Tập 6: Đi học

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hắn ngồi dậy chống tay ra sau, nó cũng ngồi dậy, sau đó nó đứng dậy và chạy một mạch lên lầu. Hắn vẫn ngồi ở dưới suy nghĩ "cái hành động hồi nãy là gì? Tại sao mình lại làm vậy với cô ấy?" những suy nghĩ này chảy mãi trong trái tim hắn, và chứng minh một điều, HẮN YÊU NÓ.

*8 giờ sáng:

-SAO, CÓ THIỆT KHÔNG? –haru la lên. Ngọc liền chạy tới bịt miệng anh lại.

-anh không tin thì xem nè. –Ngọc móc điện thoại ra đưa haru.

ÔI! Sốc toàn tập, hắn mà cũng làm như vậy sao, thằng bạn của haru bây giờ nó tiến xa rồi. Huy tung tăng bước xuống lầu. cậu cầm con robot trên tay và giả bộ làm cho nó bay.

-chào chị Ngọc.

-chào em, Huy. –Ngọc vui vẻ chào lại.

-chào anh Tuấn.

-chào em.

-anh Tuấn không mặc quần.

"RẦM"

Ngọc và haru hôn mặt trên nền đất, ai dạy nó câu này chứ, cậu mà tìm ra thì đừng trách vì sao má nó không nhận ra. Yuki thì đang thư giản hưởng thức miếng trà ngon. Một lát sau, nó và hắn cùng đi xuống. Chao ôi! Tình tứ giữ ha, haru nhìn mà muốn ói.

-người hầu đâu, nấu đồ ăn sáng cho cậu chủ. –nó ra lệnh cho người hầu với tư cách là một quản gia.

-không cần, tôi muốn hai người nấu ăn. –haru chỉ vào mặt nó và hắn.

-tại sao. –đồng thanh tập 1.

-cậu có biết hôm qua cậu đã làm gì không? –Ngọc lên tiếng, câu nói đó làm hai người đỏ mặt.

-làm gì? –đồng thanh tập 2.

-chứ không phải hai người đè nhau xuống và làm gì đó sao. –Ngọc nói làm nó và hắn đứng tim.

-không có bằng chứng thì đừng nói. –đồng thanh tập 3, nó và hắn nhìn nhau.

-moi bằng chứng ra Ngọc.

Ngọc giơ điện thoại lên, tấm hình nằm chình ình trong điện thoại. hết chối cãi rồi nhé.

-nếu không làm đồ ăn sáng cho tụi này thì tấm hình đó sẻ đăng lên mạng. –haru ra vẻ gian tà nói.

-đúng vậy đấy. –Ngọc cũng nói theo.

-con/thằng bạn trời đánh. –đồng thanh tập 4.

-tôi biết hai người rất hợp nhau nên tôi mới để cho nấu cùng nhau đấy, thấy tôi hay không? –haru mở miệng chăm chọc, Ngọc thì cười chảy nước mắt. Huy thì đứng đó ngu ngơ, không hiểu. Yuki thì không thèm quan tâm.

-THẬT LÀ TỨC QUÁ MÀ. –đồng thanh tập 5. 

nước nè má, đừng kêu con đi nữa nha. –Ngọc cằn nhằn đưa nước cho nó.

Hai đứa tụi nó học chung cùng một lớp, chỉ cách nhau bàn trên bàn dưới nhưng lại ngồi cuối lớp. nơi nó ngồi là cửa sổ, nó hay nhìn ra ngoài trong những tiết học, là do thói quen của nó thôi chứ nó không nhớ về ai cả.

-tại do cậu oẳn tù tì thua nên cậu phải nghe theo lời tớ. –nó đưa tay làm kí hiệu đồng ý.

-rồi, đấu lại lần nữa, tôi sẻ không thua cậu đâu. –Ngọc xoắn tay áo lên.

-oẳn tù tì ra cái gì ra cái này. –nó và Ngọc đọc bài vè. (bó tay, y như con nít)

-tớ ra búa. –Ngọc reo lên.

-tớ ra bao, tớ thắng cậu rồi. –Nó vui mừng chiến thắng nhưng lại đổ mồ hôi chàn trề. Vì nó ra kéo nhưng bạn nó lại ra búa nên canh lúc Ngọc không để ý nó liền chuyển sang bao.

-bây giờ nghe lời tớ đây, cho tớ mượn bài thuyết trình của cậu.

-được thôi, chuyện nhỏ. –Ngọc lấy trong cặp ra bản thuyết trình đưa cho nó.

-CÔ VÔ MỌI NGƯỜI ƠI! –một bạn nam sinh ngồi phía ngoài cửa la lên.

Trong phút chốc, những tiếng đập bàn đập ghế, tiếng chửi bới nhau và ai nấy cũng đã an tọa trên chiếc ghế và bàn của mình. Cô giáo bước vô lớp với vẻ mặt phấn khởi, chắc là lớp được khen nên cô mới vui.

-hôm nay lớp chúng ta có ba bạn mới, các em vô đi. –cô giáo nói, tay chỉ ra phía lớp. Thì ra cô vui là có sinh viên mới.

ba bạn nam ngoài lớp bước vào nở nụ cười tỏa nắng làm các bạn nữ say nắng. Riêng nó và Ngọc thì không thèm quan tâm, đang cùng nhau bàn luận về bài thuyết trình.

-các em giới thiệu bản thân mình đi.
-xin chào các bạn, mình tên Lê Minh Long, rất vui được làm quen. 
-còn mình là Lê Anh Tuấn, rất vui được làm quen với các bạn.

-còn mình là Nguyễn Minh Quân, rất vui được làm quen.

"RẦM"

Hai đứa bàn phía dưới, gần cửa sổ té ghế hội đồng. Sao ba người đó lại có mặt ở đây chứ, nó và Ngọc cười trừ một cách đau khổ.

-em tặng cô, mong cô nhận lấy cho. –haru biến trong tay mình ra một bó hoa đưa cho cô làm cả lớp kinh ngạc.

-cám ơn em, thôi em về chỗ ngồi đi. –cô cười vui vẻ nói.

"bùm"

Haru hất áo choàng che kín người sao đó biến mất để lại những chùm giấy nhỏ li ti đang rơi xuống đất. cả lớp ai cũng ngạc nhiên và nhìn xung quanh thì thấy cậu đã an tọa trên ghế gần cạnh Ngọc. Hắn và yuki không quan tâm thằng bạn mình liền bước xuống cuối lớp, hắn ngồi cạnh nó còn yuki thì lấy thêm cái bàn và ghế ngồi sau Ngọc và haru. Cô nhờ các bạn trực lau dọn đống rác trên bục và bắt đầu bài học.

Trong giờ học, nó quay qua hỏi hắn, bộ mặt tỏ vẻ nghi ngờ. 


-anh vào đây làm gì? Tại sao lại vào được? 

-bạn nói chuyện với mình đó hả, rất vui được biết bạn, có gì không hiểu bạn giảng giúp mình nha. –hắn giở trò châm chọc.

-anh có thôi đi được không? –nó tức giận nói.

-mình với bạn bằng tuổi nhau sao lại kêu mình bằng anh.

-nè, sao bạn lại chuyển đến đây được vậy? –nó thay đổi cách nói, muốn chơi thì nó chơi theo luôn.

-mình gửi thư đe dọa thầy hiệu trưởng nên ông ta cho mình vô học, bạn có ý kiến gì không? –hắn cười nói.

-nè, hai người có thôi giỡn với nhau được không? Tôi ngồi phía dưới mà nổi da gà rồi nè. –haru xen vào cuộc nói chuyện.

-mà có thiệt là hai người gửi thư đe dọa không? –Ngọc cũng xúm vô nói chuyện.

-đúng vậy, đọc xong ông ta mất ăn mất ngủ luôn. –haru cười nói.

-đừng nói anh lấy chức quyền của gia đình ra đe dọa thầy hiệu trưởng nha. –nó hỏi với vẻ đa nghi.

-hoàn toàn chính xác, nếu ông ta không cho tụi này vô học thì gia đình ông ta sẻ bị phá sản. –haru giơ tay ra dấu đồng ý nói. 

Tụi nó tập chung ngồi xuống hết để mấy tụi con trai mua đồ ăn và tất nhiên là yuki không tham gia vụ này. 2 phút sau, toàn bộ đồ ăn được hắn và haru để hết lên bàn.

-sao các anh mua nhanh thế. –Ngọc ngạc nhiên hỏi.

-dùng mỹ nam kế là xong. –hắn vừa ăn vừa nói.

-mà các anh nghe cô giảng có hiểu không? Đây là chuyên ngành công nghệ thông tin đấy. –nó nói.

-tụi anh thừa kế công ti của ba mà sao không hiểu? –haru giải thích.

-không liên quan gì cả. –Ngọc nhún vai nói.

-đơn giản thôi, tụi anh thông thạo về máy tính nên hiểu được một phần của cô dạy, còn nếu vào sâu chuyên ngành của tụi em nữa thì tất nhiên là không hiểu.

-cô vào mua cho tôi lon coca. –hắn ra hiệu cho nó.

-anh nói gì? Anh mơ hả? –nó đứng dậy quát.

-mấy tuần này tôi không sai cô làm việc nên cô quên mình là gì rồi hả.

-được, muốn thì tôi mua.

Nói rồi, nó dậm chân thật mạnh bước đi. Tới gian hàng bán nước, nó mua lon nước mà hắn yêu cầu. khuôn mặt tinh quái của nó bắt đầu hiện lên, nó lắc mạnh lon coca và đem về cho hắn. thấy nó, hắn giựt lấy lon coca.

-cô đi gì mà lâu thế?

"xì....phụt"-NGUYỄN HOÀNG TUYẾT NHI –tiếng hắn la thất thanh. 
Nó nghe xong thì chạy thật nhanh ra sảnh trước để lại hắn với khuôn mặt tức giận dính đầy nước coca trên người. về tới nhà, hắn vẫn tức vụ hồi nãy nên sai nó làm đủ mọi việc. Cho dù có là quản gia đi nữa thì hắn vẫn bắt nó làm còn mấy người giúp việc kia nghĩ ngơi. Tới giờ ăn tối, hắn lên giọng:

-nè, tôi đói lắm rồi đó.

-nhanh lên, chúng tôi không chịu nổi rồi. –Ngọc tham gia góp vui, đúng là con bạn trời đánh.

-lâu quá, cô ngủ luôn rồi hả. –haru cũng lên tiếng chêu chọc. Nó đứng trong bếp mà phát điên lên, muốn nó nấu ngon thì đừng có la hét như vậy chứ.

-chị ơi! Nhanh lên, con robot của em đói rồi nè. –Huy cũng tham gia nhưng Huy không đói mà là con robot nó đói. Yuki thì các bạn biết rồi nhé.

Nó bưng đồ ăn ra với khuôn mặt tức giận, hắn lắc đầu chán nản, để khuôn mặt xui xẻo đó ăn sao vô.

-ăn nào, đói lắm rồi. –haru lên tiếng.

-khoan, kiểm tra đồ ăn coi có độc không? –hắn giở trò châm chọc, nó đứng đó với nguyên cái núi lửa trên đầu. Đồ ăn nó dành hết tình cảm vào để nấu mà bị hắn nói như vậy hỏi sao không tức.

Ngọc gắp lên ăn thử, con bạn của mình nấu vẫn ngon như mọi ngày. Hắn thấy vậy cũng ăn theo, công nhận ngon thiệt, hắn chưa bao giờ ăn đồ nó nấu từ khi nó vào nhà này. Nó định xuống ăn thì bị hắn cản lại:


-nè, cô là osin mà dám ngồi ăn với chủ hả. –hắn cười nói. 


-được thôi, xin lỗi cậu chủ. –nó xụ mặt xuống nói, làm vậy khiến nó đã dể thương lại còn dể thương hơn.

Hắn lại một lần nữa bị nó quyến rủ. Đã làm bộ mặt dể thương rồi mà còn gọi hắn là cậu chủ nữa hỏi sao không bị mê hoặc.

-cô đừng có nhìn tôi bằng bộ mặt đó được không? Nổi cả da gà rồi nè.

-thích người ta nói đại đi. –haru châm chọc hắn.

-thích hồi nào, không có bằng chứng thì đừng nói nha. –hắn đỏ mặt.

Nó tiếng lại gần đưa tay vuốt nhẹ lên vai hắn làm mặt nũng nịu khiến hắn đã nổi da gà nay còn nổi nhiều hơn.

-để em đấm bốp cho cậu chủ nha. –tiến gần hơn nữa.

-tôi thua rồi, cô ngồi xuống ăn đi. –hắn lau mồ hôi, sức chịu đựng của hắn có giới hạn.

Nó ngồi xuống đưa tay ra đấu very good với Ngọc và haru, "kế hoạch mỹ nhân kế đã thành công". Hắn thì cắn răng tức giận "mấy người được lắm". chịu thôi, ai biểu hắn bị sắc đẹp của nó dụ dỗ.

  

ăn xong ta ra sau nhà bơi nha. –haru bất ngờ nói.


-thôi đi ông tướng, biết bây giờ là mấy giờ rồi không? –Ngọc khoanh tay trước ngực ra vẻ không hài lòng nói.

-ý cũng hay đó, ta đi bơi đi. Từ khi chuyển tới đây, tớ chưa một lần vào hồ bơi của cậu chủ. –nó mừng rỡ nói.

-đừng có gọi tôi là cậu chủ được không? –hắn quỳ lại nó, người vẫn nổi da gà.

Thế là tất cả chạy ra hồ bơi, nó và Ngọc vui mừng chạy khắp hồ bơi la hét. Hắn và haru lắc đầu bó tay, làm như mới thấy lần đầu hay sao. Yuki thì lên lầu không tham gia, huy thì không biết bơi nên sợ. hắn và haru đi thay đồ bơi xong vẫn thấy hai đứa nó chạy loanh quanh hồ bơi.

-các cô không đi thay đồ sao? –haru nói.

-định để vậy bơi luôn. –nó trả lời.

-như vậy sao được. –hắn phản kháng.

-nhưng......như vậy.......kì quá. –nó e dè nói, mặt hắn chợt đỏ lên, nó dể thương quá.

-không sao đâu, chúng tôi cũng không có ai để ý cả.

Nghe xong, nó và Ngọc cởi quần áo ngay trước mặc bọn hắn. eo ơi! Chuyện kinh thủng gì đây, bộ tụi nó không biết ngượng à. Trên người tụi nó bây giờ chỉ còn bộ áo ngực, Ngọc nhảy xuống làm nước văng tung té. Hắn đứng như trời trồng, cảnh tượng con gái cởi quần áo trước mặt, hắn mới thấy lần đầu. haru thì khỏi nói, chảy nước vãi từ nãy giờ. Nó chạy tới chỗ hắn, ung dung nói:

-anh dám nhảy xuống không? Để tui dìu anh cho.

-cô dám kinh thường tôi sao. –hắn liết mắt nhìn nó.

-vậy thì nhảy thôi.

Nó và hắn tạo dáng nhảy xuống rất đẹp. haru không nhảy, cậu leo xuống cho an toàn. Mực nước trong hồ rất sâu, 2m2 là cùng, cũng may là tất cả đều biết bơi. Nó và hắn cãi qua cãi lại chỉ vì có một chuyện làm Ngọc nhức đầu. Haru thì đang tìm cách để cho Ngọc có thể áp sát mình.

-tôi nói cá sấu biết bơi đấy. –nó lên giọng nói.

-tôi nói rùa biết bơi, cô tin không? –hắn cũng cãi lại.

-tôi thì nói vịt biết bơi đó.

-tôi thì khác, tôi nói gà không biết bơi đấy. (không liên quan)

Thế là hai đứa nó liệt kệ tất cả động vật bơi dưới nước, kể cả thủy quái và người cá cũng không tha. Haru thì biểu diển ảo thuật cho Ngọc coi làm cô vỗ tay từ nãy giờ. Tên này ở dưới nước mà cũng biểu diển được, ảo thuật tâm đắc nhất chắc là đi trên nước. chơi một hồi đã chán, mọi người ai cũng lên bờ chỉ có nó là vẫn còn vui vẻ dọc nước.

-cô lên nhanh đi, coi chừng bị cảm đó. –hắn căn dặn.

-biết rồi mà, làm gì dữ thế. –mặt nó xụ xuống.

Hắn đi vào trong, nó liền bơi thêm một vòng nữa vì nó bơi chưa đã. Thời gian đã rất lâu, chân nó đã bắt đầu có dấu hiệu trược rút. Nó đang ở ngay giữa hồ, không bơi vô được vì quá đau. Nó lặng lên lặng xuống, tay đập nước ra hiệu cho người cứu nhưng bây giờ mọi người đều đã vào nhà hết rồi. làm sao đây, nó bắt đầu mệt dần, nước hồ bị nó uống hơi nhiều, sức yếu chống cự không nổi. mặt của nó tối dần đi, không còn sức lực để đập tay nữa, nếu lúc nãy nó nghe lời hắn thì đâu có xảy ra chuyện này.

Hắn lau mình mẩy dính đầy nước, trong lòng thắc mắc sao nó chưa vô. Con nhỏ này được lắm, hắn nói mà không nghe, phải ra đó lôi đầu nó vô mới được. nói là làm, hắn thư thả bước ra ngoài. Nhìn thấy bóng người đang lập lò giữa hồ. nếu tất cả đã vô hết thì chắc chắn là nó nhưng mà sao đứng nước yếu thế, không lẽ là.......

-MỌI NGƯỜI ƠI! NHI BỊ ĐUỐI NƯỚC RỒI. –hắn hét lớn và nhảy xuống nước.

Haru và Ngọc chạy ra thì thấy hắn đang lôi xác nó lên bờ. haru liền tới giúp một tay, hắn liền thực hiện hô hấp nhân tạo. vừa làm hắn vừa lặp đi lặp lại câu nói "Nhi, tỉnh dậy đi, cô có sao không?". Hắn đang rất đau, tại sao nó ngoan cố như vậy chứ. Nếu nghe hắn từ đầu thì nó đâu có bị như vậy. Nó liền sặc nước ra, cơ thể nhức nhối, nó không còn sức để ngồi dậy nữa. Hắn liền bế nó lên phòng, Ngọc sai người hầu đem nước lạnh và khăn lên cho nó.

Đặt nó lên giường, hắn liền tức tốc cởi luôn bộ áo ngực của nó thì bị nó chặn lại.

-cô đang bị cảm đấy, cô biết không? –hắn quát nó, trong lòng đang rất lo lắng.

-tôi......không......sao ....đâu. –nó nói một cách yếu đuối.

Hắn ôm nó vào lòng, sao nó lại làm cho hắn lo lắng tới như vậy. Lỗi tại hắn, tại hắn không để ý đến nó. Bây giờ trong lòng hắn luôn tồn tại câu nói "tôi không bảo vệ được người tôi yêu mến"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro