Chương 20:[Dư Thừa]...Chịu Đựng..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chắc cũng lâu r mình mới ra chap lại,bệnh của mình có vẻ không khả quan nên mih đã chuyển vào Tp HCM để điều trị,xl mn vì để mn chờ lâu nha🥹
————————————
Bùi Anh Ninh tức giận nhìn không được nữa, giữ chặt lấy tay cậu, đem mấy viên thuốc đã bị bẩn hất ra ngoài: "Tùng Dương!"

Động tác Bùi Anh Ninh rất mạnh lại còn la lớn như thế, xém xíu là dọa cậu hồn bay phách lạc. Cậu nhất thời quên đi đau đớn, đôi mắt ửng hồng ầng ật nước, chớp chớp mắt, đầu óc xoay chuyển nhìn thấy Anh Ninh không biết vì cái gì mà giận đến mức sắc mặt tái nhợt, theo bản năng cậu gấp gáp xin tha: "Đừng đừng, đừng có đánh em!Anh Ninh..! Em sai rồi."

Anh đang muốn dạy dỗ cậu nhưng không nghĩ tới vừa mới kéo cậu lên đã nghe cậu thất thanh hét như vậy, làm cho cục tức của anh không có chỗ phát ra, chỉ có thể hít sâu hỏi cậu: "Cậu bị đau ở đâu?"

Anh lái xe đi được một đoạn, nhìn thấy trên đệm ghế phó lái bị cào nát lại vương chút máu nên mới vòng lại đường cũ để xem. Giờ nhìn thấy móng tay Tùng Dương đều đỏ, rướm máu khô chắc chắn đệm ghế là do cậu cào.

Anh quen Tùng Dương nhiều năm như vậy, thừa biết cậu có tật nếu bị đau, cậu sẽ không bao giờ nói. Chỉ chịu đựng tóm lấy cái gì trong tay mà cào, dần dần trở thành thói quen.

Cậu vẫn chưa hồi phục, thấy mình không có bị đánh, da mặt cậu lại bắt đầu dày lên, mờ mịt nói: "Đâu? Đâu có? Em chỉ là đang nhặt đồ thôi."

"..."

Tùng Dương liếm liếm đôi môi tái nhợt, nhẹ giọng: "Anh Ninh , anh buông tay em ra đi, thuốc này là vitamin, đắt lắm. Em mua cho con uống..."

Anh Ninh nghiến răng nói: "Rơi xuống hết rồi còn muốn cho con uống?"

Tùng Dương vội vàng sửa: "Em uống, là em uống! Cái này tốt lắm, không thể lãng phí được."

Anh mất hết kiên nhẫn, cầm lấy tay cậu muốn kéo lên lại cảm thấy như cả người cậu như co quắp lại, dường như đau đớn đột nhiên tái phát. Mặt cậu trắng bệch, không không chế được mà kêu đau một tiếng. Không thể cưỡng ép bản thân đứng thẳng dậy, loạng choạng liền quỵ mạnh xuống đất.

"Dương !"Anh Ninh đỡ lấy cậu, chạm đến quần áo thì phát hiện quần áo cậu ướt đẫm mồ hôi, áo lót cũng vậy. Cả người cậu run rẩy, ánh mắt ngây dại hồi lâu vẫn không thấy sức sống, đôi môi run cầm cập nhưng vẫn cố gắng nói với anh.

anh.

"Anh Ninh em không có sao, anh đừng sợ." Cậu nhếch môi khô khốc cười với anh, lúc này anh mới để ý đến môi dưới của cậu bị cắn đến nát bấy: "Em không sao thật mà, anh mau đi làm đi... em.. em..."

Cậu không biết là đang đau ở nơi nào, nói mấy chữ thôi cũng khó khăn, đứt quãng.

Có lẽ biết khó mà nói hết lời, Tùng Dương chỉ có thể vùng vằn, trên mặt cố cười, đôi mắt cong cong, răng trắng như ngọc, một nụ cười thuần khiết.

Mắt Bùi Anh Ninh nóng lên, ở trên phố liền bế cậu lên đi đến xe của anh đang đậu ven đường. Rõ ràng là chỉ thấp hơn anh có mấy cm, vậy mà người này lại ốm quá mức. Bế trên tay như bế người giấy chẳng nặng một chút nào.

Cậu đau đến u mị đầu óc, hoàn toàn không có ý thức. Đến khi biết anh đang bế cậu, cậu hoảng hốt như thể làm sai điều gì, nằm lấy áo anh mà nói: "Thả em xuống đi... ở đây đông người lắm... Tô Đồng mà biết thì phải làm sao... Sau này anh với cậu ấy làm sao ... ở cùng nhau..."

Anh không để ý lời cậu nói mê nói sảng, chỉ thấp giọng an ủi: "Chịu khó một chút, tôi đưa cậu đi bệnh viện."

Anh Ninh trước giờ không thích thân cận với người khác nhưng lúc này không thể không nhờ người lạ giúp anh mở cửa xe, anh để cậu nằm ở ghế sau.

Anh quay lại ghế lái, nhìn vào gương chiếu hậu thấy cậu cứ cố gắng ngồi dậy, có chút bực mình nói: "Cậu làm sao nữa đấy?"

Dương đang choáng váng đầu bị anh hống một câu mà giật mình hàm hồ trả lời: "Trên người em toàn... toàn là mồ hôi, dơ lắm..."

"Dơ thì rửa, nằm xuống đi!" Lời này Anh Ninh gần như là quát lớn.

"Được được, anh đừng nóng mà."

Thực tế thì bây giờ cậu cũng không thể ngồi dậy, cậu ngoan ngoãn nằm xuống, cố gắng cuộn người lại thật gọn để hạn chế làm dơ xe.

Có thể hôm nay Anh Ninh thật sự có chuyện rất là vui, chứ không sẽ không đối xử với cậu tốt như vậy.

Trước đây anh cũng từng đối xử tốt với cậu, bỗng nhiên đến một ngày anh đột nhiên thay đổi, dần dần xa cách cậu rồi xem cậu như người xa lạ.

Cậu không nên tự mình đa tình. Biết đâu lúc anh bình tĩnh lại, nhớ tới cậu mồ hôi nhễ nhại nằm lên ghế xe, chắc sẽ thấy cực kì buồn nôn đi.

Tự mình biết mình,Ninh sẽ không chán ghét như vậy đâu.

Cậu thật sự đang rất cố gắng cải thiện bản thân trở thành một con người mới, nhưng có lẽ đã không kịp nữa rồi.

Tùng Dương mắc chứng thoái vị đĩa đệm, thêm hôm nay lại còn đánh nhau, eo bị bong gân cấp tính nên mới đau sống đau chết như vậy.

Bác sĩ nhìn phim chụp bày tỏ sự khâm phục đối vối cậu .Thắt lưng đau diện rộng và dữ dội, tê rần cứng ngắt. Người bình thường đau cỡ này bảo đảm là ngất xỉu, hôn mê. Vậy mà cậu còn đủ khí lực nhờ bác sĩ mau chóng chữa trị, cậu còn có việc lớn cần làm.

Anh Ninh nhìn phim chụp bảy tám cái xương không ổn, bực bội nói: "Cậu thì có việc gì lớn?"

"Em muốn mua chân giò..." cậu ngồi trên giường lẩm bẩm.

Anh tức đến mức thở hắc: "Bị như vậy còn muốn ăn?"

"Dì ở trong siêu thị nói... hôm nay có nhiều giò gân ngon..."Tùng Dương âm thanh yếu ớt làm người ta tưởng cậu đã không còn hơi thở, nhưng cậu vẫn đang lầm bầm: "Anh Ninh nhà tôi ... rất thích ăn giò gân cay... lâu rồi tôi không có mua cho anh ấy... là do tôi... không chăm sóc tốt cho anh ấy..."

Anh lúc này mới nhận ra ý thức cậu mơ hồ rồi, cậu còn không biết là đang cùng anh nói chuyên. Trong tiềm thức chỉ có cậu dang muốn kì kèo cùng bác sĩ mau chữa nhanh lên để cậu còn đi, đi mua chân giò ngon cho anh.

Bùi Anh Enhìn cậu thật lâu khẽ thở dài: "Bác sĩ, có thể tiêm cho cậu ấy một liều an thần không?"

"Cậu không nói chúng tôi cũng sẽ tiêm. Người bệnh hiện tại đang rất đau rồi, chúng tôi lo khi đang điều trị sẽ gây sốc vì quá đau đớn."

"... Cám ơn bác sĩ."

Cậu gì cũng dở,chỉ biết chịu đựng là giỏi thôi..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro