Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô ghét cô ấy sao?

Không có.

Thuỳ Trang không biết cảm xúc của bản thân dành cho Diệp Anh rốt cuộc đại biểu cho điều gì, nhưng cô chắc chắn đó không phải sự thù ghét.

Vì sao khi những mối quan hệ tan vỡ con gái lại luôn làm khổ nhau đâu?

Minh Trung có một khuôn mặt đẹp trai, hành xử hào phóng, cách nói chuyện dịu dàng. Hắn là một tên tra nam. Mà tra nam thì không có người này ắt sẽ có người khác, những tên tra nam chẳng bao giờ chê nhiều bạn gái cả.

Ai biết hắn ta còn tán tỉnh ai khác ngoài Diệp Anh hay không.

Cô nhìn Diệp Anh lo lắng, lòng có phần không nỡ.

Lúc trước thông qua những điều cô ấy chia sẻ, cô cảm giác cô ấy là một người thành thục ngây thơ, đối với một số chuyện thuộc nằm lòng thấu đáo, một số chuyện khác thì hoàn toàn ngược lại. Cô ấy đối với chuyện tình cảm, đúng là ngây thơ.

"Diệp Anh, đó không phải lỗi của cô."- Thuỳ Trang nói.

Diệp Anh nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay nắm chặt trên ghế nới lỏng ra. Cô ấy mỉm cười nhìn cô, nhẹ nhàng nói:

"Cảm ơn chị."

Chẳng hiểu vì sao khi nhìn thấy cô ấy cười, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cuộc sống nhiều chuyện lắm rồi, không nên vì lỗi của mình mà buồn phiền không vui.

Diệp Anh nhận được câu trả lời mà mình muốn liền không ở lại lâu nữa, lấy túi xách cùng áo khoác chuẩn bị đi về.

"Hẹn gặp lại."

Cô ấy ôm Thuỳ Trang một cái rồi vội vàng chạy đi như sợ chỉ cần chậm một bước Thuỳ Trang sẽ nổi giận đánh cô.

Thuỳ Trang cảm thấy buồn cười trước cách hành xử có phần trẻ con của cô ấy, lắc đầu đi vào trong nhà.

Nửa ngày còn lại, cô tiếp tục biến thân thành con sâu gạo chỉ biết ăn và xem phim truyền hình.

Trong mơ, Thuỳ Trang tuyệt đối cũng không nghĩ đến ' Hẹn gặp lại ' mà Diệp Anh nói là sáng hôm sau. Cô vừa mới tỉnh dậy không lâu lắm liền nghe thấy tiếng chuông cửa đều đặn vang lên bên ngoài.

"Đợi một chút."

Ai vậy nhỉ?

Bây giờ mới có tám giờ sáng, ai lại đến tìm cô vào giờ này?

Cô nhìn bảng theo dõi mà giật cả mình.

"Thuỳ Trang, Thuỳ Trang, mở cửa cho em nào."

Sao lại là Diệp Anh?

Thuỳ Trang dụi dụi mắt sợ mình ngủ mơ chưa có tỉnh dậy. Nhưng đương nhiên hình ảnh của Diệp Anh không có biến mất.

"Sao cô lại đến đây?"

Diệp Anh nhìn vào camera nhún vai, cười lấy lòng:

"Hôm nay em cũng không có việc gì. Tự dưng nghĩ thế nào lại đi đến đây rồi..."

Đầu cô bị lừa đá mới tin lời cô ấy.

Thuỳ Trang lắc đầu đi ra mở cửa.

"Sao cô mua nhiều đồ vậy?"

Nhìn Diệp Anh tay xách nách mang, người ta còn tưởng cô ấy đang đi tiếp tế cho vùng khó khăn.

Diệp Anh đến một lần liền quen, cô thay dép xong liền cầm đồ đi vào trong bếp. Thuỳ Trang mờ mịt đi theo sau cô ấy.

"Chị chưa ăn sáng đâu nhỉ?"

"Cô chưa trả lời tôi."

Diệp Anh đang bận rộn bỏ đồ ra bên ngoài liền dừng lại trong chốc lát. Cô ngẩng đầu lên nhìn cô, mỉm cười ấm áp như xuân phong tháng ba, so với mặt trời ở bên ngoài càng rực rỡ.

"Em đến làm đầu bếp cho chị. Chị chỉ cần ngồi và thư giãn thôi? Được chứ?"

Thuỳ Trang nằm dài trên sofa một cách chán đời, ánh mắt phóng không, tivi đang bật, người dẫn chương trình đang lải nhải một chuyện gì đó nhưng cô hoàn toàn không nghe vào tai.

Từ bao giờ cô trở nên nghe lời như vậy? Cô ấy dẫn cô ra ngoài, ấn cô xuống sofa bảo cô cứ nghỉ ngơi đi, cô cũng nằm ở đây nghỉ ngơi thật.

Cô nghiêng đầu nhìn vào trong bếp, bóng dáng bận rộn của đối phương thoắt ẩn thoắt hiện trong tầm mắt của cô. Những âm thanh đều đặn, những âm thanh chảo đũa đập vào nhau truyền vào tai cô rõ ràng hơn cả tiếng tivi.

Nguyễn Diệp Anh thực sự thích cô ư?

Nhưng vì sao lại như thế chứ? Cô có cảm giác như Diệp Anh đã quen biết cô lâu hơn nhiều so với trí nhớ của cô.

Không phải họ quen nhau từ lúc Diệp Anh xuất hiện bên cạnh Minh Trung hay sao?

Cô ấy có dung mạo, tính cách, giọng nói, dáng người, học hành cũng tốt, còn biết nấu ăn. Một người ưu tú như vậy thích cô ở điểm nào cơ chứ? Tò mò dễ khiến cô mất ngủ, vì sao Diệp Anh thích cô đã trở thành điều cô tò mò nhất bây giờ.

"Chị Trang, ra ăn cơm thôi. Em nấu xong rồi."

Diệp Anh mang thức ăn xếp ra bàn, sau đó cởi tạp dề mắc lại vị trí cũ ở trong bếp.

Cô tắt tivi vào trong nhà ăn, trên bàn thức ăn không nhiều vừa đủ cho hai người ăn nhưng hơn ở điểm tinh tế.

Mùi hương thơm ngon của thức ăn. Cái bụng không biết cố gắng của cô đúng lúc này bắt đầu reo lên.

Diệp Anh thiện giải nhân ý nói:

"Chị ngồi ăn đi. Ngủ một giấc hẳn đã đói lắm rồi."

Dù cô ấy không cười nhưng cô vẫn cảm thấy mất mặt không chịu nổi. Khuôn mặt hơi hồng lên vì ngại ngùng.

Thuỳ Trang ho khan vài tiếng, cố làm cho mình ra vẻ đứng đắn không chút nào cảm thấy xấu hổ vì sự đói bụng của mình.

"Của chị đây."

Diệp Anh đơm cháo rồi đặt bát cháo trước mặt cô. Cô cầm đũa, nhìn những món ăn đẹp mắt mà không biết nên chọn món nào trước. Cô cũng gặp khó bởi suy nghĩ người khác thay mình nấu ăn mà bản thân lại ăn trước thì có vẻ có chút vấn đề.

Thuỳ Trang làm động tác mời với Diệp Anh.

"Um...Cô ăn trước đi..."

"Chị thử trước đi xem có hợp khẩu vị không?"

Diệp Anh uyển chuyển từ chối, chớp mắt nhìn cô chờ đợi cô động đũa đầu tiên.

"Vậy để tôi ăn trước..."

Cô gắp một miếng nấm xào bỏ vào miệng, từ tốn nhai. Sau đó cô ngạc nhiên phát hiện, món ăn này của cô ấy không chỉ đẹp mắt, mà còn rất ngon.

"Thế nào?"- Diệp Anh thấp thỏm lên tiếng hỏi.

Cô chậm rãi nuốt miếng nấm trong ánh mắt có phần mong ngóng của đối phương.

"Rất ngon. Nói thật đấy."

"Vậy thì tốt quá."

Diệp Anh vui vẻ cười. Cô tích cực giới thiệu cho đối phương những món ăn mà mình làm, đồng thời cầm đũa thay đối phương gắp thức ăn.

"Chị ăn nhiều một chút. Chị gầy quá."

Bữa ăn sáng cứ như vậy trôi qua trong thái độ nhiệt tình và ân cần của Diệp Anh dành cho Thuỳ Trang. Diệp Anh so với mẹ của Thuỳ Trang càng thêm ân cần, chỉ hận không để ôm Thuỳ Trang vào tay tự tay đút cho đối phương ăn.

Ăn sáng xong, Diệp Anh lại hầu hạ Thuỳ Trang hoa quả và các thứ làm cho Thuỳ Trang vô cùng bối rối không biết làm sao cho phải.

"Diệp Anh...cô thực sự không có chuyện gì để làm à?"

Diệp Anh ngồi dưới đất, không chút giấu diếm nói:

"Em không có."

"Em bóc nho rồi, chị ăn luôn nhé?"

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro