Chương 267

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng khách tại hội trường đấu giá cổ vật nổi tiếng thế giới.

Phòng đấu thầu xa hoa ngập tràn mùi hương thương mại. Bên dưới tập trung phần lớn những thương nhân thành công có danh tiếng, họ đều là những người đam mê và yêu thích đồ cổ vô cùng giàu có.

"Thưa các quý vị, tiếp theo đây mọi người sẽ được chiêm ngưỡng Vương miện ngọc lục bảo của công nương Katherine Henckel. Vương miện này được nạm mười một viên ngọc lục bảo quý hiếm từ Colombia với sắc màu và độ trong hoàn hảo, tổng trọng lượng lên đến 500 carat. Và như mọi người đã từng được nghe qua về lịch sử của chiếc vương miện này, trong quá khứ, hoàng tử nước Đức Guido Henckel đã yêu cầu đúc món trang sức này cho vợ ông là công nương Katherine Henckel. Sau đó, nó thuộc về vợ của Hoàng đế Pháp Napoleon III. Và bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu đấu giá, giá khởi điểm là mười triệu Euro, mỗi lần đấu giá ít nhất là ba trăm năm mươi ngàn Euro. Bắt đầu đấu giá!"

Người chủ trì đứng bên cạnh màn hình LED lên tiếng.

Màn hình LED rộng lớn lập tức cho phát những khoảnh khắc chiếu cận cảnh của chiếc vương miện khiến những người yêu thích cổ vật ở bên dưới sáng mắt lên.

"Mười triệu bốn trăm năm mươi ngàn!"

Một người đàn ông béo ục ịch hô lên, ông ta vừa hô vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán.

"Vị này đã đấu giá mười triệu bốn trăm năm mươi ngàn! Có ai ra giá cao hơn mười triệu bốn trăm năm mươi ngàn không?"

Người chủ trì phấn khích lên tiếng.

Cố Tử Nam vững vàng ngồi ở vị trí trung tâm, khuôn mặt khôi ngô nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa.

Người đàn ông này mặc bộ vest đen, trên mặt đeo một chiếc kính râm to gần như là che hơn nửa khuôn mặt.

Có lẽ những người khác không biết nhưng Cố Tử Nam lại biết rất rõ, hắn ta chính là Jason, trợ lý đặc biệt của người mà hắn ta đang nói chuyện điện thoại, chính là tổng giám đốc của Liên minh thương nghiệp Smith - Lăng Trạch Dương!

Gần đây hắn nghe nói tổng giám đốc Lăng có hứng thú với bản kế hoạch xây dựng thành phố mới của tập đoàn Hoàn Cầu nên rất vui mừng. Nếu có thể khiến cho Lăng Trạch Dương rót vốn tài trợ thì bản kế hoạch đó sẽ một bước lên mây, vả lại, hắn cũng không cần phải lo lắng về vấn đề vốn nữa.

Bởi vì dự án xây dựng thành phố mới này mà hắn đã phải dùng đến rất nhiều tiền của công ty, bỏ sức thuyết phục các cổ đông đồng ý để hắn rót vốn, tiền trong ngân sách sớm cũng đã gần cạn kiệt, chỉ còn bước cuối cùng đó là phải nắm được dự án khai thông thì mới có thể thuận lợi triển khai được bản kế hoạch xây dựng của hắn, nếu như thất bại, chưa nghĩ đến những hậu quả bên trong đó, mới chỉ nghĩ đến hậu quả sơ lược cũng có thể tưởng tượng ra được viễn cảnh sẽ thê thảm đến mức nào!

Hôm nay nghe thư ký nói Lăng Trạch Dương có hứng thú với cổ vật nên hắn mới tới đây. Tuy không gặp Lăng Trạch Dương nhưng khi nhìn thấy Jason, hắn biết chắc chắn vị tổng giám đốc kia cũng đang ở gần đây.

Cố Tử Nam cẩn thận quan sát, phát hiện Lăng Trạch Dương đúng là muốn đấu giá cổ vật.

Lần này hắn nhất quyết không để cơ hội vụt mất!

"Mười một triệu!"

Jason chậm rãi giơ tay lên rồi cất giọng trầm thấp.

Ánh mắt Cố Tử Nam sáng ngời.

"Mười ba triệu!"

Cố Tử Nam cũng ra giá.

"Vị này đã ra giá mười ba triệu! Mười ba triệu lần một..."

Người chủ trì hưng phấn lên tiếng.

"Mười ba triệu năm trăm ngàn!"

Người đàn ông to béo không phục, tiếp tục gào lên.

"Mười bốn triệu!"

Jason khẽ nhếch môi cười, đôi mắt sau chiếc kính râm đảo về phía Cố Tử Nam ngồi cách đó không xa.

Cố Tử Nam cũng đưa mắt nhìn, khóe miệng cong lên nụ cười hấp dẫn rồi tiếp tục lên tiếng...

"Mười tám triệu!"

Cả đại sảnh bên dưới ồ cả lên, người đàn ông to béo thở phì phò, đành bỏ cuộc.

"Vị này đã ra giá mười tám triệu, có ai ra giá cao hơn nữa không? Mười tám triệu lần một, mười tám triệu lần hai, mười tám triệu lần ba!"

Người chủ trì gõ gõ cái búa.

"Kết thúc đấu giá!"

Jason đứng lên, đi về phía Cố Tử Nam, lịch sự giơ tay phải ra.

"Chúc mừng Cố tiên sinh!"

Hắn ta nói một câu rồi đi ra ngoài cửa.

"Anh Jason, xin dừng bước!"

Cố Tử Nam cũng đứng dậy gọi Jason, bất giác khiến hắn ta hơi quay người lại...

"Tôi nên gọi anh thế nào nhỉ? Là Jason, hay là... trợ lý Diệp?"

Jason khoé môi khẽ câu lên nụ cười...

"Cố tổng thân phận cao quý, thật không dám chỉ biểu, ngài muốn gọi tôi thế nào cũng được."

Cố Tử Nam cười nhạt, đôi mắt nhanh chóng ánh lên một tia "thời cơ".

"Vậy làm phiền trợ lý Diệp, tôi muốn gặp Lăng tổng!"

Jason tháo chiếc kính râm xuống, đôi mắt chứa thiện ý nhìn Cố Tử Nam, đánh giá một lượt rồi chìa tay ra, mỉm cười nói...

"Cố tổng, mời!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro