cũng có Phong

- Hân ơi em ở đâu vậy . ra đây đi . Đừng chơi trò trốn tìm mà. Tôi không muốn thế em ra ngay cho tôi. - Long cứ vừa đi vừa hét cứ như thằng điên ý

- Hân ơi , em ở đâu vậy ra đi - Phong cũng đi kiếm và la í ới

- Hân ơi bà/em ơi ở đâu - Mỹ Mỹ và Minh cũng lo sốt vó

- Nhị tiểu thư - All

Bla...bla...

Sau một hồi tìm kiếm cũng có được 1 kết quả

- Hân em ở đây rồi. Mọi người ơi thấy Hân rồi - Phong nhìn thấy và la lớn

- Anh buông cô ấy ra đi - Long đẩy Phong qua 1 bên và hét lớn rồi bế Hân chạy vù đến bệnh viện

Mọi người đều ngỡ ngàng nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều thêm vì bây giờ chỉ lo cho Hân là nhiều nhất thôi. Rồi Minh cũng giải tán mọi người đi hết và cùng Mỹ Mỹ đến bệnh viện. Đi cùng có Phong nữa

===Tại bệnh viện

Hân được đưa vào phòng cấp cứu . Đáng lí ra Mỹ Mỹ hoặc là Minh gì đó là người lo lắng cho Hân nhất nhưng không phải . Người đó là Long . Long đứng ngồi không yên . Cứ đi vòng vòng .Cho đến khi mệt rồi khụy chân xuống khẩn cầu mọi thứ để có được sự bình an cho Hân...

-Ai là người nhà của bệnh nhân - Bác sĩ bước từ phòng cấp cứu ra

- Tôi là anh trai của Hân - Minh chạy lại nói

- Cô ấy sao rồi bác sĩ - Phong cũng lo lắng cho Hân

-Cô ấy đã qua cơn nguy hiểm nhưng mà phải ở lại bệnh viện cho đến khi tỉnh dậy . Cũng phải mất khá lâu đấy .Cô ấy bị chấn thương ở đầu và đã được phẫu thuật thành công . Nhưng rất tiếc cô ấy bị gãy 1 cánh tay phải . Còn ngoài ra thì không sao . Chỉ chầy ngoài da thôi. Anh là anh trai vậy theo tôi đi làm giấy nhập viện - Bác sĩ nói xong 1 lèo

- Cô ấy bị gãy 1 cánh tạy ư . Có thể chữa trị không ạ - Long chạy lại lay mạnh người của bác sĩ

- Có nhưng sẽ rất khó . Phần trăm thành công chỉ là 10% thôi. Nhưng nếu cô ấy tỉnh dậy nhanh chóng thì việc phục hồi cánh tay sẽ có phần trăm nhiều hơn. Vì nếu cô ấy tỉnh dậy thì chúng tôi mới có thể phẩu thuật được.- Bác sĩ nói xong cùng Minh đi làm giấy nhập viện

Long , Phong và Mỹ Mỹ thì đến phòng bệnh mà thăm Hân

- Bốp - Anh hãy cầu mong cho cô ấy không sao đi nhé nếu không ... - Long đánh Phong 1 cái rồi nói. Ánh mắt Long đỏ rực lên . Đôi mát giận dữ , đôi mắt sắp khóc vì 1 người con gái. Đôi mắt ấy cho biết anh có thể giết bất kì ai làm tổn hại đến người anh yêu thương

-Anh ...- Phong không biết nói gì hơn

- Mọi người im lặng nào - Mỹ Mỹ thấy hành động của Long như thế thì cũng hiểu được 1 chút gì đó

1 tiếng ...2 tiếng....3 tiếng...Mọi người lần lượt vào thăm rồi lần lượt ra về . Chỉ còn 1 người ở lại đó là Long .

Mọi người đã khuyên Long về ăn cơm tắm rửa nhiều lần lắm rồi nhưng Long không chịu . Cứ dành ở lại chăm sóc cho Hân như thế

Sáng hôm sau

Long cũng không đi học ...Sáng Long dậy về nhà tắm rửa rồi mang cơm đến bệnh viện. Rồi ngồi chăm sóc cho Hân như thế ...

-Hân à . em tỉnh dậy đi mà .Em còn nhiều việc phải làm lắm cơ đấy . Em chưa hoàn thành nhiệm vụ làm bạn gái anh cơ mà . Dậy đi nào ...Hân ơi - Long cứ nói chuyện với H6an như thế mà không có 1 tiếng trả lời nào cả . Cho đến lúc thiếp đi

Ngày nào cũng thế Long cũng về nhà vào mỗi sáng tám rửa ăn cơm ... Rồi mang cơm đến . Rồi chăm sóc Hân...

Rồi từng ngày từng ngày trôi qua...

* * *

Chap 15

===oOo===

Rồi 1 tuần …2 tuần …

Sáng hôm đó . Một ngày trong xanh , mát mẻ, chim hót líu lo, ánh nằng nhẹ của buổi sớm mai len qua cửa sổ và đang nhảy tung tăng trên khuôn mặt hồng hồng của 1 đứa con gái . Đó không ai khác là Hân . Khuôn mặt hồng hồng vì có sác khí trở lại. Rồi chợt…

- Một bàn tay thật ấm áp . Có lẽ nào đây là Phong . Không đâu nếu là Phong thì nhất định mình sẽ không tỉnh dậy nữa – Hân nghĩ ngợi lúc mình đã tỉnh

- Là anh sao – Vừa mở mắt ra Hân thấy Long.Bỗng nhiên sự vui mừng khó tả . Hân thấy có chút gì đó hạnh phúc lắm. Nhưng vẫn chưa khẳng định được điều gì chắc chắn từ bản thân Và cũng là lúc 1 người con trai giật mình tỉnh dậy

- Ôi Hân Hân tỉnh dậy rồi – Long mừng quá muốn nhảy cẩn lên luôn . Chạy vội vàng kêu bác sĩ

- Cô ấy đã tỉnh rồi . Bây giờ phải chăm sóc tốt cho cánh tay nhé . Nhưng đó cũng là điều hơi buồn vì đã quá trễ . Nếu có điều kiện tôi nghĩ là mai xuất viện và đưa cô ấy qua Mỹ điều trị sẽ có kết quả tốt đẹp hơn .- Bác sĩ nói 1 lèo

- Tay tôi làm sao vậy bác sĩ – Hân nói giọng yếu ớt và run run

- Không sao đâu tay em chỉ tạm thời bị thương thôi , qua Mỹ trị là hết ngay mà – Long nhẹ nhàng an ủi Hân

- Vậy có đau không – Hân cố gắng mạnh mẽ vì không muốn ai lo lắng thêm gì nữa

- Không đâu . Tôi sẽ đi cùng em – Long lại giọng nhẹ nhàng ấy

- Không anh còn phải ở lại học hành nữa . Tôi sẽ đi cùng Mỹ Mỹ và anh Minh – Hân không đồng tình với quyết định của Long

- Thôi được rồi . Mai là em xuất viện rồi . Em có muốn đi đâu không. Tôi sẽ đưa em đi – Long nói 1 ánh mát buồn

- Anh không sợ và không ngại khi đi với 1 đứa con gái gãy cánh tạy phải như tôi sao . nó sẽ làm anh mất mặt đấy – Hân

- Không quan trọng . Vì chỉ cần người đó là em – Long nói giọng quả quyết

- …- Hân không nói gì chỉ cảm thấy tim mình cứ nhảy tưng bừng trong lòng ngực. Hạnh phúc ôi sao khó tả quá . Nhưng dù sao Hân cũng đã hiểu được 1 chút gì đó tình cảm của bản than . Nhưng mà Hân vẫn chưa chắc chắn rằng mình đã quên Phong chưa . Và chưa chắc chắn được rằng Long có ý với mình

=== Sáng ngày mai

Khi nghe tin Hân đã tỉnh Minh và Mỹ Mỹ cũng đã yên tâm phần nào và bắt đầu qua Mỹ du học và làm việc ở Mỹ cho ba mẹ của Minh .

Long đưa Hân suất viện và đưa Hân đi 1 nơi. Một nơi toàn là cánh đồng . Nơi này yên tỉnh và thoáng mát . Ở đây ta có cảm giác thật yên bình .

- Ở đây thật đẹp – Hân thấy gió thoang thoảng và hương thơm của cánh đồng đang phờn phợt quanh mình

- Ừ ở đây là nơi mà tôi thích nhất đấy – Long

- ừ cảm ơn anh đã dẫn tôi đến đây. Thích thật đấy – Hân mĩm cười nhìn cánh đồng lúa thơm ngát

- ừ - Long

Rồi 1 không gian yên lặng .Chỉ còn nghe tiếng gió xào xạc . Và hương thơm của cánh đồng

- Mai tôi đi rồi . Anh có buồn không – Hân hỏi nhừng ánh mắt không rời cánh đồng thơm ngát ấy

- Một chút – Long trả lời có chút buồn buồn trong đôi mắt

- Một chút thôi à . Nhưng tôi đi 5 năm lận cơ đấy. Còn hội thì chắc tôi giao lại cho Anh Kiệt – Hân hơi thất vọng khi nghe Long nói như thế

- Ừ nhưng 5 năm cơ à. Không phải là điều trị cánh tay thôi sao – Long giật mình khi nghe thế

- Không tôi sẽ điều trị và du học bên đó. Và khi quay lại tôi đã thành thiếu nữa đã có công ăn việc làm - Hân

- Ừ chắc lúc đó em cũng sẽ có chồng rồi nhỉ - Long nói giọng buồn

- Ừ . Nhưng chắc là tôi sẽ không lấy chồng sớm thế đâu – Hân nói rồi cười hì hì

- Dù là em đi rồi về . Dù là lúc về có chồng hay chưa nhất định …- Long nói rồi ngập ngừng

- Nhất định gì cơ – Hân thắc mác và có chút mong muốn 1 câu nói nào đó

- Anh sẽ đợi em về - Long

- Thật chứ - Hân vui mừng không tả nổi . Cái câu cô mong đợi từ nảy đến giờ . Giờ đã được nghe thấy . Ôi hạnh phúc ơi .

* * *

Chap 16 : Chap cuối =]]

===oOo===

===Sáng hôm sau cũng là ngày Hân lên máy bay sang mỹ chữa trị cánh tay và du học

Hôm nay Long không đến để tiễn Hân vì anh nói rằng khi nào về thì rước nhất định anh sẽ không tiễn đâu . Nhưng chỉ cần gửi cho Hân câu nói ấy cũng đủ làm Hân vui rồi

===4 năm sau

[[ Tại Mỹ ]]

4 năm trôi qua suy nghĩ của Hân cũng chính chắn hơn 1 chút . Hân không còn hận hay ghét ai nữa cả. Hân học cách tha thứ. Vì cô nghĩ trong cuộc sống này ai mà chẳng mác phải lỗi lầm nào đó. Nhưng nếu không tha thứ cho họ có lẽ là không cho họ 1 cơ hội nào cả

Hân đã hồi phục tay như mọi người bình thường và bây giờ cô đang học và làm việc tại công ty của ông Huỳnh cùng với Minh . Hân làm mọi việc đều rất giỏi . Có lẽ Hân hợp với công việc này.

Nhưng 4 năm rồi Hân vẫn đợi 1 cuộc gọi hay 1 cái email nhưng chẳng có cái nào của anh cả. Chỉ là những cái email hỏi thăm của gia đình và Phong . Nhưng nếu đây là lúc trước chắc Hân sẽ nhảy cẫn lên vì vui mừng . Và có khi còn lưu vào 1 đống nơi để khỏi làm mất nữa cơ đấy. Nhưng bây giờ khác rồi, email của Phong luôn được Hân trả lời ngắn gọn và hỏi thăm đơn sơ như khỏe không . Như thế thôi rồi del ngay .

4 năm trôi qua Hân cũng đã hiểu ra rồi . Người cô yêu không phải là Phong nữa . Trái tim cô bây giờ không phải của Phong nữa . Nhưng cũng không phải của cô nữa . Nó thuộc về một người đã làm cho Hân thấy nhớ thương và đau lòng khi không có 1 chút liên lạc nào . Nhưng Hân luôn luôn hi vọng câu nói ấy của Long vẫn còn . Vì nếu Long đợi Hân có lẽ là Long cũng sẽ thích Hân mà . Hi vọng ấy lúc nào cũng trong lòng Hân . Nhờ cái hi vọng ấy mà Hân luôn nổ lực trong mọi việc . Để hoàn thành 5 năm bên Mỹ này.

[[ Tại VN ]]

Long vừa học và làm việc cho công ty của ba mẹ mình . Anh cũng làm việc rất tốt . Suốt ngày chỉ có công việc và công việc. Anh chỉ làm việc và giao tiếp với khách hàng . Ngoài ra không đi chơi bời hay nói chuyện với ai quá hai câu . Từ khi Hân đi Long lạnh lùng hơn trước . Có lẽ cái này cũng chỉ mình Long và Phong hiểu . Long không muốn liên lạc với Hân bởi vì anh sợ sẽ càng nhớ Hân nhiều hơn. Vì vậy anh vùi đầu vào công việc để cho thấy tời gian trôi qua nhanh hơn.

=== Qua Phong và Thy [[ Tại VN ]]

Phong cũng đã dần dần yêu Thy nhiều hơn rồi . Còn đối với Hân anh xem như đ1o al2 1 kỉ niệm đẹp và đáng nhớ vậy . Bây giờ anh xem Hân như 1 người em gái vậy

=== Qua Minh và Mỹ Mỹ [[Tại Mỹ]]

Hai người và hai nhà hai bên cũng đã tính luốn rồi . Sẽ đợi 5 năm của Hân trôi qua rồi cùng nhau về VN làm đám cưới . Họ bây giờ lúc nào cũng kè kè bên nhau

=== Thêm 1 năm trôi qua

Hôm nay là ngày Hân, Minh và Mỹ Mỹ về nước .... Tại Sân Bay

Mọi người 2 nhà đã đến đông đủ và có cả Phong và Thy nữa . Nhưng Hân không muốn về . Có lẽ Hân đợi 1 ai đó đến . Bỗng rinh rinh ...rinh

Điện thoại của Phong reo lên

-[...] - Đầu dây bên kia

-[Ừm anh biết rồi] - Phong

-[...]- Đầu dây bên kia

-[ Không có gì đâu ] - Phong

Sau khi nghe xong cuộc điện thoại

-Hân . Tí nữa đi cùng anh đến 1 nơi nhé .Nhưng phải về nhà thay đồ , tắm rửa đi rồi đi cũng được - Phong

- Em không đi đâu . Em mệt - Hân đang buồn lắm , đau lắm cơ . Không biết Long có còn nhớ câu noí đó không nữa . Long còn nhớ đến cái Hân này không nữa . Nó sợ lắm sợ lại một lần nữa . Một người nữa không cần nó . Không quan tâm nó đang nghĩ gì và cần gì. Sợ mọi thứ hi vọng của nó sẽ thành thất vọng mất.

- Em không đi .Nhất định em sẽ hối hận đấy- Phong đe dọa

- Ừm vậy anh qua nhà ngồi đợi em nhé- Hân thấy hơi mệt mỏi .NHưng vì Phong đe dọa nên đành đi luôn

===Nhà Hân

Hân tám rửa bước xuống với bộ đầm màu trắng ngắn trên đầu gối . Mang guốc cao màu trắng . Tóc xõa dài uốn lọn sóng . Mặt có chút son phấn nhưng nhạt để làm tô lên vẻ đẹp tự nhiên .Nhìn Hân lúc này như 1 cô công chúa vậy.

Hân lên xe và cùng Phong đi đến một nơi . Nơi này có thảm cỏ xanh . Phong bắt Hân nhắm mắt lại và bước theo hướng dẫn của anh. Hân đi đến thảm cỏ rồi bước qua 1 cây cầu ngắn bằng gỗ . rồi lại 1 thảm cỏ . Đến nơi Phong buông tay và chạy đi . Và Hân mở mắt ra . Một nơi cực kì đẹp. Cây cầu Hân bước qua lúc nãy có nến hai bên . ở dưới là hồ cá đủ màu. Trên thảm cỏ, có 1 chiếc bàn trắng . Một chai rượu vang . Và 2 cái ly còn có nến lung linh nữa. Xung quan có 1 khoảng trống . Rồi bước vài bước có một hình trái tim to ơi là to dưới đất làm lằng nến. Ở trong là đầy cánh hoa hồng đỏ . Một loài hoa mọi đứa con gái đều thích. Xung quanh bên ngoài toàn là nến và đèn . Nhìn lung linh tuyệt đẹp

Rồi 1 người con trai bước tới như 1 chàng hoàng tử vậy . Đó là Long . Long cầm 1 bó hoa hồng đỏ tặng cho Hân . Hân nhận hoa . Vui mừng không tả nổi . Rồi phụt Long kéo 1 sợ dây trong bó hoa ra . Đó là sợi dây chuyền có 1 chiếc nhẫn cực xinh . Rồi Long tháo nhẫn từ trong sợi dây ra . Qùi xuống và

- Này nhỏ ! Yêu anh nhé - Long

- ...- Hân chạy vụt lại hình trái tim đó . làm cho Long có chút hụt hẫn

- Em đồng ý . Em yêu anh . Cao Minh Long - Hân hét lớn.

Trong lòng cô và anh đang vui mừng đến nổi không tả được. Hân thấy vui lắm . Vì cô hi vọng đã thành sự thật rồi . Long bây giờ đã thuộc về cô rồi .Và Long còn làm ra 1 cảnh cực kì lãng mạng nữa chứ. Lãng mạng làm cô cô cảm động muốn rơi nước mắt .

Long chạy lại đeo nhẫn cho Hân và bế Hân lên và xong vòng vòng . Hai người cùng nhau uống rượu vang . Và tén tèn ten... Nhạc bắt đầu lên và Long mời Hân nhảy .Và thế là hai người nhảy và trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy...

                                                                                   The end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nnt