Chương 16:[Dư Thừa]...Con không thương ba...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không không, em không giở trò. Em là đang đùa... nói đùa thôi anh."Tùng Dương bối rối mở miệng, âm thanh yếu ớt lại tràn đầy mềm mại: "Thật ra thì sắp đến sinh nhật của anh rồi. Thường ngày anh bận rộn quá nên chắc sinh nhật của mình cũng không nhớ đến, em chỉ là tiện thể nhắc anh thôi, với lại muốn chúc mừng anh á."

"Anh Ninh , chúc mừng sinh nhật sớm nha anh ~ Chúc anh mãi luôn vui vẻ~"Cậu mắt cong cong cười: "Năm nay em là người đầu tiên chúc mừng anh, anh phải nhớ cho kĩ đó."

"..."Bùi Anh Ninh thở dài "Cậu bớt làm mấy chuyện ngu ngốc này đi."

"Dạ."

Tùng Dương trả lời Anh Ninh giống như đứa học trò ngoan trong trường học. Tâm trạng anh có chút không ổn, anh họ nhẹ một cái rồi nhàn nhạt nói: "Cúp máy đây."

Gọi điện thoại về nói toàn chuyện gì đâu làm anh còn tưởng cậu có chuyện gì.

Anh cúp điện thoại ngồi xuống cạnh Linh sờ sờ mặt bé con, mày nhăn lại: "Ba con bao nhiêu tuổi rồi còn con nít hơn con."

Từ hồi tổ chức sinh nhật bị Bùi Anh Ninh trách móc,Tùng Dương sợ mất hồn nên không dám lại gần Anh Ninh . Cậu nhìn thấy sinh nhật của anh ngày càng gần,cậu rầu rĩ suốt, chắc là khó mà đưa được quà sinh nhật cho anh.

Bình thường da mặt cậu không có mỏng như vậy, nhưng đây là ngày sinh nhật của Anh Ninh , là ngày rất quan trọng, không thể cho anh cảm thấy khó chịu được.

Cậu xén gai con cá tuyết đang nằm trên thớt, khẽ thở dài.

Phiền ghê ta, nếu như Anh Ninh không ghét cậu như vậy thì tốt quá rồi. Như thế sẽ không phải phiền não như bây giờ.

Bé con nhẹ nhàng đi vào nhà bếp nắm lấy ống quần Tùng Dương tội nghiệp ngẩng đầu: "Ba ơi, trứng gà non."

Cậu cương quyết lắc đầu: "Cuối tuần trước con đã ăn rồi hôm nay không thể ăn được đâu, ngọt quá hư răng con hết đó."

Bé bĩu môi thèm thuồng mà muốn khóc: "Ba hư, ba không thương con, không cho con trứng gà non, con xin cha cái gì cũng được cả mà."

"Cha con thương con nhất đương nhiên sẽ chiều con rồi." Đối mặt với con gái đang trách móc mình,Tùng Dương vẫn nghiêm khắc nói: "Nhưng ba không có giống cha con đâu."

Bé con tức giận đấm vào bắp chân của cậu, rầm rì nói: "Ba hư, ba xấu lắm! Không thương con! Con cũng không thương ba!"

"Ồ? Không thương thì không thương, ba sợ con chắc?" Cậu đẩy con ra sau đột nhiên dừng lại. Cậu cảm thấy đây là lúc tẩy não thích hợp nhất liền nói với con: "Bảo bối, con không thương ba cũng không sao. Nhưng trên đời này cha con thương con nhất, sau này con cũng phải thương cha con hiểu không?"

Cố Vũ Điềm hít hít mũi, hung hăng đáp: "Con tự biết, không cần ba nói. Ba cũng không được cướp cha con đi."

"Ba không cướp, tuyệt đối không cướp." Tùng Dương rửa sạch hai tay, ngồi xuống sửa lại mái tóc rối bời của con, âm thanh ôn hòa. nhu thuận: "Linh, sau này ba không còn ở đây nữa, con phải thương cha thật nhiều được không?"

Bé chớp mắt: "A, ba muốn đi đâu?"

"Đi đến một nơi rất xa, có thể rất lâu mới quay trở về. Lúc đó Linh của ba khả năng đã lớn rồi, trở thành một thiếu nữ thật xinh đẹp."

Cô bé nửa hiểu nửa không gật gật đầu: "... Vậy con sẽ thương cha thật nhiều."

Tùng Dương cười tươi: "Cho nên có ba ở đây hay không, không quan trọng. Ba không thương con, con cũng đâu có thương ba."

Ba không thương con, thế nhưng ba rất yêu thương con. Trong lòng cậu lên tiếng.

Bé tỉnh tỉnh mê mê nhìn cậu, sau đó lắc lắc đầu: "Nhưng phải có trứng gà non cho con."

"Dĩ nhiên là có rồi, cha con cái gì cũng cho con cả."Tùng Dương sờ khuôn mặt trắng nõn của con gái, ánh mắt yêu thương rươm rướm nước mắt: "Cha con làm trứng gà non ngon hơn ba, sẽ yêu thương cưng chiều con như một cô công chúa hạnh phúc nhất thế gian này."

"Dạ!" Bé con chưa trải sự đời, tối ngày mơ ước được làm cô công chúa trong truyện cổ tích nghe vậy liền rất vui sướng: "Con muốn làm công chúa!"

Tùng Dương lại nói: "Lúc đó chú A Đồng có thể sẽ ở cùng con và cha con, có phải rất thích không?"

"Dạ ~ Rất thích ~ Con rất thích chú Đồng!"

"Bé Linh nhà chúng ta rất hiểu chuyện, đúng là bảo bối của cha con."cậu cong cong đôi mắt, cậu kéo con ôm một chút, sau đó muốn hôn lên hai má phúng phính của con lại không ngờ bé con duỗi tay chặn miệng cậu lại.

"Ui!"Linh ôm má bỏ chạy: "Không cho ba hôn, không cho ba hôn! Con chỉ cho cha con hôn thôi!"

Dương nhìn bóng lưng con thở dài: "Như vậy cũng không được, sau này làm sao có thể tìm được bạn trai hả con."

Giọng cậu nghẹn ngào nhưng chính cậu cũng không nhận ra, đôi mắt có chút nóng lên, lấy tay lau bừa rồi tiếp tục làm cá tuyết. Trong lồng ngực bỗng nhiên đau đớn, cậu vội vàng chống xuống đất, cả người run nhè nhẹ.

Nếu như cậu là một phương án thay thế nằm trong đề thi trắc nghiệm, có lẽ sẽ chẳng có ai chọn câu trả lời là cậu, bất kể là ở dạng đề nào, đều sẽ không có một ai chọn lấy.

Như vậy cũng tốt.

Trắng tay, chẳng là gì.

Nói không đau lòng là nói dối,dù nói vậy để con chán ghét mà quên đi cậu khi cậu không còn trên đời nữa,nhưng nhìn đứa con mình đau đớn cắt ca cắt thịt sinh ra đến nổi tổn thương cơ thể nghiêm trọng lại mở miệng nói ghét mình,nói rằng con thương A Đồng làm sao cậu không khỏi rơi nước mắt.

Cha mẹ vứt bỏ cậu,người chồng cậu yêu thương chán ghét cậu,con gái chẳng bao giờ cho cậu hôn....cậu sống cũng chẳng còn vướng bận gì nữa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro