Chương 19:[Dư Thừa]...Bệnh Nặng...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19:

Tùng Dương run run rút cái móng heo của mình lại rồi thận trọng nói với anh: "Em ... không phải em cố ý, chỉ là thấy anh không thoải mái."

Bùi Anh Ninh vẫn không đáp lại, anh mím môi như đang khắc chế tâm tình nào đấy, tiếp tục trở về đề tài cũ: "Lý Khuê muốn làm đối tác với tôi, tôi không đồng ý."

Dương khó hiểu: "Nó dựa vào cái gì mà nhờ anh giúp đỡ? Vì anh không đồng ý nên tụi nó mới uy hiếp anh trên đường về à?"

"Ừ, không chỉ mỗi chuyện đấy, cậu cũng nghe cậu ta nói gì với cậu rồi chứ?"Anh Ninh đánh lái xoay chuyển vào khúc cua, động tác thuần thục gọn gàng,cậu nhìn đến vui sướng.

Miệng cậu khô khốc mà nuốt nước miếng, khàn khàn hỏi: "Câu nào anh?"

"Thì là cậu, cậu ta muốn..."Bùi Anh Ninh lộ vẻ khó xử, nửa muốn nói nửa lại không.

Tùng Dương bỗng nhiên nhớ ra: "Nó muốn lên giướng với em?"

"Ừ." Sắc mặt anh cực kì khó coi.

"Anh cũng tin sao? Nó sợ em đánh nó chết nên mới bịa chuyện thôi."Cậu vẻ mặt không tin nổi nói: "Nó như vậy mà dám ngủ với em? Em sẽ đập nó nát trứng."

Trong lúc khí thế hừng hực cậu lỡ miệng nói bậy, bị Ninh liếc nhìn một cái liền kinh sợ rụt cổ, cúi đầu không dám nói nữa.

Anh thu lại ánh mắt tiếp tục nói: "Đây không phải là lần đầu cậu ta nói như vậy trước mặt tôi, không chừng mục đích của cậu ta không chỉ có như vậy đâu, cậu đừng quá bận tâm."

Tùng Dương không trả lời,Anh Ninh liền lớn tiếng: "Nguyễn Tùng Dương ."

"A!"Cậu nghe thấy thì giật mình, âm thanh cũng khàn đi nhiều. Cổ họng như có một cục máu nhỏ nuốt không trôi, cậu vội vàng hắng giọng gật đầu với Anh Ninh : "Em nghe rồi, em hiểu rồi."

"Ừ."Anh nghe thấy cậu đáp lại liền chú ý lái xe, không nói thêm gì nữa.

Đường xá xóc nảy, máy điều hòa thì lạnh, eo của Tùng Dương ngày càng đau không chịu được. Cậu căng thẳng nên mỗi khi thở cũng không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng hít một chút rồi thở ra bằng miệng. Tay cậu chống ở ghế điều chỉnh lại tư thế ngồi nhưng vẫn đau đến mức mồ hơi lạnh khắp cả người, đôi môi cũng bị cắn nát, miệng đầy mùi tanh của máu.

Chỉ sợ mồ hôi chảy nhiều quá sẽ làm dơ xe của anh.

Dương nghĩ không thể để Ninh chở cậu đến nơi thường mua đồ ở quảng trường, trông thấy ven đường có một cái siêu thị cậu bảo anh dừng lại.

"Anh Ninh anh dừng ở đây đi, em vào đây mua đồ."Cậu nhìn ra cửa xe, nhẹ nhàng nói.

Bùi Anh Ninh sang bên đường dừng xe, lại thấy cậu xuống xe rất chậm cũng không giục cậu như trước kia. Chờ đến khi cậu đóng cửa xe, anh mới đạp chân ga mà rời đi.

——————————————

Tùng Dương nghĩ bản thân cậu có quá nhiều chuyện xấu rồi. Không chỉ có đáng ghét đến ông trời còn thấy ngứa mắt cậu. Cậu tựa gần một cái sạp báo để đứng cho vững, lấy thuốc ra để uống lại ngay lúc trường học bên cạnh tan trường. Mấy đứa nhỏ đổ xô nhau chạy vào sạp báo mua đồ ăn vặt và mấy tờ báo.

Cậu đứng lẫn trong đám người, khó khăn tránh né mấy lần, hộp thuốc trên tay bị ai đó hất văng ra, mấy viên thuốc rơi vãi lung tung.

Cậu hoảng hốt nghĩ, đây điều là thuốc đặc trị của cậu, hiệu quả giảm đau rất tốt, giá rất đắt. Mỗi viên đều là mạng sống của cậu, không thể lãng phí.

Cậu muốn đi nhặt lại mấy viên thuốc nhưng cậu không thể cúi người vì eo rất đau. Cậu chỉ có thể đỡ eo, từ từ trượt người xuống sau đó nằm xuống đất nhặt từng viên cho vào hộp.

Đã xui còn rủi, cậu nhặt được một nửa tay bị một thằng nhóc giẫm lên. Giẫm mạnh đến độ cậu nghĩ không chừng gãy xương mất rồi, nếu không phải cổ họng đang nghẹn ứ chắc cậu đã hét lên.

Sao lại xui như vậy? Tùng Dương cười khổ, cố gắng nuốt xuống máu tanh trong cổ họng, khó chịu nhíu mày, hoa mắt chóng mặt mà cố nhặt mấy viên thuốc.

Bùi Anh Ninh đi vòng lại đường cũ thì bắt gặp Tùng Dương đang nằm trên mặt đất nhặt đồ, còn bị thằng bé giẫm lên người nhưng lại chẳng kêu lên. Thằng nhóc kia chắc cũng chẳng hay biết đã đạp lên người khác rồi.

Anh Ninh không biết nên gọi đây là cảm giác gì, nhưng anh cảm nhận được rất rõ mình đang tức giận.

Tức đến đau ngực, đầu cũng đau.

Anh nhanh chân chạy đến gọi cậu mấy lần nhưng không thấy cậu phản ứng, vẫn cứ luôn tìm kiếm dưới chân mấy viên thuốc của cậu.

Tùng Dương xoay một cái liền thấy đôi giày của Ninh, mỗi lần anh mang giày đều sẽ được cậu đánh xi sáng bóng, giày mòn đế cậu sẽ thay mới, bung chỉ cậu sẽ giúp anh may lại thật đẹp đẽ. Cho nên mỗi một đôi giày của anh có hình dạng ra sao, cậu đều nhớ rõ.

Cậu chớp mắt mấy lần trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đau quá nên sinh ra ảo giác rồi? Bệnh nghiêm trọng đến vậy rồi sao?

Cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn một chút, cậu thật sự thấy được khuôn mặt của Bùi Anh Ninh .

Xem ra bệnh của cậu đến thời kỳ cuối rồi.

Là ảo giác cũng tốt, cậu có thể nói chuyện một chút. Ảo giác sẽ không vì thấy cậu phiền mà mắng cậu được...

Cậu có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy đừng nói nhiều như vậy. Cứ gọi anh một tiếng là được rồi, khó khăn lắm mới được nhìn thấy, lỡ đâu hù anh sợ hãi biến mất thì phải làm sao.

Vậy nên cậu chỉ cười cười, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Anh Ninh !"

Sau đó cậu cúi đầu nhặt mấy viên cuối cùng trên đất cho ngay vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro