C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Tử ngựa đực lên sân khấu?
Edit: Tiểu Tà
Beta: Dandyshin
Lúc vừa mới xuyên qua, Lam Chỉ ngẫm lại vận mệnh hi sinh bi thảm của mình, quyết định phải kiên trì giữ vững nguyên tắc: Trân quý sinh mệnh, rời xa nam chủ.
Chỉ cần phẫn trư ăn hổ, hầu hạ nam chủ giết người không thấy máu đến tận khi y rời khỏi Bắc Hành Phái, Lam Chỉ sẽ có thể hảo hảo hưởng thụ cuộc sống của chính mình .
Lam Chỉ vốn là thiên phú vô cùng tốt, có vô hạn bảo bối kỳ ngộ, làm sao có thể không thẳng tới mây xanh, tọa ủng giang sơn?
Nam chủ nhìn bảo bối chướng mắt, hắn đi nhặt.
Nam chủ nhìn muội tử chướng mặt, hắn đi dụ.
Không thành được đại nghiệp, cũng có thể an phận ở một góc, làm một kẻ giàu có.
Thế nhưng, tất cả những thứ này rốt cục trở thành bọt biển.
Một chương khóa, mệnh cũng không còn, còn muốn cái rắm.
Hắn bắt đầu khổ tâm suy nghĩ, đến tột cùng chính mình ở Thần đại cương có viết nội dung gì vi phạm cấm kỵ hay không?
Nghĩ như vậy…
Mẹ kiếp, quả thực ói ra.
Lam Chỉ lúc trước vì viết văn này, bù lại sảng khoái khi có thể tìm được tất cả ngựa đực thần văn, đem các muội tử được hoan nghênh nhất phân loại, tổng cộng an bài cho Giản Thương nhị cung tứ phi thập tiên nữ, mặt khác còn an bài đủ loại một đêm phong lưu, hiếm thấy hồ đồ, đã xảy ra quan hệ, khoảng chừng có 120 người.
Hơn nữa, văn này thăng cấp chỉ là phụ, ngựa đực mới là mấu chốt. Ngựa đực văn trước sau, nhân vật trọng yếu đều ở trên giường giải quyết, một loại phong cách kiên trì tới cùng, xúc động lòng người.
Cho nên, Lam Chỉ đem tín ngưỡng của mình thay đổi: Trân quý sinh mệnh, giáo dục nam chủ.
Bắt đầu từ bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất, chính là đem nam chủ năng lực x cường hãn vừa nhìn thấy muội tử liền cướp lấy dạy dỗ thành một người tự trọng tự ái, thấy muội tử liền bỏ chạy, tính tình lãnh đạm.
# ha ha #
Đương nhiên, còn có một phương án khác:
Đem y “Răng rắc”.
Phương pháp này trên căn bản là có thể giải quyết được vấn đề, hơn nữa Giản Thương trước mắt sức mạnh còn yếu, có thể được.
Lam Chỉ xoắn lông mày suy nghĩ nửa ngày, suy bụng ta ra bụng người, cảm thấy phương pháp này có điểm cực kỳ bi thảm. Huống hồ, bên trong đại cương còn có một boss nhân vật phản diện thần cấp vẫn chờ Giản Thương đi giải quyết, người khác cho dù có kỳ ngộ, nhưng không có tư chất.
Bị “Răng rắc” có thể sẽ đối với tính cách của nam chủ tạo thành ảnh hưởng xấu. Boss không diệt được, chính mình cùng cả thế giới này coi như xong đời.
Cho nên, biện pháp chỉ có một.
Trân quý sinh mệnh, làm tiểu đệ của nam chủ, tùy thời ngăn cản nam chủ cùng bất luận kẻ nào có hành vi ( beep beep —— ) .
Lam Chỉ lệ rơi đầy mặt.
Thân là tiểu đệ, thế nhưng không cho chủ tử lên giường, TMD, chuyện này quả thật là hành vi tự sát.
Ngày hôm nay, nam chủ lên núi. Hắn nhất định phải trăm phương ngàn kế đem nam chủ thu nạp dưới trướng của mình, mới tốt cho việc tiến hành kế hoạch sau này.
Trước khi ra ngoài, Lam Chỉ xoát hậu đài tác giả một lần cuối cùng.
‘Chương đã đăng: 8’
‘Sưu tầm: 54’
‘Lượt xem: 478’
‘Bình luận: 24’
Số liệu vô cùng thê thảm.
Hắn mở bình luận mới nhất.
♥Giản Thương rốt cục cũng đến Bắc Hành Phái. Ta cảm thấy tuyệt mỹ nữ tử mà y gặp được trên đường nhất định còn có thể lại xuất hiện, e sợ có màn kịch quan trọng. Không thể chờ đợi được nữa..
Ha ha.
Ngươi đã đoán đúng.
Thế nhưng ngươi không thấy được.
————————
Bước chân không nhanh không chậm, một mạt lam sắc như mây bay nước chảy lướt qua hành lang, chúng đệ tử Bắc Hành Phái khoanh tay đứng ở một bên, kính cẩn vấn an: “Lam sư huynh sớm.”
Băng sơn nhàn nhạt gật đầu: “Ừ.”
Thân là tứ đại đệ tử đứng đầu Bắc Hành Phái “Thượng, thiện, nhược, thủy”, dưới một người trên vạn người, kỹ năng trang ( beep —— ) của hắn nhất định phải tuyệt đỉnh.
Hắn vẫn cảm thấy khá đáng tiếc —— chủ nhân thân thể này lạnh đến mức có thể đem người tổn thương do giá rét, làm cho hắn từ lúc sinh ra đã mang theo ấm áp cùng lực tương tác hoàn toàn không phát huy được.
Đột nhiên, cuối hành lang hiện ra bóng người một mạt hồng sắc, làm cho da đầu Lam Chỉ có chút tê dại.
Bộ dáng vô cùng mỹ lệ, vóc dáng nhỏ xinh, vừa nhìn thấy Lam Chỉ liền cười bước nhanh đến, tính tình nhiệt huyết, khiến người ta có chút… Đáp ứng không nổi.
# cp của lão tử đã đến, có loại cảm giác muốn bỏ chạy #
Thiếu nữ dừng lại trước mặt Lam Chỉ, ánh mắt linh động lóe lên tia chờ đợi: “Lam sư huynh muốn đi tu luyện sao?”
Lam Chỉ nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Thiếu nữ: “Ta với sư huynh cùng đi.”
Lam Chỉ: “…”
Phí lời.
Ngươi không đi nội dung vở kịch làm sao khai triển!
Ngươi mặc dù bây giờ là cp của lão tử, nhưng không đến ba tháng ngươi đã bị tử ngựa đực câu đi.
Nhân vật trong vở kịch là như vậy.
Tên: Trì Thủy Hâm.
Thân phận: Độc nữ của chưởng môn Trì Túc, vị hôn thê của Lam Chỉ.
Kỹ năng đặc thù: “Cưới ta sẽ được tặng kèm Bắc Hành Phái!”
Nội dung vở kịch sắp phát sinh: Sau khi Giản Thương lên núi, Trì Thủy Hâm trong một lần say rượu hướng y khóc lóc kể lể, Lam Chỉ đính ước với nàng chẳng qua là nhìn trúng thân phận của nàng. Vì vậy, mượn men rượu, Trì Thủy Hâm ôm ấp yêu thương, Giản Thương liền miễn cưỡng tiếp nhận, từ thông đồng thành tình ái, trở thành một trong “Tứ phi” của Giản Thương, về sau Bắc Hành Phái được xem là của hồi môn chắp tay đưa lên.
Nói đơn giản, Lam Chỉ không chỉ hi sinh thân thể, còn hi sinh linh hồn, vinh dự mà đội nón xanh (cắm sừng!).
Ai bảo hắn đố kị, chèn ép nam chủ, đáng đời!
Lần này, sự tình không thể phát triển như vậy.
Thời điểm các ngươi ở trong bụi cỏ sảng khoái, cũng là ngày mà lão tử mất mạng.
Lần này nhất định phải tuyển một nam nhân tốt, đem cp của mình chuyển giao nhanh chóng!
Lam Chỉ nhàn nhạt nói: “Sư muội, đi theo ta.”
—————————
Vừa bước vào tràng tu luyện, Lam Chỉ vẫn có chút kinh sợ với cảnh tượng trước mắt.
Mấy trăm hài tử mặc đạo bào màu xanh đang đứng chỉnh tề, một chút động tĩnh cũng không có, trên trán bóng loáng có dính mồ hôi, cũng không dám lau, xem ra chỉ sợ đã đứng một hồi lâu.
Tình cảnh trước mắt làm cho Lam Chỉ không khỏi nghĩ tới thời điểm đi thi đại học, chợt có loại ưu thương nhàn nhạt.
Mấy trăm hài tử mang theo chờ mong đối với cuộc thi, Bắc Hành Phái chỉ có thể nhận hai mươi người.
Hôm nay, thời điểm Lam Chỉ tuyên bố danh sách cuối cùng, tuyên đọc không chỉ là kết quả, còn là kết thúc giấc mộng của mấy trăm người.
# ai bảo các ngươi là người qua đường Giáp #
# người qua đường Giáp không phải là người sao mẹ kiếp #
# truyện này ngoại trừ nam chủ, chính là vật hi sinh, bằng không cũng là để cho y thượng a mẹ kiếp #
Thân thể thon dài của Lam Chỉ ở trên thủ tọa ngồi xuống, nhìn tam đại đệ tử “Thiện, nhược, thủy” ngồi ở bên cạnh gật đầu ra hiệu.
Sản nghiệp Bắc Hành Phái trải rộng toàn bộ Bắc Bộ đại lục, nơi này là tổng bộ. Hằng năm, mỗi một địa phương đều phải tiến cử nhân tài có tiềm lực cho tổng bộ, tới tổng bộ tu luyện. Nếu là tư chất hiếm thấy, thì sẽ được lưu lại ở tổng bộ tiếp tục tu luyện thăng tiên; nếu là tu luyện mấy năm hiệu quả vẫn bình thường, thì sẽ bị đuổi về địa phương, nhưng cũng là áo gấm về nhà, tăng tiến vẫn rất nhanh.
Tứ đại đệ tử Bắc Hành Phái, mỗi người sẽ mang theo ba mươi đệ tử, chuyên môn phụ trách ba mươi người này tu luyện. Cuối năm, bọn họ sẽ tiến hành thi đấu, đem toàn bộ hai mươi người thành tích kém nhất đá đi, đổi tân huyết* tiến vào.
*tân huyết: người mới
Mà hàng năm vào lúc này, lựa chọn tân huyết sẽ biến thành tứ đại đệ tử nội chiến.
Đệ tử mới tư chất tốt sẽ biến thành bánh bao bị người cướp đến cướp đi, mặt khác làm cho những kẻ không được tuyển mà thèm rỏ rãi.
Nói như vậy, người chiến thắng trên căn bản đều là Lam Chỉ.
Đạo tu chia làm chín cấp bậc, nhân, địa, thiên, tinh, nguyệt, nhật, thánh, tiên, thần. Chưởng môn nhân Trì Túc đã hơn một trăm tuổi, hiện nay đang ở Nhật bậc thượng cấp.
Mà Lam Chỉ chưa đến hai mươi tuổi, đã là Tinh bậc trung cấp, hắn là người duy nhất tu luyện đến trung cấp bậc Tinh.
Cho nên, hắn là một thiên tài, thanh danh đã sớm trải rộng khắp Bắc Bộ đại lục.
Có bảng hiệu thiên tài này, đệ tử mới càng đổ xô tới. Được hắn lựa chọn, đó là thiên đại kỳ ngộ.
Nhìn chung quanh một lượt, Lam Chỉ ánh mắt rơi vào thiếu niên đứng thứ nhất hàng thứ ba bên trái.
Thiếu niên vẫn đang trong thời kì trưởng thành, vóc người thon dài, da màu mật, y đang cúi đầu nên không rõ tướng mạo.
Rõ ràng trên người đạo bào màu xanh bình thường, lại có thể khiến người ta ở trong đám người không tự chủ được chú ý tới hắn.
Lam Chỉ tim nhảy lên.
Chính là hắn, không sai.
Loại cảm giác quen thuộc sinh ra từ đáy lòng này.
# tử ngựa đực #
Thời điểm Giản Thương ra trận, mới mười bảy tuổi, tuổi đã được phép có hành vi xx. Nói cách khác, tại cái tuổi này xxoo, sẽ không bị xử tội.
Lam Chỉ biểu tình lạnh lùng: “Bắt đầu đi.”
Mười đệ tử mặc hoàng y đã chuẩn bị xong, từng người lấy ra một tinh thạch, để có các đệ tử tham gia tuyển chọn thay phiên lấy tay đặt lên tinh thạch, kiểm tra tư chất. Bị linh lực ảnh hưởng, tinh thạch phát ra ánh sáng mạnh hoặc yếu, được đệ tử mặc hoàng y ghi chép lại.
Lúc này, tinh thạch đo lường đã đến lượt Giản Thương. Y lấy tay đặt ở trên tinh thạch, tinh thạch lập tức phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ nhạt nhu hòa, khiến cho xung quanh một trận xôn xao.
Lam Chỉ bĩu môi. Màu đỏ nhạt như thế, nói rõ linh khí độ tinh khiết của Giản Thương khoảng 70% đến 75% . Tư chất như vậy đã thuộc về hạng thượng thừa, ngay cả Thủy đệ tử trong tứ đại đệ tử, cũng chỉ cao hơn hắn một chút.
Thế nhưng, đây không phải là tư chất chân chính của Giản Thương.
Con đường Giản Thương đi là vương đạo, phẩn trư ăn hổ.
Y đang đeo một cái nhẫn không gian đặc thù khiến cho linh khí độ tinh khiết giảm xuống 30%. Cho nên, Giản Thương tu hành tại Bắc Hành Phái có thể tiến triển cực nhanh, lại không có ai biết nội tình của y.
Qua nửa canh giờ, quá trình kiểm tra linh lực cuối cùng kết thúc. Mười đệ tử mặc hoàng y tụ tập cùng một chỗ, chậm rãi làm thống kê.
Lam Chỉ ánh mắt nhìn chung quanh tràng tu luyện một lần, cuối cùng lại rơi vào trên người Giản Thương.
Thành tích năm ngoái của Lam Chỉ được coi là tương đối khá, trong hai mươi đệ tử bị đá đi, chỉ có hai người xuất thân dưới trướng của hắn.
Cho nên, lần này, hắn chỉ cần hai người.
Tại bên trong đại cương, Lam Chỉ không có đem Giản Thương thu nạp dưới cánh mình, mà là chọn hai thiếu niên khác, một người linh khí độ tinh khiết là 78%, một người khác cao tới 81%. Hai thiếu niên này cùng Giản Thương tranh đấu gay gắt, cuối cùng cũng bị mất mặt, trở thành vật hi sinh số 1 cùng vật hi sinh số 2.
Điển hình, vật hi sinh có mắt mà không thấy núi thái sơn—— tỷ như Lam Chỉ —— là đạo cụ không thể thiếu trong thăng cấp sảng văn.
Thế nhưng! Lần này không thể như vậy.
Không đem tử ngựa đực nắm tới tay, chính mình chỉ còn nước chờ chết. Ha ha.
*******
Editor: Bộ này vừa dài vừa khó (đối với ta) Có điểm hối hận rồi ;_; Ài ai bảo cái văn án nó hấp dẫn quá làm chi~ Ham hố ;_;

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei