Chương 18:[Dư Thừa]...Đau eo...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18:

Bùi Anh Ninh nhìn về phía Lý Khuê cùng đám đàn em, âm thanh không gợn sóng, giống như tiếng gió nơi khe núi khiến người khác lạnh cả lòng bàn chân: "Còn chưa đi?"

Lý Khuê chật vật đứng dậy, cắn răng nói: "Anh Ninh mày coi chừng tao đó."

Ninh nhìn bọn họ biến mất ở cuối hẻm mới buông tay Tùng Dương nói: "Không sao rồi, về nhà thôi."

vẫn ngơ ngác, được nắm tay thích quá, đầu óc cậu ngưng trệ. Cậu xoa xoa nơi Anh Ninh đã nắm, khóe môi nhếch lên cười ngây ngô.

"..."Anh Ninh hỏi cậu: "Cậu còn cười? Không nghe Lý Khuê nói gì à?"

Tùng Dương làm gì còn tâm trạng quan tâm Lý Khuê, trên mặt vẫn là nụ cười lấy lòng như cún con. Cậu còn muốn chạy xung quanh Anh Ninh hai vòng nữa kìa.

Ninh đau đầu xoa xoa sống mũi: "Cậu mới vừa đi ra ngoài sao ? Đi đâu vậy?"

Dương chớp mắt nhìn anh, khéo léo đáp: "Em đi mua đồ."

Anh dường như cảm thấy phía sau cậu rất có thể đã mọc thêm một cái đuôi không ngừng vẫy. Anh có chút buồn cười, trên mặt cũng ôn hòa hơn: "Đi thôi, tôi đưa cậu đi."

Cậu ngừng lại hai giây trông thấy Bùi Anh Ninh xoay người tiến về phía trước, cậu liền vội vã như con nít bám theo sau: "Anh Ninh , em đi một mình được mà, anh đang bận, đừng có làm mất thời gian!"

"Tôi có chuyện muốn nói với cậu!"

"A, dạ!" Tùng Dương đi theo sau anh, thừa lúc không ai hay biết mà lấy hộp thuốc ra nuốt trộm mấy viên.

———————————

"Đau quá !"

Tùng Dương nhăn nhó ngồi vào xe Bùi Anh Ninh,cậu cực kì cẩn thận, từng chút một giống như ngồi trên khinh khí cầu, chỉ ngồi khoảng một phần ba ghế.

Sau khi ngồi xuống, cậu chống tay vào tay vịn, tay kia lấy trong túi ra một túi khăn giấy, lấy hai tờ lót lên xuống đệm. Xong xuôi cậu ngẩng đầu ngốc ngốc cười với anh: "Xe này mới ghê. Lần trước em ngồi là hồi nào vậy cà, trông vẫn mới y như trước.Anh Ninh thật sự rất thích chiếc xe này ha."

Anh Ninh làm lơ mấy câu nói vô nghĩa của cậu, cứng họng nhìn chằm chằm cái mông cậu chỉ ngồi một phần ba ghế: "Cậu làm gì vậy?"

Tùng Dương rùng mình một cái, lập tức nâng mông, luống cuống tay chân lấy giấy ăn lên: "Em ... em lót một chút để ngồi thôi."

Bùi Anh Ninh liền ấn cậu xuống ghế.

Tùng Dương yếu ớt "A" một tiếng, vội vàng cúi đầu rất thấp, giấu hết nổi thống khổ trên mặt.

Ninh hơi hoảng: "Sao vậy?"

"Không, em không sao?"cậu cười cười: "Tự nhiên anh làm như thế, em giật mình."

Eo cậu đau, thật sự đau lắm. Mới đánh có mấy người thôi mà lại đau như muốn đứt thành từng khúc. Đã đau lại không có sức đến ngồi cũng khó khăn.

Ninh thấy anh chẳng làm gì cho cậu phải giật mình, sắc mặt trầm xuống: "Ngồi cho đàng hoàng vào, cái ghế này không có sụp xuống đâu."

Dương rũ mắt, lau mồ hôi trên trán có chút khó khăn nói: "Nhưng mà em ... em hơi nóng, em chảy mồ hôi nhiều lắm, lỡ làm dơ thì phải làm sao ..."

Anh bật công tắc điều hòa: "Nóng thì mở điều hòa còn không thì mở cửa sổ xe, ngồi yên đi."

Lúc nhỏ Tùng Dương thân thể còn cường tráng, không sợ lạnh cũng chả sợ nóng. Nhưng mấy năm qua sức khỏe cậu sa sút, trời hè oi bức mà cậu không hiểu sao vẫn thấy lạnh, dần dần thành ra sợ lạnh, cậu cũng không dám đứng trước máy điều hòa. Nhìn thấy sắc mặt Anh Ninh không tốt, cậu cũng không dám quậy quọ, ngoãn ngoãn ngồi trên ghế.

Nhưng mà eo cậu đau, dựa vào ghế không thoải mái tí nào, chỉ có thể dùng cánh tay phải ở nơi anh không nhìn thấy mà chống đỡ mới thấy khá hơn một tí.

Nếu có cái gối để tựa vào thì tốt rồi.

Tuy rằng eo đau nhưng Tùng Dương vẫn cứ cợt nhả bởi vì tâm tình cậu rất tốt: "Anh Ninh , hôm nay anh gặp chuyện tốt hả, trông anh rất vui?"

Bùi Anh Ninh liếc mắt nhìn giấy ăn dưới chân cậu, chán không buồn nói.

Cậu cực kì tinh thông mặt dày thư pháp: "Nhất định là có chuyện vui rồi, nên anh không thấy phiền khi em ngồi xe của anh. Lần trước em ngồi anh còn dặn em không được làm dơ xe, giờ anh chẳng dặn gì he he."

Bùi Anh Ninh không muốn để ý đến cậu.

Tùng Dương tiếp tục cười hớn hở nói: "Thế rốt cuộc là có chuyện gì? Anh mới nói có chuyện muốn nói với em mà."

Anh rất phục cách tán gẫu của cậu, cuối cùng vẫn quay về chủ đề chính: "Cậu biết Lý Khuê vì sao hôm nay đến đây không?"

Cậu không nghĩ là vì chuyện này, cậu ngay lập tức căng thẳng lên: "Có phải nó uy hiếp anh? Em biết nó luôn mơ mộng hão huyền với anh, nhưng cũng không đến nỗi phải uy hiếp anh chứ? Bộ nó coi nó là bá đạo tổng tài à?"

Ninh nghe đến "mơ mộng hão huyền với anh" liền bị sặc nước miếng, cố gắng nghe cậu nói xong cuối cùng cũng không khống chế được mà ho khan.

"Anh bị sao vậy?"Tùng Dương khẩn trương.

Anh lắc đầu nhưng vẫn còn đang ho.

Cậu cảm thấy xót lòng, cậu theo bản năng mà tiến lại gần một chút, dùng tay vỗ lưng nhuận khí cho anh: "Anh Ninh đừng sợ, nó không dám bắt nạt anh. Nếu nó còn dám đến, em sẽ đánh nó toét đầu."

Bùi Anh Ninh dừng ho nhưng không có đáp lại, chỉ yên lặng nhìn cậu, ánh mắt sâu xa.

Tùng Dương thấy anh nhìn cậu như thế, cậu liền nhìn lại tay mình vẫn còn đặt trên lưng anh, trong lòng cảm thán thôi chết tiêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro