Chương 35: Quyết liệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran
                                           
                                                  
Trong tay cầm gói đồ to thế nhưng lại không nặng, Diệp Anh cúi đầu xem trong túi kia còn có một chiếc túi nhỏ gắn chiếc nơ màu hồng phấn hình con bướm, chần chừ hồi lâu, nhìn qua Thuỳ Trang ngồi ở bên cạnh bàn đang ưu nhã chậm rãi ăn bữa sáng.

                             
Thuỳ Trang dùng ngón chỏ và ngón cái cầm thìa, đuôi ngón tay nhẹ nhàng nhếch lên, trên ngón tay non mịn trắng nõn có một vết thương dài, trên miệng máu đã ngừng chảy, như là bị vật gì đó sắc nhọn cắt vào. Có lẽ do Diệp Anh vẫn không có động tĩnh gì. Thuỳ Trang ngước mắt, miệng khẽ mở, mềm mại lại mang theo vài phần thúc giục nhìn Diệp Anh, bỏ chiếc thìa trong tay xuống:

"Mau mở ra nhìn xem, có thích hay không?"

                             
"À ừ."

Diệp Anh tiếng nói trầm thấp trả lời.

Ngồi ở đối diện Thuỳ Trang, chậm rãi mở cái túi kia ra, liếc mắt nhìn, bên trong có hai thứ, một là chiếc hộp gỗ hơi lớn, còn có một chiếc hộp đóng gói tinh xảo thắt nơ bằng sợi dây hồng.

Ánh mắt Diệp Anh liền bị chiếc hộp gỗ hấp dẫn, cô cầm chiếc hộp gỗ ra, đưa mắt nhìn lên, cô đoán được sơ sơ bên trong có gì. Cô đưa mắt nhìn về phía Thuỳ Trang, vừa quay nhìn đã bắt gặp ánh mắt ôn nhu mong chờ của Thuỳ Trang.

                             
Sau khi mở chiếc hộp ra, đập vào mắt là một loạt các vật không đồng nhất về hình dạng lẫn kích cỡ, bút vẽ tranh màu nước tinh xảo xinh đẹp, thân bút thon dài bóng loáng, chất liệu bằng trúc, trên thân còn khắc một ít hoa văn cổ đại phức tạp, rất đẹp.

Đầu bút cũng không phải làm từ lông động vật, mà là làm từ các sợi nilon tổng hợp rất tốt, thế nhưng Diệp Anh vẫn thích sử dụng đầu bút làm từ lông động vật, như thế có thể bảo vệ môi trường một chút.

                             
Diệp Anh đoán, bút vẽ mới này vừa làm xong không lâu, hơn nữa bút là do người làm, hẳn là được làm tại một xưởng thủ công, chiếc hộp đựng còn mang theo hương vị đàn hương kèm theo mùi gỗ trúc đặc trưng, để người vừa nghe liền cảm thấy toàn thân thư thái. Diệp Anh cầm lấy chiếc bút, ngắm người trước mặt bắt đầu họa bút, cảm xúc thật tốt.

                             
Thuỳ Trang ngồi đối diện Diệp Anh, ánh mắt ngẫu nhiên nhẹ nhàng dừng trên mặt Diệp Anh, giống như đang quan sát phản ứng của cô. Nhìn thấy ánh mắt hơi tỏa sáng của Diệp Anh lại biểu hiện bộ dạng nghiêm túc, cô liền biết Diệp Anh thích bộ bút vẽ này.

Khóe môi Thuỳ Trang cong lên một đường cong trọn vẹn, một lần nữa lấy tay cầm thìa, mơ hồ có thể thấy mặt trong ngón trỏ tay trái bị thương.

                             
"Do học tỷ mua sao?"

Diệp Anh ngẩng đầu, đôi mắt đen tỏa sáng, ánh mắt sáng ngời nhìn Thuỳ Trang.

"Ừm"

Thuỳ Trang gật gật đầu, đưa tay vén sợi tóc bên tai.

"Cảm ơn chị, chỉ là bút vẽ này là của hãng nào, trước đây em chưa từng thấy qua."

Diệp Anh khẽ cau mày tinh tế quan sát nhìn bút vẽ cùng hộp gỗ, tựa hồ muốn tìm nhãn hiệu.

                             
"Trước đây chị có nhận một ông lão làm sư phụ, giờ hắn đã về hưu, ông ấy tự tay làm bút vẽ này, ở bên ngoài chắc chắn không mua được."

Ánh mắt Thuỳ Trang dịu dàng, khẽ cười đáp lại.

"Bộ bút vẽ này chị cũng có sao?"

Diệp Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thuỳ Trang thật sâu, mang theo vài phần thắc mắc.

Thuỳ Trang sửng sốt, ánh mắt có chút trốn tránh cúi đầu, than âm nhẹ nhàng mang theo vài phần chua xót:

"Diệp Anh đã quên sao, chị không còn muốn vẽ tranh."


Diệp Anh cúi đầu nhìn Thuỳ Trang, chỉ thấy lông mi của cô rủ xuống, mi mắt phản chiếu chút u ám, còn có sống mũi thẳng xinh đẹp, khẽ cắn cánh môi mỏng đỏ mọng mê người.

Cô buông chiếc bút vẽ đang cầm trong tay, che lên chiếc hộp, sau đó cầm lấy hộp được đóng gói tinh xảo hình vuông, khẽ nhướn mày, thản nhiên nói một câu:

"Chiếc hộp này thoạt nhìn như là hộp đựng nhẫn."


Vốn dĩ đang cúi đầu, Thuỳ Trang nghe Diệp Anh nói như vậy, suýt cười ra tiếng, cười như không cười nhìn Diệp Anh, ý cười bên môi mang theo vài phần trêu tức cùng trêu chọc, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe:

"Diệp Anh cảm giác rằng chị đưa nhẫn cho em sao?"

Diệp Anh nhẹ hất cằm, không cảm thấy mình nói sai cái gì, mặt không chút thay đổi đưa chiếc hộp lên bình thản ung dung nói:

"Chỉ là rất giống hộp đựng nhẫn, bố em cầu hôn mẹ em hộp nhẫn cũng giống như thế này."


Thuỳ Trang trong mắt nở rộ ý cười, khóe môi cố gắng không cong lên, gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ trở nên sáng ngời, đôi mắt chuyển sang nét kiều diễm tràn đầy ôn nhu, tựa hồ có thể để người khác can tâm tình nguyện đắm chìm ở trong đó, âm thanh nhẹ nhàng mang theo ý cười mê hoặc nói:

"Vậy em thử mở ra nhìn xem, nhìn xem thứ chị đưa cho em rốt cuộc có phải là nhẫn hay không."


Diệp Anh chỉ cảm thấy người trước mặt tâm tình thật tốt, cười rất vui vẻ. Cố từ chối cho ý kiến, nhướng mày, nâng cằm, cẩn thận mở chiếc nơ con bướm hồng xinh đẹp bằng lụa, sau đó nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra.


Thuỳ Trang nheo mắt, tay chống cằm, không ngừng khuấy khuấy chiếc thìa trong chén đậu hoa, hứng thú nhìn người trước mặt cau mày mở hộp :

"Cái này là em sao?"

Diệp Anh cau mày thật chặt, nàng chăm chú nhìn gì đó ở trong hộp, nghiêng đầu rồi rút ra được kết luận trên, sau đó đem chiếc hộp đưa tới trước mặt Thuỳ Trang, mím môi nghi hoặc nhìn nàng.


"Em cũng thấy giống em sao? Ngày đó đúng dịp chị đi ngang qua một cửa hàng, họ mới ra mẫu đồng hồ mới, là bản giới hạn, chỉ có 5 chiếc, chị liền thấy nó giống em cho nên liền mua về."

Ánh mắt Thuỳ Trang cong cong, nhìn chiếc đồng hồ làm bằng sợi tổng hợp, dây màu nâu, mặt đồng hồ không lớn không nhỏ, là mẫu dành cho nữ, trên đó có hình cô gái, dáng người thấp thấp, mặc áo sơ mi đút túi, gương mặt không vui hơi mím mím môi, làn da trắng nõn, ánh mắt đen láy, tóc nâu xõa ngang vai.

Hình ảnh này thật rất giống với Diệp Anh, người không hay biết vừa thấy có thể nghĩ rằng nhà thiết kế lấy Diệp Anh làm mẫu vẽ.


Diệp Anh đem đồng hồ tới trước mắt nhìn, chỉnh giờ , khi kim đồng hồ tới đúng giờ, phiên bản mini của cô không còn vẻ khinh thường lạnh nhạt, mà đột nhiên ánh mắt lòe ra hai trái tim, sau đó khóe miệng cong lên quỷ dị, trên mặt đỏ ửng hơn nữa còn phát ra giọng nữ thanh thanh:

"A Đát"

Ngay cả thanh âm này cũng có chút giống Diệp Anh.


Mắt Diệp Anh trừng lớn, bất đắc dĩ nhìn chiếc hộp đồng hồ kia, mãi đến khi phiên bản khờ khạo kia kêu xong ba tiếng "A Đát", ánh mắt cô mới chậm rãi khôi phục trở về.

Nhìn ánh mắt hồng hồng trái tim chậm rãi trở lại thành cặp mắt đen láy lãnh đạm, trong lòng Diệp Anh chỉ có một vấn đề, nàng có thể đi tố cáo đồng hồ này ăn cắp bản quyền không?

"Thích không?"

Thuỳ Trang mang theo tiếng cười vui thích ở đối diện truyền đến.

Diệp Anh mím môi chậm rãi ngẩng đầu, sau đó lại cúi đầu trịnh trọng đem chiếc hộp đồng đóng lại kêu "Ba" một tiếng, đứng lên ôm hộp bút vẽ, nhìn Thuỳ Trang nhẹ nhàng thản nhiên nói:

"Cảm ơn chị, học tỷ"

                             
"Khờ quá."

Bất đắc dĩ mắng một câu, Thuỳ Trang vịn đầu vai Diệp Anh.

Diệp Anh ngẩng đầu, Thuỳ Trang cau mày, sắc mặt trầm xuống, đầu ngón tay mềm mại ấn lên trán Diệp Anh, cũng không có dùng lực, giống như gió thoảng lướt qua, hơi nhột nhột, Diệp Anh cũng theo bản năng chớp chớp mắt.

                             
"Em giúp chị làm nhiều việc như vậy, em có thể nói cảm ơn với chị sao? Em gọi chị một tiếng học tỷ, khách sáo với chị như vậy, em rõ ràng không thật sự muốn trở thành bạn bè với chị."

Giọng Thuỳ Trang chậm rãi, tựa hồ còn mang theo chút tức giận, Diệp Anh ngây người ra, nàng nghĩ đến lời nói của Thuỳ Trang, nhẹ nhàng nhíu mày:

"Nhưng chúng ta cũng không phải bạn bè."

                             
Lời nói của Diệp Anh vừa thốt ra, sắc mặt Thuỳ Trang liền thay đổi, vốn dĩ lúc trước toàn là oán trách, còn có chút tức giận, thoắt cái đôi mắt đã lạnh đi vài phần.

Thuỳ Trang lùi về phía sau hai bước, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Diệp Anh, trước kia ánh mắt ôn nhu, giờ phút này tựa hồ mang theo vài phần thất vọng cùng tức giận. Ngay lập tức âm thanh nhu hòa cũng trở nên lạnh đi một ít:

"Đây chính là ý của em sao, tại sao mấy hôm nay em đối xử tốt với chị như vậy, là vì chị đáng thương sao?"

                             
Diệp Anh biết rõ Thuỳ Trang tức giận, nàng biết Thuỳ Trang đã hiểu sai ý của nàng.

Nàng nói nàng và Thuỳ Trang không phải bạn bè , chỉ là không muốn cùng với Thuỳ Trang có một mối quan hệ bạn bè bình thường như vậy.

Trong thâm tâm của Diệp Anh, ý nghĩa của Thuỳ Trang không đơn giản chỉ là một người bạn, hẳn là nên xem các nàng như một nửa là người thân, không phải sao?

Hai người đều cúng học chung một giáo viên, Diệp Anh đã từng xem qua rất nhiều tác phẩm của Thuỳ Trang, có ảnh hưởng rất lớn đến nàng, sau một thời gian dài, Diệp Anh không biết trong lòng mình Thuỳ Trang đã chiếm vị trí như thế nào, nhưng thật tâm trong lòng cô lúc nào cũng xem nàng là tấm gương để học hỏi theo. Sâu kín trong tâm hồn cô luôn giữ riêng một ý niệm, đó là khiến bản thân mình trở thành một người giỏi toàn diện, không hề thua nàng.

                             
Cho nên, không thể làm bạn bè đơn thuần như vậy.

                             
Diệp Anh rõ ràng là định giải thích, thế nhưng nàng nói lại không nghĩ đến cảm nhận của Thuỳ Trang, hơn nữa nàng là nói thật chứ không phải lừa người, cho nên khi Thuỳ Trang hỏi:

"Em thật sự là thương hại chị sao?"

Lúc đó, nàng ý tứ gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh nhìn Thuỳ Trang, thản nhiên nói:

"Ừ, em cảm thấy chị thật đáng thương."

                             
Lời nói thốt ra, Diệp Anh nhìn thấy vẻ mặt bất ngờ thất vọng của Thuỳ Trang, sắc mặt lãnh đạm không chút thay đổi, ánh mắt của nàng nhìn như một người xa lạ.

Thuỳ Trang nhìn Diệp Anh, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, cười châm chọc, phất phất tay vô lực, thanh âm không chút cảm xúc:

"Nguyễn tiểu thư, cảm ơn bữa sáng của cô, bây giờ tôi phải đi làm, cô cũng nên trở về nhà đi."

                             
Nói xong liền đưa lưng về phía Diệp Anh mở cửa, đứng không nhúc nhích, lưng thẳng như dây cung, phảng phất cảm giác muốn cắt đứt quan hệ ngay giây tiếp theo.

                             
Môi Diệp Anh giật giật, xiết chặt món quà Thuỳ Trang tặng trong tay, lời nói đến miệng lại nuốt vào. Nàng không biết nên giải thích thế nào, tựa hồ như nói sai thêm cái gì nữa sẽ khiến Thuỳ Trang tức giận hơn.

Cho nên Diệp Anh yên lặng đi ra ngoài, đi qua Thuỳ Trang, nàng dừng lại một chút, nhìn thấy Thuỳ Trang sắc mặt lạnh lùng cứng ngắc.

Diệp Anh mím chặt môi, từng bước bước ra khỏi cửa nhà Thuỳ Trang,ngay giây phút bước qua người cô, nàng nghe thấy giọng nói ẩn nhẫn mang theo chút nức nở của Thuỳ Trang:

"Gặp cô sau."

                             
Sau đó cửa bị đóng lại "phịch" một tiếng.

                             
Diệp Anh đứng thật lâu ở cửa, không rời đi.

Nàng đã nói sai gì sao? Nàng nói thật lòng mà.

Nếu là lời nói thật, như vậy sẽ giải thích như thế nào đây? Nàng cũng không biết nữa.

                             
Bên trong, Thuỳ Trang dựa lưng vào cửa, chỉnh đốn lại đầu tóc có chút rối loạn, nét mặt không chút thay đổi, cặp mắt xinh đẹp dịu dàng lúc trước nay đã trở nên trống rỗng chết lặng, xa xăm nhìn vào vô định. Thật lâu sau, nàng cười nhẹ, sau đó cúi đầu, giễu cợt tự nói:

"Thì ra, rốt cuộc họ đều giống nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro