Chương 56: Thích hay không thích?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

by esleytran
                                           
                                                     

                             
"Khi hôn chị em có cảm giác gì?"

Thuỳ Trang ôm cánh tay ưu nhã dựa vào ghế sa lon, vén vài sợi tóc bị rũ xuống nơi khóe mắt, động tác chậm rãi mang vài phần lười biếng.

                             
"Rất thích."

Diệp Anh như một cô học sinh ngoan, hai tay đặt ở trên đầu gối, tấm lưng thẳng tắp ngồi bên người Thuỳ Trang, ngoan ngoãn trả lời.

                             
"Vậy em cảm thấy loại yêu thích này là gì?"

Thuỳ Trang hỏi tiếp, đầu ngón tay xinh đẹp, khớp xương tinh tế rõ ràng ôm lấy gối trong lòng, có hơi bần thần.

                             
"Là một loại yêu thích rất đặc biệt, chưa từng yêu thích ai như vậy."

Diệp Anh có chút nghiêng đầu một chút, ánh mắt thản nhiên nhìn thẳng Thuỳ Trang.

                             
Thân thể có chút run lên, Thuỳ Trang cúi đầu xuống, tim đập rộn lên trong lồng ngực, ánh mắt Diệp Anh quá mức nghiêm túc, nói yêu thích nói nghiêm túc như vậy, lại khiến nàng có chút sốt sắng e lệ.

                             
Diệp Anh đối với nàng mà nói cũng rất đặc biệt, tồn tại ở nơi đặc biệt nhất trong lòng nàng. Có lẽ nàng có thể mỉm cười đối với bất kỳ người nào một cách lạnh lùng, thế nhưng chỉ cần tựa ở bên người Diệp Anh, lớp áo giáp cứng rắn nàng luôn ngụy trang không cần bị ai đánh nát, cũng tự cam tâm tình nguyện cởi bỏ, dùng trái tim mềm mại nhất, dễ dàng bị tổn thương nhất, chồng chất nhiều vết thương nhất, giao cho người này nắm giữ.

                             
Không cần giải thích nhiều, chỉ cần một ánh nhìn, cũng có thể khiến nàng có cảm giác an toàn. Lúc nào, Thuỳ Trang cũng mang cảm giác của mình đối với Diệp Anh, quy đổi thành một phần may mắn của số mệnh.

                             
Một người phải có bao nhiêu may mắn, mới có thể gặp được một người như cô trong thế giới này?

Không cần lý do vẫn tín nhiệm, vẫn ỷ lại vào cô, còn có cảm giác an toàn lan tràn trong lòng.

                             
Thuỳ Trang cúi đầu không nói gì, Diệp Anh còn tưởng nàng không tin mình, khẽ chau mày, bắt đầu giải thích nói:

"Mặc dù em chưa từng quen ai bao giờ, nhưng em có thể xác định cảm giác của em dành cho học tỷ không phải là ảo giác. Trước kia Thanh Khê luôn kéo em đi tắm suối nước nóng, em từng nhìn thấy thân thể của cậu ấy, nhưng từ trước tới giờ chưa từng có dục vọng."

                             
"Đến tận bây giờ em mới có cảm giác đó đối với học tỷ. Chỗ này...chỗ này nói cho em biết, em rất yêu thích học tỷ."

Mắt Diệp Anh rất kiên định và nghiêm túc, vươn tay chỉ vào đầu, rồi chỉ vào ngực của mình.

                             
"Em...em có biết loại yêu thích này dưới con mắt của người khác, là khác biệt không?"

Lông mi thật dài đổ bóng trên khuôn mặt Thuỳ Trang, nàng khe khẽ thở dài hỏi.

                             
"Thế giới này vốn nên như vậy không phải sao? Phải có thật nhiều sự đặc biệt và khác biệt, mới có thể phá vỡ những điều bình thường, mới có thể khiến thế giới này càng thêm mỹ lệ, càng thêm thần bí, càng thêm mị lực. Tất cả thành kiến đều bắt nguồn từ sự cố chấp và nông cạn, cũng giống việc trên thế giới có quá nhiều người cố chấp và ngu muội."

                             
"Thế giới cho chúng ta tự do và những sự lựa chọn, nếu như bởi vì suy nghĩ của kẻ khác mà do dự từ bỏ lựa chọn của mình, như vậy có khác gì bán đi tự do của mình, như thế sống còn có ý nghĩa gì. Em thích học tỷ, đây là chuyện em có thể khẳng định trong lúc này, em thích học tỷ, đây mới là chuyện quan trọng nhất lúc này."

Giọng Diệp Anh thanh đạm, lại khiến cho người ta cảm thấy vừa nghiêm túc vừa kiên quyết.

                                         
             
                       
Hiện tại Diệp Anh phảng phất giống như diễn thuyết gia muốn chinh phục cả thế giới, bên trong ánh mắt tỏa hào quang khiến người ta cảm thấy nàng vừa đẹp lại vừa nhiệt huyết.

Thuỳ Trang có chút ngây ngẩn cả người, nàng nhìn Diệp Anh trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi cong môi, trong nháy mắt nở rộ một nụ cười ôn nhu, ánh lưu quang chợt lóe lên, nhẹ giọng hỏi:

"Cho dù mọi người có thành kiến về chị, em vẫn sẽ thích chị?"

"Vẫn thích."

Diệp Anh trịnh trọng nhẹ gật đầu.

"Cho dù người nhà em phản đối, em cũng vẫn thích chị?"

"Vẫn thích?"

"Cho dù có một ngày, em phát hiện chị không phải là người tốt đẹp như trong tưởng tượng của em, em cũng vẫn thích chị sao?"

Giọng Thuỳ Trang run lên, cắn môi nhìn Diệp Anh đôi mắt mông lung phủ một tầng sương mù, mang theo mấy phần nghẹn ngào.

"Vẫn thích."

Mắt Diệp Anh lẳng lặng nhìn Thuỳ Trang, phản chiếu lệ trong trong mắt nàng.

"Đồ ngốc, không cần phải nói kiên định như vậy."

Thuỳ Trang đáng yêu cau mày, tựa hồ phát giác sự thất thố của mình, nàng đưa tay che khuất mắt, co thân thể trên ghế sa lon, không còn vẻ cao quý ưu nhã như ngày thường, như một con thú nhỏ mỏng manh.

"Học tỷ."

Diệp Anh từ từ tới gần Thuỳ Trang, đưa tay nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.

"Lâu rồi chị chưa nghe ai nói thích chị kiên định tới vậy, chị thế này có phải đã mất hết hình tượng rồi không?"

Thuỳ Trang ngoan ngoãn vùi vào đầu vai Diệp Anh, giọng có chút buồn buồn.

"Thế này rất đáng yêu."

Diệp Anh nhíu mày, vẻ mặt không thay đổi, rốt cục lộ ra một chút ôn nhu.

Không còn thấy mặt Diệp Anh, Thuỳ Trang hít một hơi thật sâu trong lòng cô, để hơi thở tràn đầy mùi vị thanh lương nhàn nhạt trên người Diệp Anh, nàng nắm chặt cổ áo Diệp Anh giọng mang theo vài phần ý cười hỏi:

"Cho dù chị không thích em, em cũng vẫn sẽ thích chị đúng không?"

"Vẫn thích, hả?"

Diệp Anh ôm Thuỳ Trang ngây ngẩn cả người, cô mấp máy môi, có chút không xác định hỏi thăm dò:

"Học tỷ không thích em sao?"

"Đồ ngốc, đừng vội yêu chị, phải nếm thử sự cố chấp và tham muốn chiếm giữ, cũng như sự tự tư và bá đạo của chị đã, nếu như khi đó em vẫn còn kiên quyết nói thích chị, đến lúc đó chị sẽ nói cho em biết, chị có cảm giác gì với em."

Giọng Thuỳ Trang đầy ôn nhu.

"Vậy...vậy không công bằng. Học tỷ biết em thích học tỷ, nhưng em lại không biết."

Diệp Anh bất mãn cau mày.

"Cho nên, đây chính là sự ích kỷ của chị, em không thích à?"

Thuỳ Trang nhẹ nhàng đẩy Diệp Anh ra, lười biếng tựa vào đệm ghế sô pha, đôi mắt trong trẻo, lóe lên vài phần trêu chọc.

Diệp Anh mấp máy môi, âm thầm liếc mắt, kéo dài giọng khàn khàn nói:

"Vẫn thích."

Ngoài cửa sổ đèn neon đủ mọi màu sắc vẫn cứ lấp lánh, trong phòng ngủ mờ tối chỉ mở một chiếc đèn ngủ. Dưới ánh đèn màu vàng ấm, Thuỳ Trang ngoan ngoãn nằm trong lòng Diệp Anh hô hấp chậm chạp bình tĩnh, giống như đã ngủ .

Diệp Anh nhìn lên trần nhà, thắc mắc tự hỏi, vậy là học tỷ đã từ chối quen cô rồi à?


Hiển nhiên cô đã quên mất một điều rằng:

Cô đã bao giờ hỏi Thuỳ Trang quen cô đâu...


Buổi sáng ở Thành phố Z có chút lạnh, những người bán dạo trên đường đều mặc áo lạnh dày cộm, ai cũng bận rộn trong gió lạnh.


Đứng bên những người mặc quần áo nặng nề, Diệp Anh chỉ mặc một bộ áo mỏng màu xám cùng một chiếc áo khoác màu xanh quân đội, hình thành sự chênh lệch rõ ràng giữa dòng người, cộng thêm tướng mạo thanh tú thân thể gầy gầy cao cao, càng khiến cô nổi bật trong dòng người.


"Cám ơn."

Diệp Anh nói cám ơn, nhận bánh bao và sữa đậu nành trong tay bác gái bán bữa sáng, dưới ánh mắt dò xét của những đại thẩm xung quanh, quay người rời đi.


Lần này tới thành phố Z đi công tác, chủ yếu là muốn đi đến công ty cung cấp tài liệu kiến trúc cho Nguyễn thị một chuyến để điều tra tình huống. Nói cho cùng là hưng sư vấn tội, lúc đầu chuyện như vậy tùy tiện phái một người đến là có thể giải quyết, nhưng Thuỳ Trang lại quả quyết tự mình tới, ngược lại khiến ai cũng cảm thấy kì lạ.


Sau khi ăn xong điểm tâm, Thuỳ Trang liền cùng Diệp Anh tới công ty nọ.


Mặc dù thời gian hẹn có chút gần, và có vẻ công ty nọ cũng không để bụng. Nhưng khi tới nơi thì bảo vệ lại không cho vào, nói thế nào cũng nhất quyết ngăn cản, gọi điện thoại lên công ty cũng không ai thèm bắt máy.


Công ty nọ thoạt nhìn có chút vắng vẻ, chỉ có mấy người mặc đồ công nhân lười biếng ngáp ngáp, đứng ngoài sân phơi nắng.


Sắc mặt Thuỳ Trang có chút lạnh nhạt, nàng hơi khẽ cau mày nhìn tên bảo vệ hút thuốc bắt chéo hai chân gọi điện thoại, Diệp Anh đứng bên cạnh nàng, cũng cảm thấy có chút kỳ quái , theo đạo lý mà nói, công ty cung cấp số liệu vật liệu dỏm, khiến công trình xảy ra sự cố, hẳn phải nên khẩn trương mới phải, sao lại nhàn hạ thế này được.


Bảo vệ cúp điện thoại, ngáp một cái, nhìn hai cô gái khí chất và cách ăn mặc bất phàm, con mắt cứ đảo quanh Thuỳ Trang rồi chậm rãi nói:

"Công ty của chúng tôi không tiếp khách, hai vị tiểu thư mời về đi."


"Làm sao có thể. . ."

Diệp Anh nhướng mày, tiến lên một bước. Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng bắt lấy tay của cô, giữ cô lại.


Diệp Anh quay đầu, mặt Thuỳ Trang không biểu tình, đôi mắt mang chút trầm tư, nàng lôi kéo Diệp Anh khe khẽ lắc đầu:

"Được rồi, chúng ta đi thôi."


Trước đó liên lạc với công ty nọ thì vẫn được, nhưng bảo vệ lại không cho vào, còn bị đuổi đi, Diệp Anh cau mày nhìn công ty nọ biến mất dần khỏi cửa kính xe.


"Chuyện này, chị đại khái đoán được đã chuyện gì xảy ra, chị sẽ không truy cứu công ty của em."

Khi ngồi trên taxi, Thuỳ Trang đột nhiên nói.


"Không truy cứu? Chuyện này quả thật do công ty của bọn em sơ suất, có vấn đề phải do bọn em bồi thường mới phải."

Diệp Anh hơi kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Thuỳ Trang.


"Diệp Anh, vấn đề này không phải đơn giản như vậy, có thể còn vấn đề khác, em không hiểu đâu, chị sẽ gọi anh em sau."

Thuỳ Trang chăm chú nhìn Diệp Anh, nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, giống như đang an ủi cô.


"Vậy được rồi."

Công ty rất nhiều chuyện Diệp Anh đến cùng vẫn không hiểu, cô hiểu ý Thuỳ Trang nên chỉ có thể nhẹ gật đầu.


"Ở chỗ này đã không còn việc gì, chị gọi Chu Chúc đặt vé máy bay ngày mai về thành phố H."

Thuỳ Trang cầm điện thoại di động nhanh chóng ấn mấy lần trên màn hình, gởi một tin nhắn đi.


"Vậy chỗ này không đi sao?"

Diệp Anh móc từ trong túi ra hai tấm vé vào cửa khu suối nước nóng, liếc nhìn Thuỳ Trang, hai tấm vé này do tên chủ quán hôm qua tặng hai người.


"Vừa mới còn dáng vẻ thật lo lắng, sao em đổi nhanh vậy?"

Thuỳ Trang nhẹ nhàng cười một tiếng để điện thoại di động xuống, nhìn ánh mắt Diệp Anh mang theo mấy phần vui vẻ.


"Không hiểu thì không hiểu, em có lo lắng hơn cũng vô dụng."

Diệp Anh nhún vai, đôi mắt thờ ơ, quơ quơ vé vào cửa trong tay:

"Ngày mai phải về rồi, nếu như hôm nay không đi, chẳng phải lãng phí lắm sao?"


"Em muốn đi à?"

Thuỳ Trang quay đầu giống như cười mà không phải cười nhìn Diệp Anh, hệt như đã nhìn thấu được suy nghĩ của cô.


"Em muốn ngắm."

Diệp Anh nghiêm túc thừa nhận.


"Vậy em muốn đi hay là muốn ngắm."

Ý cười nơi khóe môi càng sâu, Thuỳ Trang nhàn nhạt cười, mang theo vài phần cưng chiều ôn nhu.


"Vừa muốn đi, cũng vừa muốn ngắm."

Cằm Diệp Anh nhẹ nhàng giương lên, mặt ngoài tuy vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng đã vui vẻ rộn ràng.


Tắm suối nước nóng mà, phải cởi đồ mà, đương nhiên là muốn ngắm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro