Chương 17:[Dư Thừa]...Làm Phiền...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Góc Phòng Tránh:

Chuyện nếu ai theo dõi fic "Chuyện đáng yêu của gia đình nhỏ" thì tầm 2-3 tuần trước tui có bảo là tui đang có dấu hiệu của bệnh thận,và thực sự đến giờ tui quá đau nên mới đi khám và chuẩn đoán sỏi thận.

Đây cũng là lời cảnh tỉnh cho các bạn ,những bạn hay uống nước ngọt thế nước lọc,uống nước lọc rất ít và rượu bia,ăn uống không lành mạnh ,đồ ăn nhiều dầu mỡ và đồ ăn và đặc biệt là thức quá khuya.Viên sỏi của mình hiện tại là 0,8mm.

Qua mấy hôm vừa rồi khi đau bụng và nhập viện mình mới phát hiện ra bệnh,dấu hiệu là nó có một cái cục gì đấy chạy qua chạy về nha,kèm theo tình trạng ói mửa nữa.

Qua đây mình cũng muốn mọi người gửi lời đến anh Dương là hãy hạn chế uống trà sữa lại, không uống càng tốt ạ,mình uống nước ngọt,trà sữa ,sữa đóng chai và vv,mình không uống nước lọc và thức khuya nên dẫn đến như vậy,mong mọi người giữ gìn sức khỏe.

———————————————————
Chương 17:

Tùng Dương cùng với đám đàn em thức suốt mấy đêm liền để hoàn thành bản beta cho 《 Thương Hải Tiếu 》rất nhanh sau đó đã bắt đầu lên sàn định giá.

Bùi Anh Ninh đang phân tích và giải thích về game thì cảm thấy điện thoại trong túi cứ rung rung. Phát biểu xong, anh trở về chỗ ngồi lấy điện thoại ra kiểm tra.

Là bạn cùng phòng thời đại học của anh – Lý Khuê, là một tay côn đồ nói bản thân giờ đã hoàn lương, muốn gia nhập vào giới làm game để kiếm tiền, hắn ta xin Bùi Anh Ninh giúp đỡ. Anh thấy hắn có ý đồ xấu nên nói qua nói lại hồi lâu bảo hắn đợi khi game chính thức phát hành sẽ tuyển dụng nhiều vị trí, lúc đó hắn cứ đến thử sức. Nhưng mà tên này cố tình giả ngu, chỉ muốn làm đối tác vung tiền chứ không muốn bỏ sức.

Bởi vì Bùi Anh Ninh không nhận điện thoại, tên đó bắt đầu khủng bố Wechat.

【Anh Ninh ơi anh Ninh? 】

【 Anh Ninh , nghe nói game của anh sắp phát hành, anh cho em cơ hội với? 】

【 Em đang ở dưới lầu nhà anh này, anh ra thương lượng xíu đi. 】

【 À có chị dâu ở nhà không anh? Em tìm anh ấy chơi một chút. 】

Bùi Anh Ninh nhìn thấy tin nhắn cuối cùng, sắc mặt không thay đổi nghiến răng hạ giọng nói với Tô Đồng: "Ở nhà có chút chuyện, tớ đi một chút sẽ quay lại."

Tô Đồng hơi giật mình: "Sao vậy?"

"Có chút việc gấp." anh dọn dẹp giấy tờ trên bàn trầm giọng đáp.

"Ừ" Tô Đồng cũng không hỏi nhiều, nhẹ nhàng đáp: "Bên này có tớ rồi, không sao đâu."

Cố Ngôn Sênh "Ừ" một cái, không nán lại lâu đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Anh Ninh đậu xe vào bãi sau đó theo đường tắt mà về nhà, kết quả lại bị Lý Khuê chặn trong hẻm tối tăm. Bên cạnh hắn còn có mấy tên đàn em, nháy mắt như đám khỉ con xông tới vây chặt Anh.

"Anh Ninh , lâu rồi không gặp, có nhớ em không?" Lý Khuê dựa người vào vách tường nháy mắt với Anh Ninh .

"Không phải cậu nói đã hoàn lương rồi à?"anh  không đổi sắc, mắt nhìn thẳng không thèm ngó nhìn bọn họ.

"Em cũng định thế nhưng mà do anh không cho em cơ hội." Lý Khuê giả vờ tủi thân: "Tình bạn bốn năm chung phòng của chúng ta chưa đủ thuyết phục hay sao?"

Ninh cúi đầu sửa sang lại quần áo, lạnh lùng nói: "Vậy cậu nghĩ là đánh tôi rồi, tôi sẽ cho cậu cơ hội sao?"

"Không đúng không đúng, anh Ninh, em đang nói chuyện đàng hoàng với anh mà." Lý Khuê lại gần Bùi Anh Ninh cười bỉ ổi: "Không phải trước giờ anh không ưa chị dâu sao? Em đây rất ưng, nếu anh không thích thì cho em đi."

Con ngươi anh từ từ chuyển động, ánh mắt sâu xa nhìn Lý Khuê.

"Chị dâu thật sự là một bảo vật ." Lý Khuê say đắm sờ cằm: "Hôm đó em nhìn thấy chị dâu, tư thế ấy, gương mặt ấy suýt chút nữa là em đã muốn cởi quần xuống mà làm một phát rồi... A! Anh làm cái gì vậy? Đau đau đau, đừng có ra tay!"

Anh còn chưa đánh hắn, cũng không nói tiếng nào chỉ nắm lấy cổ tay hắn ta, trên mặt không gợn sóng, cũng chả dùng sức nhưng Lý Khuê cảm thấy tay hắn như sắp bị vặn gãy rồi.

"A... mẹ kiếp đau quá đau quá! Tụi mày còn đứng sững ở đó làm gì? Tay tao sắp gãy mẹ rồi!"

Anh Ninh vừa định đẩy Lý Khuê sang một bên để đối phó mấy tên đàn em thì có một bóng người từ đâu bay ra, binh binh bốp bốp mấy phát, xoay chân đạp đám đàn em té trên đất.

Bùi Anh Ninh gạc nhiên liền nghe được âm thanh chanh chua như đàn bà chửi đổng cực kì quen thuộc: "Lý Khuê mẹ mày, lại là mày! Lúc còn đi học tao đã thấy mày có ý đồ với A Ninh ! Nhiều năm trôi qua rồi mày còn không đi lấy vợ đi mà còn tơ tưởng đến anh ấy? Hôm nay tao đập cho mày một trận, cho mày ghi nhớ vào đầu của mày!"

Lý Khuê mở to hai mắt nhìn Tùng Dương , nghẹn trong họng oan uổng nói: "Em không có, chị dâu!"

Tùng Dương nhìn thấy bộ dạng Anh Ninh đáng thương máu nóng lên tới não, quay đầu thúc một gối vào người Lý Khuê làm hắn quỵ xuống đất: "Chị dâu mẹ mày, mày mới chạm vào anh ấy, mày tưởng tao mù hả?"

"Không phải, là anh ta bẻ tay em!" Lý Khuê khóc thảm: "Chị dâu, người em muốn là anh mà!"

"..."Tùng Exanh mặt, cắn răng nghiến lợi: "Mẹ mày, mày hết muốn sống rồi à?"

"Nguyễn Tùng Dương ."anh lên tiếng can ngăn: "Được rồi, cậu ta cũng không làm gì được tôi."

Tùng Dương vùng vằn, viền mắt đỏ lên, môi run rẩy: "Còn nói là không làm gì? Nó nắm lấy tay anh, em... lâu rồi em còn chưa được nắm đó!"

Anh thở dài, tiến lên một bước nắm lấy tay Tùng Dương .

Cậu cứng cả người, ngốc ngốc nhìn anh đôi mắt cũng không chớp.

Bùi Anh Ninh nhàn nhạt nói: "Giờ thì nắm rồi đây."

Tùng Dương như một con mèo đang nổi cáu được người vuốt ve, cả người như nhũn ra còn nheo mắt hưởng thụ, đầu không nghĩ ngợi gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro