Chương 55: Sói đói trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran
                                           
                                                     
Trong màn sương mù màu trắng, không khí kiều mị, khiến tất thảy mọi chuyện xảy ra như một điều tự nhiên.

                             
Diệp Anh hôn bá đạo mà ôn nhu, trong sự ngây thơ mang theo vài phần say mê triền miên. Thuỳ Trang lẳng lặng ôm lấy cổ của cô, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.

                             
Tận cho đến khi môi lưỡi đều hơi tê, Thuỳ Trang mới khẽ nhíu chân mày, đầu ngửa ra sau né tránh, nhưng người nọ lại tiếp tục lấn tới, hôn lên môi nàng một cách mê muội  .

                             
Đáy lòng Thuỳ Trang ngầm thở dài, đầu ngón tay luồng trong tóc Diệp Anh, nhẹ nhàng kéo, ra hiệu cho cô thế là đủ rồi. Nhưng người nọ cứ ôm chặt lấy nàng, làm sao cũng không chịu buông ra, khuôn mặt đã nghẹn tới đỏ mà vẫn còn cố chấp.

                             
Giống như tiểu cô nương đang phát cáu, Thuỳ Trang dùng thêm mấy phần lực đạo, đạp mạnh lên chân Diệp Anh.

                             
Người nọ bị đau rốt cục giật mình buông lỏng nàng ra.

                             
Thuỳ Trang mượn cơ hội này, kéo khăn tắm lên, che kín thân thể mang đầy dục vọng, u oán hờn dỗi trừng mắt nhìn Diệp Anh, đôi môi nàng bị Diệp Anh cắn tới sưng đỏ, nhanh chân lươt qua người Diệp Anh.

                             
Lần đầu Diệp Anh nhìn thấy Thuỳ Trang chạy nhanh như vậy, bóng lưng gầy yếu kiều mị kia, vừa lóe lên trong mắt đã biến mất khỏi cửa phòng tắm.

                             
Mặt Diệp Anh vẫn đỏ rực, đôi mắt như phủ một tầng sương mù, mê man ngu ngơ nhìn cửa phòng tắm. Cả người tựa như trôi lơ lửng giữa không trung, tìm không thấy nơi đặt chân, thân thể có chút bay bổng, đầu cũng có chút choáng váng, tựa như hết thảy trước mắt đều đang xoay tròn, cực kỳ giống cảm giác khi say rượu.

                             
Sau khi trôi lơ lửng một hồi, Diệp Anh mới lắc người một cái, đôi mắt mông lung trong nháy mắt phát sáng lên.

                             
Đôi môi tái nhợt, giờ phút này giống như được thoa son, hơi có chút sưng đỏ.

                             
Diệp Anh cứ đứng trong phòng tắm, có chút không dám tin nghiêng đầu nhìn gương mặt đỏ bừng dính đầy nước của chính mình trong gương.

                             
Ai có thể nói cho cô biết? Mới vừa rồi cô đã làm gì trong mê muội không? Có phải cô đã ép học tỷ vào tường không ngừng hôn nàng, tựa như một tên sắc lang không?

                             
Di chuyển bước chân nặng nề, Diệp Anh cúi đầu đến bên vòi phun nước, xoay mở.

                             
Cuối mùa thu thời tiết, không khí đều lạnh. Nhiệt khí trong phòng tắm đã chậm rãi tan biến, nước lạnh băng lãnh không ngừng xối xuống đầu.

                             
Nước lạnh chảy từ đầu xuống chân giúp nhiệt độ cơ thể Diệp Anh dần hạ xuống. Cô cúi thấp đầu, đứng ở trong nước, để dòng nước thấm ướt quần áo trên người, thuận theo ống tay áo rơi xuống thềm đất, hội tụ thành một dòng nước nhỏ, chảy tới cống thoát nước.

                             
Thuỳ Trang ở trong phòng thay một bộ áo ngủ sạch gọn, ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon xem tivi, thế nhưng đôi mắt lại cứ nhìn vào cửa phòng tắm.

                             
Chờ một hồi lâu, cũng không thấy Diệp Anh từ trong phòng tắm đi ra, Thuỳ Trang lúc này mới thở dài, vứt gối ôm trong ngực qua một bên. Cắn môi sưng đỏ đứng lên, mang theo vài phần do dự từng bước từng bước đi tới phòng tắm.

                                         
             
                       
Đẩy cửa khép hờ ra, còn chưa thấy gì đã nghe tiếng nước chảy ào ào. Sau đó Thuỳ Trang đã nhìn thấy, Diệp Anh với dáng người cao cao gầy gầy đứng dưới vòi phun dưới, quần áo trên người đã ướt đẫm, hơi cúi đầu, hai mắt nhắm lại, đôi môi mím thật chặt, gương mặt ửng đỏ ban nãy giờ đây đã tái nhợt đi rất nhiều.

Đôi mắt nàng hiện lên sự kinh ngạc, rồi chuyển thành sự phẫn nộ.

Trời lạnh như vậy, còn dám xối nước lạnh như thế.

Hai bước thành một bước, Thuỳ Trang bước nhanh đến bên người Diệp Anh, một tay nhanh chóng khóa vòi nước lại, sau đó một tay dắt lấy cánh tay Diệp Anh, lôi cô ra khỏi buồng tắm, giọng nói vừa đau lòng vừa trách cứ:

"Diệp Anh, em làm gì vậy?"

Diệp Anh tựa hồ bị giật mình, đôi mắt có vài phần tâm thần bất định, gương mặt trước nay không đổi mang theo vài phần xấu hổ, nàng không dám nhìn thẳng vào Thuỳ Trang, yếu ớt  giải thích nói:

"Em...em rất nóng."

Thuỳ Trang cau mày nhìn Diệp Anh, đôi mắt nghiêm túc mà đành chịu, nhìn thấy người nọ cứ né tránh mình, cánh tay còn lạnh buốt. Nàng không nói thêm gì, lôi kéo Diệp Anh đi ra ngoài.

Diệp Anh không dám cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo Thuỳ Trang, cúi đầu như đứa bé đã làm chuyện sai, không dám nói một lời.

"Cởi quần áo ra, thay đồ."

Thuỳ Trang kéo Diệp Anh đến phòng ngủ, ném lên giường một chiếc áo choàng tắm màu trắng lấy ra từ trong tủ quần áo nói.

"Hả?"

Diệp Anh lên tiếng, đúng là cô có hơi lạnh, nếu như không cởi quần áo bị ướt ra thì ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm lạnh.

Cởi áo khoác ngoài bị ướt sũng ra, Thuỳ Trang vươn tay nhận lấy chiếc áo do Diệp Anh cởi ra.

Khi tay chạm tới vạt áo trong, Diệp Anh giương mắt len lén liếc mắt nhìn Thuỳ Trang, ho nhẹ một tiếng, mặt hơi đơ, ánh mắt không dám nhìn thẳng Thuỳ Trang:

"Học tỷ, em phải cởi quần áo ."

"Ừm, cởi đi."

Thuỳ Trang không nhúc nhích, ưu nhã lười biếng  tựa ở một bên, tủ quần áo, mặt không biểu tình, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm túc.

Diệp Anh hít một hơi, không nhìn Thuỳ Trang nữa, đưa lưng về phía nàng, cởi áo trong ra.

Khi Diệp Anh mặc áo đã thấy cô gầy, khi cởi ra còn thấy gầy hơn, da trên người trắng đến có chút giống người bệnh, nhưng dáng người cũng không tệ lắm, da thịt căng mịn, trên người cũng có chút cơ bắp, thoạt nhìn rất săn chắc.

Tóc dài màu nâu xoăn, rối tung trên sống lưng, đuôi tóc còn dính vài giọt nước, từ từ chảy xuống lưng.

Vòng eo nhỏ bé yếu đuối thoạt nhìn nhu nhược khiến người ta không nhịn được muốn ôm lấy cô, thân thể Thuỳ Trang khẽ động, quay người lấy một chiếc khăn lông khô từ trong tủ ra, tiến đến gần Diệp Anh, hơi nhón chân, khoác khăn mặt lên đầu Diệp Anh.

Ôn nhu giúp cô lau khô tóc, lau dần xuống gáy tóc và lưng.

Thân thể Diệp Anh cứng đờ, căng cứng không nhúc nhích, đầu ngón tay Thuỳ Trang trong lúc lơ đãng khẽ lướt trên cơ thể cô, ấm áp mềm mại, những nơi chạm phải đều khiến Diệp Anh hơi ngứa, trong chớp mắt sống lưng từ từ đỏ lên.

Chiếc khăn không khô ráp, cộng thêm động tác nhu hòa chậm chạp của Thuỳ Trang, khiến Diệp Anh hơi rên lên vì thoải mái.

Tay Thuỳ Trang run một cái, cắn môi với đôi mắt ảm đạm, ném khăn cho Diệp Anh, giọng điệu gấp rút:

"Tự mình lau đi, rồi thay đồ."

Tiếng bước chân xốc xếch mất trật tự rất nhanh liền biến mất sau một tiếng đóng cửa, Thuỳ Trang đã rời khỏi phòng ngủ, chỉ để lại một Diệp Anh vẫn còn đang híp mắt hưởng thụ dần tỉnh táo lại, sau đó nhìn vào khoảng không vô định một cách mờ mịt.

Học tỷ chạm vào cô thật dịu dàng và thoải mái, nhưng sao lại ngừng lại?

Diệp Anh quay đầu nhìn cánh cửa bị đóng lại, chùm tua đỏ treo trên cửa không ngừng đung đưa.

Cảm xúc của Diệp Anh chuyển đổi rất nhanh, mới vừa rồi còn ra vẻ ngoan ngoãn ai bảo gì nghe nấy, đảo mắt liền khôi phục sự cao ngạo lãnh đạm, mặc chiếc áo choàng tắm Thuỳ Trang ném cho cô vào, rồi chậm rãi đi ra.

Thuỳ Trang đưa lưng về phía cô cuộn mình ở trên ghế sa lon, trong ngực ôm một chiếc gối ôm mềm mại, rất nghiêm túc nhìn màn ảnh ti vi.

Trên màn hình, có một đôi nam nữ đang hừng hực lửa nóng quấn lấy nhau trên giường, Diệp Anh ngây cả người dừng bước chân lại.

Khi Diệp Anh tới gần Thuỳ Trang rất mẫn cảm cảm giác được, nàng ngồi dậy, nhường chỗ cho Diệp Anh.

Diệp Anh thản nhiên ngồi bên người Thuỳ Trang, dựa vào đệm ghế sô pha, cũng chăm chú xem TV.

Bầu không khí trở nên lúng túng, tiếng thở dốc của đôi nam nữ cứ quanh quẩn trong căn phòng an tĩnh. Ánh đèn neon màu hồng phấn của tòa nhà đối diện hắt vào trong phòng qua cửa sổ, khiến căn phòng càng thêm ám muội.

Diệp Anh hơi khẽ cau mày, nghiêng đầu nhìn gương mặt hoàn mỹ của Thuỳ Trang, cô mấp máy môi, ánh mắt rơi xuống đôi môi mỏng có chút sưng đỏ của Thuỳ Trang, cô len lén vươn tay, bắt lấy tay Thuỳ Trang đang để cạnh mình.

"Học tỷ, em vẫn còn chưa rõ lắm, chúng ta làm thí nghiệm thêm một lần nữa được không?"

Diệp Anh chăm chú hỏi, đôi mắt thâm thúy đen láy chuyển ánh nâu dưới ánh đèn lờ mờ, đang dần phát sáng.

Thuỳ Trang chậm rãi quay đầu, có chút khó tin nhìn thấy Diệp Anh đang nhìn chằm chằm môi mình, theo bản năng dùng tay trái che môi của mình lại.

Nàng cảm thấy suy nghĩ của nàng có chút không đuổi kịp Diệp Anh, mới vừa rồi không phải cô vẫn còn hối lỗi đầy mặt, tự mình xối nước lạnh đó sao? Sao mới một lát đã thay đổi thái độ rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro