C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 – Dùng tính mạng của ngươi viết văn đi
Edit : Tiểu Tà
Beta: Dandyshin
Lam Chỉ nhìn chiếc kính trước mắt rơi xuống đất, thần sắc hờ hững.
Hé ra một khuôn mặt mĩ lệ có chút không thật lắm.
Đai lưng thâm lam, y sam thiển lam cùng dây cột tóc màu thủy lam phối hợp hài hòa đến bất ngờ, làm nổi bật lên tuyệt đỉnh dung nhan cùng khí chất lạnh lùng làm người ta sợ hãi.
Có người nói, để cho tương xứng với mình, Lam Chỉ chưa bao giờ mặc y phục có màu sắc khác.
# chứng cưỡng bách nha #
“Sư huynh, đệ tử mới đã lên núi, kiểm tra sắp bắt đầu.” Ngoài cửa một thanh âm kính cẩn vang lên.
“Đã biết.” Lam Chỉ lên tiếng, mang theo khí tức lạnh lẽo khiến người khác tránh xa ngàn dặm.
“Vâng.” Người ngoài cửa chầm chậm rời đi.
Lam Chỉ nhìn gương chuyển tới chuyển lui, lần thứ hai kiểm tra chính mình không có mặc lầm.
Thời điểm mới vừa xuyên qua, hắn phải mất hơn nửa ngày học cách mặc y phục cổ đại.
Hoàn hảo, hắn sau khi khiếp sợ một hồi liền phản ứng rất nhanh, rất nhanh đã khống chế tất cả tình huống, dĩ nhiên không có lộ ra sơ sót.
Lam Chỉ tự khen ngợi chính mình.
—— thời khắc mấu chốt có thể hold được tình cảnh, rất có phong thái đại tướng.
Dù là ai xuyên qua đây, cũng không thể thích ứng được như hắn.
**********
Lam Chỉ, tên thật là Giang Diệp, trước khi xuyên qua là một nhà văn rất có sáng tạo trên trang web Nam Tần.
Cuộc đời sáng tác của hắn có thể dùng 12 cái chữ khái quát: Không ai thương, không ai yêu, không ai biết hắn tồn tại.
Tốt nghiệp đại học xong không đi tìm công việc, bị cuộc sống hiện thực mà tàn khốc bức bách, Giang Diệp được các tiền bối chỉ điểm, hiểu ra, tính toán đem cuộc đời 21 tuổi, nhân sinh tốt đẹp cống hiến cho sự nghiệp hủ bại vĩ đại, đối với nghề này cẩn trọng phấn đấu, xông ra một mảnh trời xanh.
Vì vậy, hắn dốc hết tâm huyết, đem hơn mười năm của cuộc đời ra đọc truyện, thấy hết thảy các nhân vật cùng tình tiết cẩu huyết, bán manh, huyễn khốc , rốt cục sáng tạo ra Thần Chi Đại Cương được các tiền bối vô cùng tán thưởng, vô hạn tôn sùng ——
Tác phẩm lớn Thăng cấp lưu ngựa đực văn: <Ma đạo chí thánh> ( bối cảnh âm nhạc hùng hậu cùng vô hạn hồi âm vang lên chữ “Thánh”)
Bên trong đại cương, nam chủ Giản Thương từ một tiểu tử vắt mũi chưa sạch không xu dính túi, thẳng tới mây xanh, mang theo bàn tay vàng nghịch thiên thống nhất hai khối đại lục, hoàn thành giấc mộng chí tôn, đồng thời thu nạp các muội tử trên đường, trong hậu cung số lượng giai nhân theo hắn chồng chất, vĩnh viễn không có điểm dừng —— nhân gian cực lạc, không có gì là không thể.
Đang ảo tưởng dựa vào Thần đại cương vừa mới thành danh, hắn lại —— nằm nhoài trên bàn phím ngủ.
# bàn luận ngủ trên bàn phím hậu quả rất nghiêm trọng #
Tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn phát hiện mình một thân trang sức thanh lịch đang ở đại sảnh, đại sảnh mấy chục người, tất cả đều mặc đạo bào hoặc là màu vàng hoặc là màu xám, đồng loạt nhìn hắn.
Giang Diệp: …
Hắn kinh ngạc 3 giây, chỉ thấy phía trước, chỗ ngồi chính giữa, nam nhân khí thế phi phàm, tuổi ước chừng hơn bốn mươi đang híp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra một chút không vui .
“Lam Chỉ, ba tháng sau các đồ đệ mới lên núi, chuyện này giao cho ngươi, có vấn đề gì không?”
Mười vạn câu fuck your mother ở trong lòng Giang Diệp lao nhanh qua.
Trên mặt Giang Diệp lại một tia cảm xúc cũng không lộ ra, nhanh chóng đáp: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Nghe được nam nhân hài lòng “Ừ” một tiếng, Giang Diệp cúi đầu, kinh ngạc đến nỗi miệng không khép lại được.
Sau tất cả sự tình phát sinh trong ngày, Giang Diệp đều giống như đang nằm mơ, mãi đến tận đêm khuya, yên lặng trở lại gian phòng của mình, một tiếng “Mẹ kiếp” mới từ trong miệng hắn mắng ra.
Đây là —— Đại! Cương! Hắn! Viết!
Cuộc đời chân chính sáng tác của hắn vừa mới bắt đầu, đã bị như thế —— Nhưng! Tiến! Lên!
# cảm tạ đại thần xuyên qua, tay làm động tác bye bye #
Trong đêm tối nằm ở trên giường, Giang Diệp một lần lại một lần lật qua lật lại lý lịch cái xác này ở trong lòng.
Họ tên: Lam Chỉ.
Giới tính: Nam.
Thân phận: Đại đệ tử trông cửa Bắc Hành Phái.
Bức cách: Linh khí độ tinh khiết 92% kỳ tài tu luyện.
Tính cách: Thanh cao kiêu ngạo, trang ( beep —— ) kỹ năng bạo biểu, độ khoan dung gần như là 0.
Chết như thế nào: Đố kị với nam chủ, chèn ép, ức hiếp không biết tự lượng sức mình , có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đáng đời tìm đường chết, chết không toàn thây.
Lam Chỉ chảy một chút mồ hôi lạnh trên trán.
Mình còn chưa có cùng nam chủ kết thù!
Tất cả còn có thể thương lượng!
Ở trên thế giới này, tư chất đạo tu hoàn toàn do tự thân độ tinh khiết linh khí quyết định. Tư chất độ tinh khiết 92%, ở Bắc Hành Phái thậm chí ở toàn bộ Bắc Bộ đại lục thuộc hạng tiêu chuẩn nhất định.
Có tư chất như vậy —— có thể, có thể sống sót.
Lam Chỉ vươn mình, một thứ đột nhiên từ bên giường hắn rơi xuống, “Đinh” một tiếng rơi trên mặt đất.
Hắn cau mày đứng dậy, ló đầu ——
Vật phía trước tương tự cái màn hình gì đó phát ra tia sáng ôn hòa.
Hả? Điện thoại di động cũng xuyên qua đây?
Lam Chỉ nhặt lên vừa nhìn, ách ——
Ngọc bài trên tay ôn nhuận bóng loáng, độ dày to nhỏ cùng điện thoại di động trước kia của mình không sai biệt lắm, đang biểu hiện vị trí, hết thảy động thái của trang web Nam Tần. Hắn dùng tay ấn một chút —— rõ ràng có cảm ứng —— phát hiện ngoại trừ trang web Nam Tần thì không vào được cái gì khác.
Được rồi. Đây là vì bù đắp cho hắn sắp phải trải qua cuộc đời tu luyện khô khan, đặc biệt đưa tới để nhàn nhã giải trí?
Không cần nạp điện?
Đang thưởng thức ngọc bài, Lam Chỉ đột nhiên chú ý tới bên trong có 3 tin nhắn vụt sáng.
Dĩ nhiên… Có tin nhắn.
Hắn tò mò mở ra xem ——
[Tác giả thân ái: Thời gian dài ngồi ở trước máy tính, gõ chữ quá cực khổ! Hoan nghênh tham gia hoạt động của bổn trạm “Dùng tính mạng để viết văn”! Tiết kiệm thời gian, thả lỏng tâm tình, còn có thể tránh khỏi mắt mũi rũ xuống, tinh thần uể oải suy sụp. Bổn trạm chờ mong tác phẩm của ngài!]
[Tác giả thân mến, tác phẩm của ngài <Ma đạo chí thánh> ba tháng sau 10 giờ 10 phút 10 giây sẽ được đăng lên lên, mời ngài tận dụng khoảng thời gian này hảo hảo thích ứng với sinh hoạt ở đây một chút. Hệ thống xem trọng ngươi, nhất định phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, liên tục cập nhật nha.]
Lam Chỉ sững sờ nửa ngày: … Cái gì?
[Bắt đầu từ hôm nay, website cấm tất cả các nội dung không trong sáng. Thỉnh các vị tác giả kiểm tra câu chuyện mình sắp viết, bảo đảm sẽ không vi phạm cấm kị này.]
Bên trong bày ra mười mấy cái cấm kỵ, xếp hạng đầu tiên, chính là <Ma đạo chí thánh> nội dung NP cùng XXOO.
Lam Chỉ sắc mặt âm trầm.
Ba tin nhắn, lượng thông tin không nhiều lắm. Hơn nữa ——
Mẹ kiếp, hắn viết là ngựa đực văn, không thể viết np cùng xxoo, chẳng lẽ muốn hắn thúc giục mọi người học tập cho giỏi sao?
Lam Chỉ ngờ vực một trận, quyết định không coi nó là sự thật. Hắn không viết, trang web có thể đăng truyện lên?
Mạng sống quan trọng nhất!
Vì vậy, bắt đầu từ ngày hôm đó, với ý nghĩ cứ đến đâu thì hay đến đó, Lam Chỉ bắt đầu nơm nớp lo sợ, nỗ lực đóng vai Lam Chỉ băng sơn, cuộc đời thống khổ.
Truyện này là ngựa đực văn, Lam Chỉ chỉ viết mở đầu chương 1, cũng chính là thời khắc hắn xuyên qua. Chuyện xảy ra sau đó, hắn vừa mới viết xong thô cương cùng nửa đoạn tiểu cương. Đặc biệt đến hậu kỳ văn, thô cương vô cùng ngắn gọn, nay cả chính hắn cũng chưa nghĩ được cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì.
# kết cục còn chưa nghĩ ra, viết cái mốc #
# nghệ thuật gia đều là tùy tính như thế, không thích chớ phun, cảm tạ #
Cho nên, rất nhiều thứ hắn không hiểu. Hắn mỗi ngày đều cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ trang ( beep —— ) không đúng chỗ, bị người cho một chưởng thăng thiên.
Quần áo không biết mặc, phải học.
Quy củ chưa quen thuộc, phải học.
Quan trọng nhất là, hắn hoàn toàn không hiểu được tu luyện như thế nào, phải thừa dịp người không chú ý điên cuồng bù lại.
Lam Chỉ biểu thị: Lão tử xuyên qua so với đến trường còn khổ cực hơn!
Thời gian trôi qua, Lam Chỉ cẩn thận trang ( beep —— ) vượt qua, dĩ nhiên có một chút thành tựu, khí chất phong độ các loại tăng mạnh, nhất cử nhất động phiêu phiêu như tiên nhân, làm cho cả Bắc Hành Phái đối với hắn thẳng tắp bay lên trạng thái ngưỡng mộ.
Thế nhưng, hắn lặng lẽ rơi lệ: Muốn viết một vai chính cường đại, trước tiên phải viết đối thủ của hắn cường đại. Chính mình đánh đâu thắng đó như vậy, lại bị nam chủ dễ như ăn cháo làm vật hi sinh, càng có thể làm nổi bật lên phong thái của nam chủ.
—— Làm vật hi sinh, chính là ý nghĩa tồn tại của Lam Chỉ.
# nếu như sinh mệnh có thể trùng sinh lại một lần, lão tử tuyệt đối sẽ không hèn nhát như vậy #
# nếu như sinh mệnh có thể trùng sinh lại một lần, lão tử sẽ cho tất cả vật hi sinh cơ hội bỏ ác theo thiện #
# nếu như… #
Rốt cục, ba tháng sau.
Lam Chỉ bán nằm ở trên giường xoát ngọc bài, không yên lòng.
Tử ngực đực cũng sắp xuất hiện.
Cuộc sống bình tĩnh của hắn giống như hòa tan một đi không trở lại.
Đang tự động viên bản thân, ngọc bài hiện lên hai tin nhắn:
[Tác giả thân ái, hệ thống đã dựa theo những chuyện xảy ra, cũng phối hợp với chương 1 trong đại cương ngài sáng tác, đến giờ 10 giờ 10 phút 10 giây đăng truyện lên.]
Đăng truyện lên ? —— Làm sao có khả năng!
Lam Chỉ trong lòng rầm rầm nhảy đến lợi hại, xoát hậu đài tác giả, chương 1 quả nhiên xuất hiện. Hắn vội vã mở ra xem ——
Đây —— là ai viết!
So với mình viết còn tốt hơn!
Là đại thần viết văn đúng hay không!
Văn chương hoàn toàn dựa theo đại cương hắn viết, chương 1: Tự thuật nội dung, chính là Bắc Hành Phái muốn chiêu mộ đồ đệ mới, nam chủ Giản Thương là một cô nhi lưu lạc, ngẫu nhiên lấy được tín vật của đệ tử bên trong một cái xác, tính toán giả mạo thân phận đệ tử này, đến Bắc Hành Phái thử vận khí một chút.
Đến phần cuối “Tác giả có lời muốn nói”, còn bán manh tặng thêm vài câu “Cầu sưu tầm, cầu bình luận, cầu khen thưởng!”
Lam Chỉ: …
Hắn lại mở ra một tin nhắn khác.
[Cảnh báo! Cảnh báo! Hệ thống kiểm tra hậu kỳ đại cương của ngài có điều vi phạm cấm kỵ. Thỉnh lập tức ngăn cản loại sự tình này phát sinh.]
[Tất cả các chương đều sẽ phải chịu xét duyệt, nói lại lần nữa, tất cả các chương đều sẽ phải chịu xét duyệt. Bất luận chương nào vi phạm sẽ bị khóa, sinh mệnh của ngài cũng sẽ bị uy hiếp. Xin phối hợp với hệ thống, bảo vệ sinh mệnh, mau mau hành động!]
Lam Chỉ phong hoá .
Cái gì! Đây là cái quỷ gì!
Văn bị khóa thì cái mạng nhỏ cũng tiêu luôn? —— Hệ thống bất lương! Không nên đùa như vậy!
Lam Chỉ lệ rơi đầy mặt: Nam chủ muốn lên núi, mình nhất định phải giúp đỡ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei