Chương 34: Lễ vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tựa đầu vào vai hô hấp chậm rãi nhẹ nhàng, dường như đã chìm vào giấc ngủ, mái tóc dài mềm mại cuộn tròn trên cổ Diệp Anh. Diệp Anh nắm chặt tay để ở trên đầu gối, nhìn đối phương vẫn không nhúc nhích, tựa hồ lại phát ngốc ra.

                             
Ban đêm gió nhẹ càng lúc càng lớn, Thuỳ Trang dựa sát vào Diệp Anh nhẹ nhàng ma sát, tận lực hướng thẳng vào trong lòng nàng. Diệp Anh vội vàng đưa tay ngăn nàng, sau đó liền cảm nhận được trên cổ có vật thể ướt át mềm mại. Cảm giác ôn nhu ngứa ngáy kia thực làm cho cô không tự giác mà giật giật cổ.

Vừa khẽ động đầu của Thuỳ Trang từ trên vai cô trượt xuống, đôi môi mềm mại đỏ mọng chậm rãi lướt qua cổ cô, di chuyển xuống xương quai xanh của Diệp Anh.

                             
Tay Diệp Anh bỗng nhiên nóng bất thường, cơ thể run lên. Thuỳ Trang suýt nữa thì trượt xuống đất, Diệp Anh nhanh tay đỡ lấy Thuỳ Trang.

Một tay bắt được cánh tay nàng, tay kia hảo chết không chết vừa vặn chộp vào trước ngực Thuỳ Trang, cảm giác mềm mại lan tỏa cả bàn tay, Diệp Anh sững sờ, lâm vào căng thẳng.

                             
Mãi đến khi Thuỳ Trang thấp giọng rên một tiếng, Diệp Anh mới phản ứng lại. Cô vội vàng buông tay ra, bắt được đầu vai của Thuỳ Trang. Thuỳ Trang vẫn còn say bí tỉ, vẫn chưa tỉnh lại, Diệp Anh nửa ôm nàng, mặt không chút thay đổi nhưng đôi mắt lại mang theo chút bối rối không biết làm sao.

                             
Cứ căng thẳng như vậy hồi lâu, người trong lòng không có nửa điểm động tĩnh, Diệp Anh mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đưa Thuỳ Trang trở về phòng, cô cẩn thận ôm lấy Thuỳ Trang, chậm rãi leo xuống cầu thang.

                             
Sau khi Diệp Anh đỡ Thuỳ Trang trở về phòng, quay về nhà vừa nằm xuống sopha không bao lâu thì trời bắt đầu tờ mờ sáng.

Lý Tiên Ny lặng lẽ rời khỏi nhà Diệp Anh, cũng không nói bất cứ câu gì, chỉ đứng ở lại phòng khách đứng một hồi lâu rồi mới mở cửa ly khai.

                             
Lý Tiên Ny vừa đi, Diệp Anh đang đưa lưng về phía cửa liền mở mắt, cô cuộn tròn thân mình vẫn không nhúc nhích, cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại một lúc, Diệp Anh thở ra một hơi, sau đó nhắm mắt lại một lần nữa.

                             
Diệp Anh biết ngày mai mình phải đi làm, nhưng cô lại dung túng chính mình một lần, thân thể rõ ràng đã rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại vẫn thanh tỉnh, Diệp Anh không biết mình suy nghĩ cái gì, nằm trên sô pha lăn qua lăn lại một lúc lâu, chẳng hề có giấu hiệu buồn ngủ.

Diệp Anh đành bò dậy, ngoài trời cây lá vẫn còn dính sương sớm, chim chóc vừa mới vui thích bắt đầu kêu rạng sáng, cô quăng toàn bộ ga giường hình chữ nhật vào máy giặt, sau đó bưng một chậu nước ra, cầm khăn lau, quỳ gối trong phòng khách ra sức dùng lực lau sàn nhà vừa mới lau hai ngày trước.

                             
Mà trong phòng khách nhà bên kia, Thuỳ Trang im lặng nằm trên giường, trên người đắp chăn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên ngủ đầy yên bình, tựa hồ đang trong mộng đẹp, điềm tĩnh mà an tường.

                             
Diệp Anh nhìn người trong gương, có chút mê man nghiêng đầu. Người trong gương trắng nõn, gương mặt đỏ ửng một mảng, trên trán tinh tế thấm chút mồ hôi, đôi mắt lạnh nhạt tràn đầy mê man không biết làm sao, tựa hồ có chút thay đổi, lại tựa như không có, cô đã quen thuộc với tính cách này của mình rồi.

                             
Diệp Anh quét phòng sạch sẽ một lần nữa. Cô canh thời gian, chờ đến khi Thuỳ Trang tỉnh lại, mang theo túi rác xuống dưới lầu vứt, mua chút rau xanh, lại đến một quán hay ăn mua hai chén đậu hoa cùng vài cái bánh bao.

                             
Sợ Thuỳ Trang tỉnh lại sau khi say rượu sẽ bị đau đầu, Diệp Anh pha một ly nước mật ong chanh, sau đó luộc hai quả trứng, mở cửa sổ mở ra một khe nhỏ, xếp bằng ngồi trên sopha, cầm một quyển sách cùng một trái táo cắn một miếng, khuôn mặt biểu tình nghiêm túc xem quyển sách trên tay, ngẫu nhiên dương mắt liếc nhìn khe cửa.

                             
Khi cửa nhà Thuỳ Trang bị mở ra, lỗ tai Diệp Anh cũng vừa nghe thấy, sau đó khép quyển sách lại, mang trà để lên khay, cùng với bánh bao cùng đậu hoa mới mua và nước chanh đường mới pha đem sang.

                             
"Học tỷ, buổi sáng tốt lành."

Diệp Anh mở cửa đi ra ngoài, đối diện với một thân trang phục công sở và khuôn mặt nghiêm túc của Thuỳ Trang nói ra câu "buổi sáng tốt lành".

Thuỳ Trang ngẩng đầu, ngạc nhiên sau đó rất nhanh tản ra sự dịu dàng cười khẽ.

                             
"Chắc chị chưa ăn sáng? Đem cái này qua đó ăn đi."

Diệp Anh bưng chiếc khay phía trước, mặt không chút thay đổi ẩn trong đó là chút lạnh nhạt. Thuỳ Trang cắn cắn môi cúi đầu nhìn túi văn kiện trong tay, sau đó giương mắt cười:

"Theo chị vào trong đi."

                             
Đây là lần thứ ba Diệp Anh đến nhà của Thuỳ Trang, hai lần đầu không hề chú ý quan sát, hôm nay trái lại thấy rõ, phòng khách chủ yếu lấy tông màu lạnh và màu đen tro làm chủ đạo, tuy rằng vừa mới được trang hoàng một lần, nhưng trong phòng mang một mùi rất thơm, hẳn đã được phun thuốc làm sạch không khí, bài trí không nhiều nhưng mỗi một món đồ đều được bày biện vô cùng hợp lý.

                             
Ở giữa phòng khách bày một cái Tatami cỡ lớn, trên mặt bàn trà để mấy chậu cây xanh, thì ra mấy bức họa Diệp Anh từng thấy ở biệt thự của Thuỳ Trang, toàn bộ đều được treo trên tường đối diện, duy chỉ có bức họa của cô thì không thấy đâu. Diệp Anh âm thầm quan sát một phen, xác định chính xác là không có thấy, cô nhíu nhíu mày.

                             
Thuỳ Trang vào phòng ngủ một lát, rất nhanh liền đi ra, trên tay trống không giờ có một chiếc túi nhỏ. Lúc Thuỳ Trang đi ra, Diệp Anh đã thản nhiên thu hồi ánh mắt, nhưng vẫn bị Thuỳ Trang trông thấy,  khóe môi nhẹ nhàng cong lên, Thuỳ Trang cười như không cười nhìn Diệp Anh:

"Đang tìm bức họa của em à?"

                             
Diệp Anh không nói gì, chỉ hơi nghiêng đầu dời ánh mắt đi nơi khác.

"Bức họa của em chị treo trong phòng ngủ."

Thuỳ Trang cắn cắn môi, nhẹ nhàng nhướn mày, đôi mắt trong trẻo lẳng lặng nhìn Diệp Anh, người này có khi thật sự rất đáng yêu, có đôi lúc hành động như một đứa trẻ, nhưng lại cố tình bưng ra gương mặt lạnh lùng, khiến người ta có loại cảm giác 'manh'[1] đến quái dị.

                             
"Ngốc à, chị đã từng nói, bức họa của em đối với chị rất quan trọng."

Ánh mắt Thuỳ Trang hơi cáu nhìn Diệp Anh, đôi mắt tỏa sáng trong trẻo nhu hòa giống như mặt nước mùa thu. Diệp Anh cắn cắn môi, vẫn không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bàn, không biết suy nghĩ cái gì.

                             
"Này, đừng ngần người, đây là tặng cho em."

Thuỳ Trang nhét gói đồ trong tay vào tay Diệp Anh, Diệp Anh nghi hoặc nhìn Thuỳ Trang.

"Tự em xem đi"

Thuỳ Trang cúi đầu, bưng bát đậu hoa thơm lừng trên bàn, khóe môi mang theo một nụ cười dịu dàng.

                             
[1] manh: dạng moe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro