Tập 2: Trả thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nè cậu, tớ bỏ xuống được chưa? –nó khóc lóc hỏi. hiện giờ chắc các bạn phải há hốc mồm vì cách trừng phạt của con bạn nó. Nó phải đeo bao khoai tây nặng 15k trên người và hai tay khiên thùng nước 5k mỗi bên. Ngọc thì ngồi ăn uống say xưa còn nó thì thèm thuồng đứng nhìn, vì nó bị phạt mà, phải chảy nước vãi để con bạn mình ăn xong nó mới được thả.

-Chưa được đâu, cậu làm sao mà hiểu nổi khổ của tớ khi dọn bãi chiến trường cho cậu. –Ngọc ung dung gắp từng miếng ăn lên miệng nói.

Con bạn cố gắng câu giờ, ăn từng chút một chậm chạp để kéo dài hình phạt của nó. Nó thì tức quá không làm gì được vì luật lệ cả hai đặt ra trong căn trọ này. Điều 1: phải thành thật với nhau không nói dối. Điều 2: không được để đồ trong nhà bừa bãi. Điều 3:phải luôn chia sẻ nổi buồn cho nhau không được giấu mãi trong lòng.nếu vi phạm ba điều này thì người vi phạm sẻ nhận bất cứ hình phạt tàn khốc của người kia. Ngọc ăn xong cũng chính là lúc nó thoát khỏi "địa ngục trần gian"của mình. Nó thả những dụng cụ tra tấn xuống xoay người xoay tay vì mỏi. chạy lại bàn ăn, nó ăn một cách sốt sắng vì nãy giờ toàn cử tạ khiến thức ăn của nó tiêu hóa hẳn.

-Cậu đã kiếm được việc làm cho mình chưa. –Ngọc cầm ly nước hỏi nó.

-ồi, àm ười úp ệc, ê ưa. –nó nói với cái miệng đầy thức ăn.

-Nuốt lẹ đi rồi nói, tớ không phải siêu nhân. –Ngọc nói.

Nó nuốt cái ực, uống một ngụm nước. lấy hơi chuẩn bị tinh thần, nó nói:

-Rồi, làm người giúp việc, ghê chưa.

-Cậu có chắc là làm được không?

-Cậu kinh thường tài nghệ của tớ sao. –nó xụ mặt xuống.

-Tớ sao dám, trong mắt tớ tài nghệ của cậu là số một. –Ngọc đưa tay khen ngợi nó, nhưng hàm ý thì lại sâu xa.

-Ý cậu là trong mắt cậu, tớ mới là số một thôi còn bên ngoài tớ vẫn tệ hại chứ gì. –nó tức giận nói.

-very right!! –Ngọc cười khinh khỉnh nói.

-Cậu hay lắm, biết tay tớ. –nó đứng dậy rượt bạn nó khắp nhà. Bây giờ trong nhà vang lên những tiếng chửi rủa, la hét làm không khí thêm phần sôi động.

Nhà thì trật trội mà tụi nó cứ rượt đuổi nhau, đứa thì "đứng lại đó" còn đứa thì "ngu gì dứng". Cứ giàn đồng ca như vậy lập đi lập lại cho đến khi bà chủ nhà tới giải quyết mới xong. Người xung quanh khu trọ không thể yên tĩnh được với hai con tâm thần này.

Buổi sáng đẹp trời, ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng trọ của hai cô gái đang say xưa giấc ngủ. nó mở mắt dậy ngáp ngắn ngáp dài. Người của nó vẫn còn nhức từ cái hình phạt hôm qua. Nhìn lên cái đồng hồ chỉ 8 giờ, trường của nó thường học vào buổi chiều nên nó chẳng cần lo gì cả cứ ngủ thoải mái, nó ngoắc con bạn mình dậy. vì biết hôm nay nó và Ngọc nhận việc làm nên nó lo lắng không ngủ được. Ngọc ngẩn đầu dậy đưa bộ mặt say ke nhìn nó:

-Chuyện gì thế!

-Dậy đi, tớ không ngủ được. –nó nói

-Cậu không ngủ được thì lôi tớ dậy là sao? Nếu tớ chán tớ lôi cậu ra ngồi với tớ từ sáng tới chiều cậu chịu không?

-Nhưng bây giờ cũng đâu còn sớm, hôm nay mình nhận việc mà. –nó chùi mắt nói.

-Thôi được, làm vệ sinh đi rồi tớ với cậu ăn sáng.

Thế là hai người tức tốc làm vệ sinh thân thể, làm xong thì ngồi vào bếp. nó nấu mỗi đứa tô mì gói để ăn, ăn xong thì nó thay đồ. Hôm nay cũng vậy, nó diện áo thun trơn from rộng với quần bó đen và giầy cao gót. Nó kêu bạn nó làm xong thì khóa cửa lại rồi nó tung tăng bước đi. 20 phút sau, nó tới trung tâm tuyển người giúp việc gặp chị nhân viên. Trong lòng nó rất vui vì hôm nay không gặp chuyện gì khó khăn cả.

-Số nhà địa chỉ làm việc của em đây. –cô nhân viên đưa nó tờ giấy chỉ địa điểm nhà cần làm.

Nó không nói gì chỉ lẳng lặng bước ra khỏi cửa và đi đến địa chỉ ghi trong tờ giấy này. Vừa đi, nó vừa ca hát trong rất vui. Hôm nay, nó quyết định phải cho chủ nó hãnh diện ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một lúc sau, xe ôm dừng chân tại một căn biệt thự lớn. Nó bước xuống xe đưa tiền cho tài xế rồi nhìn chăm chú vào cánh cửa đó. Nó bấm chuông kêu cửa. Trong chốc lát, một chị mở cửa, trong chị ta rất nghênh ngang, nó không thích khi nhìn chị ta.

-Tôi là quản gia căn biệt thự này, cô muốn gì? Muốn kiếm cậu chủ thì đừng hòng. –chị ta nói với thái độ cực kì khó ưa. Làm như cậu chủ là của chị ta hay sao ấy, vã lại nó cũng chưa từng gặp cậu chủ bao giờ mà muốn, có cho nó cũng không thèm.

-Theo địa chỉ này, em đến đây để làm giúp việc. –nó nhẹ nhàng nói.

-Ở đây không cần tuyển người đâu, cô về đi. –chị ta khoanh tay trước ngực nói. Rõ ràng là nó được nhận vào làm cho nhà này rồi mà, giờ lại nói là không, không lẽ chị ta muốn đùa giỡn với nó sao.

-Là tôi mướn cô ta đấy. –một giọng nói phát ra từ bên trong, cũng may là có người trợ giúp chứ nếu không thì nó không chắc chắn chị ta toàn mạng đâu.

-ơ.............cậu chủ. –chị ta giọng run run nói. 

  Người đó bước ra trước mặt làm hàm răng cô sắp lọt ra ngoài vì ngạc nhiên. Thì ra là hắn, nó không nghĩ hắn sống trong một căn biệt thư cao sang như vậy. nhà của cha mẹ nó còn không bằng một góc của căn biệt thự này. (tất nhiên, biệt thự mà đi so với nhà)

-Cô nhìn cái gì mà nhìn, tôi biết tôi đẹp trai mà. –hắn nói làm nó xuýt té cũng may là nó nắm chắc thành cửa.

-Sáng dậy anh có soi gương chưa mà sao tự tin thế, đã xấu còn tưởng mình là hotboy Hàn Quốc.

-Nè! Cô nghĩ cô là ai mà nói với tôi như vậy. Cô coi lại mình đi, có hơn ai chưa mà nói.

-Ít ra cũng hơn anh, tên biến thái chuyên ăn hiếp phụ nữ.

-cô......cô.....-tức quá không nói lên lời.

-Mày nghĩ mày là ai mà nói chuyện với cậu chủ như vậy. –chị quản gia lên tiếng trợ giúp.

-tôi có đủ trình độ để giáo quấn một người như hắn ta.

-mày.........mày.........-không nói lên lời.

Đúng là có cãi với nó hắn cũng không lại,thôi thì nói nhẹ nhàng thôi dù gì hắn cũng sắp sửa trả lại mối thù nên không cần phải nhiều lời với con nhỏ này. Chị quản gia thì tức giận không hiểu sao cậu chủ lại đưa con nhỏ không biết trời cao đất dày này về đây làm chi, không sao, vì chị là quản gia nên không sợ con osin thấp hèn này, chị sẻ cho nó biết thế nào là lễ độ.

Nó cùng hắn bước vô nhà còn chị quản gia đi lo công việc của mình. Nó đảo mắt nhìn xung quanh căn biệt thự, không thể tin là nó sẻ làm việc trong một nơi rộng lớn như thế này. Nó và hắn ngồi xuống ghế, hắn đưa cho nó bản giấy làm nó ngây người ra không hiểu.

-Gì thế này? –nó hỏi một câu ngắn gọn, xúc tích nhưng chứa đầy ý nghĩa.

-Là hợp đồng làm việc đó, cô kí vào đi. Vì cô là sinh viên nên chỉ làm một buổi còn chủ nhật thì làm cả ngày.

Nó cầm bút kí vào, thời hạn làm việc của nó là 6 tháng, cứ 1 tháng thì nó sẻ nhận mức tiền lương theo quy định.(khỏi nói cũng biết tiền lương nhiều rùi) nó nhìn hắn cười nói:

-Vậy khi nào tôi mới bắt đầu làm việc.

-Thời hạn bắt đầu làm việc là từ ngày mai, cô sẻ đến đây nhận đồng phục và làm việc theo chỉ thị của tôi.

-Vậy tôi về được chưa. –nó đứng dậy và nói.

-Anh ơi! Lại chơi với em đi. –Huy cầm con robot chạy ra.

Nó thấy hơi em quen, hình như em hắn, người đi chung với hắn đây mà.

-Em chơi trước đi rồi anh lại. –hắn cười nói.

-Chị này là.........là người "khen" anh em biến thái đúng không?

-Đúng vậy, trí nhớ em tốt đấy. –nó cười trừ.

-Chị chơi với em đi, em biết chị là một siêu nhân, siêu nhân chiến đấu vì công lý. –Huy cầm robot chạy vòng vòng.

Thấy em hắn như vậy nó buồn thay cho hắn, nó nghĩ sao hắn không đưa em mình vào bệnh viện để bác sĩ điều trị, chắc là có một lí do nào đó mà hắn lại không làm vậy, mà sao mình lại quan tâm chứ, không quan tâm. Hắn thấy nó vui chơi với em mình thì trong lòng hắn rất vui, nhìn kĩ thì thấy nó rất đẹp, tim hắn đập liên hồi,cảm giác này là gì thế, hắn không thể nào hiểu được.

-Cô có thể ở lại chơi với em tôi một chút không, nó có vẻ thích cô đấy. –hắn cười nói, nụ cười hắn rất đẹp nhưng nó chẳng quan tâm làm hắn tức giận. "hôm nay tha cho cô ngày mai đi rồi biết"

-Nè em, cho chị hỏi em tên gì? Mấy tuổi? –nó vui vẻ hỏi.

-Em tên Huy "nhí nhố", năm nay..........năm nay –nó đưa tay lên đếm.

-Năm nay là bao nhiêu?

-Năm nay.........năm nay, 13 14 = 16 tuổi, đúng rồi, em 16 tuổi.

Nó té nhào ra đất, phép tính này ai dạy em ấy thế, mà hỏi tuổi chứ đâu kêu tính. Ngay cả tên nó hỏi mà thằng em hắn còn thêm biệt danh vô nữa đúng là bó tay.com.vn, mà cũng biết thằng em hắn tên Huy nên thôi kệ.

-Nè chị, chị tên gì? Năm nay chị bao nhiêu "số"? –Huy nắm tay nó lắc lắc, nó thì đưa tay lên chán nản.

-Chị tên Tuyết Nhi, 19 tuổi. –nó cười nói.

Huy quay qua hắn đưa ánh mắt ngu ngơ nhìn hắn. hắn không hiểu thằng em mình muốn gì mà ra vẻ tội nghiệp thế.

-Tuyết Nhi có "ăn" được không anh?

"RẦM"

Câu nói của Huy làm cả hai lăn đùng ra đất. nó khóc không ra nước mắt, tên dể thương như vậy mà bị thằng em hắn cho làm đồ ăn, đời nó sao khổ thế này gặp toàn thứ gì đâu không. Hắn thì cười trừ với câu nói quá xuất sắc của Huy, chắc giờ nó đang giận lắm đây, người hắn như sung sướng lên chắc vì nó đang bị chọc giận.

-Muốn ăn thì vô bếp mà ăn, chứ "cái này" ăn không được. –hắn cười nói:

Huy "dạ" một tiếng rồi tung tăng vô bếp, nó đứng bên ngoài đạp thật mạnh vào chân hắn khiến hắn ôm chân nhảy lên nhảy xuống.

-cô làm gì thế? –hắn đưa bộ mặt vô(số) tội hỏi

-làm gì thì tự biết, bộ chọc tôi anh vui lắm hả. –nó tức giận nói.

-vui sao không, đối với cô thì không như với tôi đó là thú vui tao nhã. –hắn lè lưỡi chêu nó.

Không nói chuyện với hắn nữa, nó đi thật nhanh ra cửa. Hắn kêu người tiễn khách rồi nhìn nó với vẻ mặt đăm chiêu, suy nghĩ. Một lúc sau, Ngọc mở cửa ra nhìn thấy bộ mặt "hiền lành" của nó thì không hiểu vì sao? Nó bước mạnh vô nhà, Ngọc đứng đó mà người rung lên rung xuống cũng hiểu con nhỏ này là quái vật.

-sắp đi học rồi, cơm tớ để ở trên bàn đó, "ăn" đi.

Nghe tới từ ăn thì nó quay qua làm con bạn sởn gai ốc. mặt con này dữ quá, nó như muốn xé nát con mồi. nó quay đi thì Ngọc khụy xuống mệt mỏi, không biết con này ăn phải thứ gì mà sao cư xử lạ thế.(đang giận cá chém thớt ấy mà) Nó thay đồ, ăn cơm xong thì cùng con bạn nó đi học. hôm nay là thứ hai, tuần lễ đầu tiên của nó.

  Nó và Ngọc ngồi ăn tối, nhìn Ngọc có vẻ không hiếu động như mọi ngày. Mặt cô giả tươi tỉnh, hồn nhiên nhưng làm sao qua mắt được nó, nó hiểu rõ con bạn như thế nào mà.

-Cậu có chuyện gì sao? –nó hỏi.

-Đâu.......đâu có gì đâu, hì hì. –Ngọc đưa tay lên đầu cười. con bạn giả ngây tệ thế sao.

-Tớ mà điều tra ra được là cậu biết tay tớ.

-Không có gì đâu mà, cậu ăn đi nha, nha. –Ngọc đứng lên và chạy lên trước như muốn lảng tránh nó một điều gì đó làm nó tò mò muốn tìm hiểu.

Bữa tối đã xong cũng là lúc nó bước vào học bài. Hôm nay, nó phải hoàn thành cho xong đống bài vở này để ngày mai còn lao động chân tay. Ngọc thì không chăm chú vào bài tập, cô nhìn đi đâu đó rất xa vời, cô đang chăm chú suy nghĩ một chuyện gì đó.

-Nè Ngọc! có chuyện gì thế.

-à.........ờ

Nó nói làm ngọc giật mình, hồn bay về thể xác. Nó lo cho con bạn nó quá, có gì thì nói ra để nó còn giúp đỡ. Tuy nó không biết bạn nó nghĩ gì những nó chắc chắn một điều, những gì bạn nó nghĩ chắc phải phức tạp lắm nên mới không nói cho nó biết.

*Sáng hôm sau.

Nó dậy sớm nhất, vì đây là ngày làm việc đầu tiên của nó. Nhìn đồng hồ chỉ 6h mà 7h là nó bắt đầu vào làm. Con bạn của nó ngủ rất ngon lành. Nó chắc hôm nay không phải là ngày làm bạn nó. Đứng dậy, xếp mềm gối, nó đi làm vệ sinh cá nhân xong thì ngồi vào bàn ăn sáng. Buổi sáng của nó hôm nay là một ổ bánh mì nó tự làm, chiên trứng bỏ vô sau đó cho xì dầu vào thế là nó đã có một món ăn bình dị, đẹp mắt.

Xong hết mọi việc cần làm, nó ra ngoài đóng cửa lại rồi đi đến nhà hắn. vì nhà hắn xa nên lúc nào nó cũng mướn xe ôm chở tới. một lúc sau, nó xuống xe đưa tiền cho tài xế rồi bấm chuông kêu cửa. Đột nhiên, cửa tự mở. Hôm qua nó tới đây nên hắn đã xác nhận khuôn mặt, thân thể nó vào máy tính nên chỉ cần nó bấm chuông là cửa tự mở. Bước vào trong nó phải đi thêm một khoản sân nửa để tới bên trong. Nhà của hắn rộng quá khiến nó phải mệt mỏi, đi bộ đã mệt rồi nếu hắn cho nó quét sân chắc nó chết quá. Bước vô trong thì một chị nào đó đi ra, chắc chị đó cũng làm việc cho nhà hắn.

-Em là người mới phải không?

-Dạ, đúng rồi, rất vui được làm quen với chị. -nó vui vẻ nói.

-Đồ giúp việc của em đây, vào thay đi rồi chị dẫn em đi tham quan. –chị đưa bộ đồ cho nó. Nó nhận lấy rồi sau đó vui vẻ đi thay đồ. Đi được một quảng thì nó quay qua nhìn chị ta cười, nó nói:

-Nhà vệ sinh ở đâu chị?

-Đúng rồi, em đi thẳng đụng cầu thang rồi rẽ phải sẻ thấy một lối đi, mỗi bên là năm phòng. Em cứ đi thẳng rồi rẽ trái sẻ thấy hồ bơi lớn. đó là phía sau nhà để cậu chủ vui chơi. Em rẽ trái tiếp thì sẻ thấy nhà vệ sinh hai bên dành cho nam, nữ.

Nói xong, nó choáng váng nhưng vẫn làm theo lời chị đó dặn. sau khi, nó đi lòng vòng trong mê cung rộng lớn cuối cùng cũng tới nhà vệ sinh. Nó vào thay đồ rồi đi ra (muốn t/g nói cảnh thay đồ không?), nhà vệ sinh công nhận rộng thiệt, nó bự gấp ba lần căn trọ của nó. Bộ đồ nó mặc có màu chủ đạo là trắng và xanh, trên cổ thắt chiếc nơ trong rất xinh. Chị lúc nãy đón nó ở trước cửa vệ sinh. Chị dẫn nó đi tham quan khắp nơi, những khung cảnh đẹp hiện ra trước mắt nó. Nào là vườn hoa, bệ phun nước, nó thấy mình như đang lạc vào một thế giới mà nó không thể nào giải thích được, rất diệu kì.

-Nè, cô tham quan đủ chưa, ơ.......ơ. –hắn chưa nói xong thì thấy nó mặc bộ đồ giúp việc trong rất dể thương làm hắn bất động vài giây.

-Chuyện gì mà anh nhìn tôi dữ thế -nó vừa nói vừa đưa tay lên chùi mặt, chắc dính gì đó nên hắn mới nhìn như vậy.

-Tại........tại cô đẹp quá! –hắn nói làm nó đỏ mặt quay đi, có cần phải nói thẳng ra như vậy không.

-Tôi đi làm việc đây. –nó nhanh nhẹn bước qua mặt hắn, cảm giác này là sao chứ, tim nó đập vì nghe câu nói của hắn. chắc vì nhất thời có người khen mình đẹp nên nó mới vậy, một lát nữa nó sẻ hết thôi.

Hắn theo nó lên nhà trên, khi đã an tọa trên chiếc ghế sofa của mình hắn nói:

-Nè! Cô nghe cho rõ đây, cô là osin của tôi và cô chỉ nghe một mình tôi thôi cô nhớ chưa?

-Tôi biết, trong hợp đồng anh cũng ghi như vậy mà. –nó thắc mắc, hắn hỏi câu đó với nó chi vậy, hợp đồng đã rõ ràng rồi mà.

-Tôi chỉ hỏi vậy thôi vì từ nay trong nhà này cô sẻ gặp rất nhiều rủi ro.

-Là sao? –nó thắc mắc.

-Không nói nhiều nữa làm việc đi.-hắn nói xong câu đó làm nó mất hứng, thôi giờ mình làm việc thôi.

-Ra ngoài quét sân cho tôi.

Nó nghe theo hắn ra quét sân, cái sân lớn như vậy nó quét chắc gãy xương sống luôn. Hắn kêu em hắn đem trái cây lên bắt ghế ngồi trước sân. Phải công nhận hai anh em hắn rãnh ghê, cứ ăn xong thì quăng vỏ xuống cho nó quét. Nó tức hai thằng cha này lắm rồi, muốn cầm chổi đập cho hai tên này một trận cho hả giận nhưng lại không dám.

  Làm xong, hai anh em hắn đọc truyện, đọc xong quăng xuống sàn cho nó lụm. cứ thế, nó nhặt mười mấy quyển truyện lên bàn thì sẻ có mười mấy quyển rơi xuống đất bắt nó lụm.

-HAI NGƯỜI QUÁ LẮM RỒI ĐÓ NHA. –không chịu nổi được nữa nói quát:

-Anh hai ơi! Em nóng quá. –Huy đưa tay lên quạt.

-Osin đâu, quạt cho em tôi coi. –hắn vừa đọc truyện vừa nói:

Nó lấy cây quạt tay trên bàn lại quạt cho Huy. Hắn ngồi ghế phía bên kia kêu nóng thì nó chạy lại chỗ đó quạt cho hắn rồi phía bên đây em hắn kêu nóng, thế là nó chạy qua chạy lại như con điên. Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, thực lực của nó có hạn không chịu nổi mấy cảnh tra tấn này. Nó quăng cây quạt xuống bàn và bắt đầu hét lên:

-TÔI LÀ OSIN CHỨ KHÔNG PHẢI NGƯỜI HẦU, CÁC NGƯỜI CÓ HIỂU KHÔNG VẬY?

-Osin với người hầu khác nhau chỗ nào? –hắn biết nhưng vẫn cố ý hỏi nó:

-Vậy tôi hỏi anh, anh với con mèo khác nhau chỗ nào?

-Cô.........cô –không nói lên lời

-Anh của em là con mèo, lalalala. –Huy không hiểu gì, chèn câu nói của nó vô thành bài hát.

-Osin là làm những công việc nhà cho chủ chứ không phải phục vụ cho chủ, anh hiểu chưa. Tôi không phải hạn con gái dể dãi đâu nha. –nó tức giận nói.

-Trong bản hợp đồng có ghi rõ, cô phải làm theo bất kì điều gì tôi nói và không được cãi lệnh. Cô muốn vi phạm hợp đồng sao. –hắn dơ bản hợp đồng lên:

-THẬT LÀ TỨC QUÁ!!! –nó hét lớn trong khu biệt thự này. Hắn thì nhìn nó cười hả hê.

Nó đành phải hầu hạ cho hắn, nó không thể vi phạm hợp đồng được. hắn vẫn dùng chiêu cũ nhưng lần này bắt nó vừa lụm truyện vừa quạt cho chừa cái tội dám cãi lệnh hắn. thấy tội nên hắn tha cho nó và cùng em hắn đi lên lầu. nó ngồi xuống thở dốc vì mệt, cứ làm như vậy chắc nó chết quá.

" Ó........Ó........Ó........Ó"

Tiếng báo cháy nhà vang lên, nó nghĩ trên lầu đang bị cháy thế là nó chạy đi kêu tất cả mọi người. lạ thiệt, không ai quan tâm gì tới cái còi báo động đó. sao họ không dập tắt đám cháy đó. có người thì nói "không có cháy đâu" nếu không cháy thì làm sao còi báo cháy lại kêu. Nó tự mình cầm bình chửa cháy chạy lên lầu. Nó tìm kiếm khắp các căn phòng trong nhà và dừng lại trước phòng của hắn. nó chết đứng khi thấy hắn dùng que điêm đốt rồi để gần còi báo cháy còn em hắn ngồi trên ghế vỗ tay cổ vũ.

-Tôi đang thử nghiệm xem còi báo cháy hoạt động tốt hay không? Ai ngờ nó hoạt động tốt thiệt. –hắn cười lăn ra đất làm nó quê cực độ. Mặt nó trong chốc lát đỏ lên, nó chưa bao giờ bị quê như vậy.

-MẤY NGƯỜI RẢNH RỖI KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ LÀM HAY SAO HẢ. –nó tức giận hét lên. 

  Sao không có, việc làm đó là chọc cô đấy, hahaha. –hắn ta cười muốn bể cái bụng. nó tức quá cầm bình chửa cháy bắn nước vô người hắn.

-Cho các người chết nè.

-Không giỡn nha.

-Ai kêu anh giỡn với tôi trước.

Nó đuổi hắn chạy khắp nhà với cái bình chửa cháy. Nó đuổi theo hắn đòi trả thù còn Huy đuổi theo nó đòi chơi cùng, đúng thật là hết chuyện làm. Căn biệt thự trong chốc lát toàn nước với nước. vì tai họa này nó gây ra nên hắn bắt nó dọn dẹp. những người làm muốn giúp nó nhưng hắn lại không cho, chỉ có một người rất muốn nó làm như vậy đó là chị quản gia. Nhìn nó đang làm bây giờ, chị ta rất vui nhưng chưa hài lòng cho lắm.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bây giờ đã 11 giờ.nó lê bước vô nhà với vẻ mặt đưa đám. Ngọc nhìn nó như vậy không hiểu lí do gì, định hỏi nhưng nghĩ nó sẻ giận cá chém thớt nên thôi vã lại cô cũng chẳng thích xen vào chuyện người khác cho lắm. nó vẫn để bộ mặt đó ăn trưa, thay đồ làm Ngọc cảm thấy khó chịu.

-Nè! Cậu cứ để bộ mặt đưa đám đó thì sao có tiền.

-Tớ.......xin......lỗi. –nó kéo dài từng chữ ra làm Ngọc sởn gai ốc.

-Không có gì! Cậu đi học trước đi.

Nó không nói gì cả chỉ lẳng lặng bước đi. Hắn cứ chà đạp lên thể chất lẫn tinh thần của nó thì vẫn cứ cái bộ mặt đưa đám về nhà và người chịu trận chỉ có con bạn nó thôi. Buổi học của nó trôi qua rất bình thường và tiếng trống vang lên. nó bước ra khỏi trường với vẻ mặt tươi tỉnh chứ không như lúc sáng.

-Let it go, let it go

Can't hold it back anymore

Let it go, let it go

Turn away and slam the door

I don't care what they're going to say

Let the storm rage on

The cold never bothered me anyway

It's funny how some distance makes everything seem small

And the fears that once controlled me can't get to me at all

It's time to see what I can do

To test the limits and break through

No right, no wrong, no rules for me

I'm free. (đố các bạn bài này là bài gì)

Tiếng điện thoại vang lên, thì ra là Ngọc, cậu ta gọi mình chi vậy. nó bắt máy để nghe:

-Alo, em là bạn của Ngọc phải không? –tiếng nói cất lên từ máy bên kia. Nó tưởng bạn nó bị bắt cóc rồi đòi mấy trăm triệu giống trong phim chắc nó chết quá.

-Alo, a......anh.....là......ai? –nó nói có phần sợ sệt.

-Anh là học trò của Ngọc, Ngọc để quên điện thoại ở nhà anh. Thấy số của em trên cuộc gọi nhỡ nhiều quá nên anh bấm vô gọi.

-Anh cho em địa chỉ nhà đi rồi em tới.

Người đó đọc cho nó địa chỉ, nó chép vào tập rồi lần theo địa chỉ đến nhà người đó. tới nơi, căn nhà hiện lên trước mắt, rất khá giả.nó bấm chuông mở cửa, người đó ra chào nó rồi mời nó vô nhà. Người đó lấy nước cho nó uống rồi nói:

-Điện thoại của Ngọc đây, mà Ngọc có nói với em là nó nghĩ chưa? –tên đó cười nói. Vừa nghe xong nó giật mình hoảng hốt, thì ra đây là chuyện Ngọc đã dấu nó.

-Anh làm gì mà Ngọc đòi nghĩ làm. –nó nói với vẻ mặt sắt lạnh.

-Anh.....anh........chỉ -tên đó ấp úng nói, nó chắc là người này đã làm điều gì đó nên Ngọc mới nghĩ như vậy.

-ANH ĐÃ LÀM GÌ? –nó đứng lên quát:

-Em bình tĩnh, tại anh không kiểm soát được bản thân nên........-tên đó ấp úng nói:

-Nên anh đã cưỡng hôn bạn tôi chứ gì. –câu nói của nó làm cho tên đó giật mình.

-s.....sao.....em.......biết.

-Đàn ông con trai các người luôn làm những chuyện như vậy mà.

-Thôi, tôi về đây, Ngọc đã nghĩ làm rồi thì không còn là gì với anh nữa. còn về chuyện hợp đồng, tôi sẻ đền hợp đồng đó cho anh. –nó vừa nói vừa lẳng lặng bước ra cửa.

Một lúc sau, nó về tới nhà thì thấy Ngọc đang ngồi dũa móng tay. Nó không kiềm nổi được cảm giác của mình liền chạy lại ôm Ngọc mà khóc.

-Sao cậu lại ngốc thế, tại sao cậu không nói cho tới biết.

-Cậu làm gì thế? –Ngọc ngu ngơ hỏi:

-Tại sao cậu bị người ta cưỡng hôn mà không nói tớ. cậu biết nụ hôn đầu của con gái quan trọng lắm không? –nó khóc lóc mà nói, bây giờ nó thấy thương cho bạn nó biết bao nhiêu.

-Tại.......tại tớ nghĩ có nói cũng không có ích gì. –Ngọc buồn bã nói, cô cố gắng không để cho nước mắt chảy ra.

-Cậu nghĩ làm là đúng đấy, còn về vụ hợp đồng tớ sẻ xin tiền ba mẹ tớ để cậu trả cho người ta.

-Cám ơn cậu, mình nợ của cậu nhiều quá. –Ngọc cười nói:

-Tụi mình là bạn bè mà, có gì đâu. –nó cũng dụi đi nước mắt cười nói:

-Đừng khóc nữa, cậu khóc làm tớ muốn khóc theo luôn à.

Hai cô gái vui vẻ nói chuyện mà không biết có người đang đứng ngoài cửa theo dõi. Chính là người của hắn, hắn cho người theo dõi để biết được cuộc sống của nó như thế nào. Khi người đó kể lại mọi chuyện hắn tức giận nói:

-Đưa tôi địa chỉ nhà tên đó, tôi muốn hắn ta phải quỳ, xin lỗi Nguyễn Hoàng Tuyết Nhi và bạn cô ta.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro