Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỳ Trang cảm thấy mình càng ngày càng lười sau khi Diệp Anh xuất hiện. Nếu không phải kì nghỉ còn vài ngay là kết thúc, cô nghĩ mình sẽ biến thành con sâu gạo béo mập trước khi trở lại ghế nhà trường mất.

Sau kì nghỉ ngắn cuối cùng của năm nay đã đến lúc tất cả sinh viên quay lại trường.

Thuỳ Trang phải từ bỏ lối sống không lành mạnh của mình để có thể bò dậy khỏi sớm đủ sớm để không muộn học. Cô không muốn những môn học cuối cùng của mình đạt thành tích không tốt chỉ vì cô không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.

Ngọc Huyền là bạn học cùng lớp của cô. Vừa thấy cô lấp ló ở cửa, cô ấy đã vẫy tay như điên.

"Thuỳ Trang, bên này!"

Không biết vì sao, từ lúc cô bước vào lớp, cô luôn có cảm giác rằng mọi người đang nhìn mình chằm chằm.

Trên mặt cô có gì sao?

Thuỳ Trang đã quen với việc nhiều ánh mắt tập trung vào người mình, cô coi như không có việc gì ngồi vào chỗ.

Ngọc Huyền lập tức vươn người đến.

"Bà đọc tin trên báo trường chưa?"

"Chưa, có tin gì mới à?"

Cô ấy đưa cho cô điện thoại. Cô có thể nhìn thấy ngay trên web trường bài viết đang hot nhất 'Người đó là ai?"

Nhân vật chính, là cô.

Đây không phải lần đầu tiên cô xuất hiện trên diễn đàn của trường nhưng lần này tệ hơn các lần khác nhiều. Bài viết này, nói bóng nói gió về việc cô được nhiều người đàn ông bao dưỡng. Đọc lướt qua cô liền có thể cảm nhận được ác cảm của người viết dành cho mình.

Không biết là người nào ghét cô đến mức dành thời gian đi viết cả một bài dài bôi nhọ cô thế này.

"Chuyện này, Diệp Anh sẽ không biết đi?"

Ở một toà nhà khác, Diệp Anh ngồi trong lớp, hai ngón tay gõ tay lên bàn, bên cạnh là điện thoại đang sáng màn hình.

Những âm thanh đều đặn vang lên khiến cho người ta cảm giác vô cùng áp lực.

Đối với phần đa sinh viên chưa tiếp xúc với xã hội, họ vẫn mang theo con tim trong sạch hướng về cái tốt, khi nhìn thấy những điều đi ngược lại với những chuẩn mực đạo đức của mình, họ trở nên giận dữ. Đặc biệt khi đối tượng đang được nói đến là người mà họ yêu thích.

Vì thế, tầng lớp sinh viên mù quáng và dễ bị kích động.

Một tin đồn tưởng như là thật, những lời nhạo báng một cách căn nghiệt khi chưa hiểu rõ tình hình, có thể hủy hoại đi những năm cuối cùng của người ta trên trường đại học.

Điện thoại của cô vang lên những câu hát tình ca nhẹ nhàng. Diệp Anh bắt máy.

"Tìm được người đăng chưa?"

"Tìm lịch học của kẻ đó cho tôi."

"Lát nữa cậu đến đây đi, mang theo vài người nữa. Nhớ đừng mặc vest đen. "


Sáng hôm đó, trang web trường nổ tung với tin đồn thực thực hư hư. Đi đến chỗ nào, Thuỳ Trang cũng bị quan sát như vật thể lạ vừa rơi xuống trái đất. Thuỳ Trang cùng Ngọc Huyền đều không để ý quá nhiều, dù sao những người này cũng chỉ dám nhìn mà không dám làm gì họ. Họ chỉ tò mò rốt cuộc là ai làm ra cái trò này và mục đích là gì mà thôi.

Chuông reo lên một hồi dài, giờ học buổi sáng cuối cùng cũng đã kết thúc.

Khi Diệp Anh đi ra ngoài thì đã có người đợi sẵn ở cửa. Cậu ta đưa cho cô một máy tính bảng. Bên trong có đủ thông tin gốc gác của người mà cô muốn tìm. Ngón trỏ nhẹ nhàng lướt trên màn hình, đôi mắt của cô nhanh chóng tóm gọn lại những thông tin mình cần biết.

Cô trả lại máy tính bảng cho đối phương.

"Tầng 4, phòng 405. Đi thôi."

Diệp Anh dẫn đầu, đằng sau là bạn cô cùng hai bảo tiêu. Mặc dù cô đã dặn họ thay thành quần áo bình thường, nhưng cơ thể quá cơ bắp và lực lưỡng cùng khuôn mặt lạnh như tiền làm cho họ giống như những tay giang hồ. Chỉ cần có người đi qua đều bị dọa chạy.

Họ đi một mạch đến kí túc xá nam, ngược đường với hầu hết những người khác.

Diệp Anh dừng lại ở trước cửa phòng. 405, là đây.

Cô lịch sự gõ cửa.

' Cốc cốc cốc '

Vài tiếng gõ vang lên mới có người đến mở cửa.

Cánh cửa được mở ra một nửa, một nam sinh cao gầy, đầu tóc mềm oặt rũ xuống trên mặt, khuôn mặt nhợt nhạt như vừa ngủ dậy xuất hiện ở đó.

"Ai .... À, chào em."

Nam sinh nhìn thấy người đứng trước kia là một nữ sinh xinh đẹp liền chuyển biến thái độ, cậu đứng thẳng lên, cố tỏ ra bản thân trông đứng đắn một chút.

Diệp Anh mỉm cười, lễ phép hỏi:

"Không biết Trần Bân Đông có ở trong phòng không?"

"À, à, có có. Cậu ta ở bên trong."

Lúc này cậu bạn mới để ý đến những người phía sau. Những đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng vào cậu khiến cho cậu cảm thấy da ga da vịt dựng đứng cả lên.

Tự dưng, cảm giác không tốt lắm.

"Tiền bối, có thể nhường đường một chút không?"

"À à, em vào đi..."

Đôi mắt của cậu ta đảo đi đảo lại giữa những người mới đến, càng nghĩ càng lo.

Phòng trong kí túc xá là tám người một phòng, trong phòng hiện tại có bốn người. Nghe nói có hậu bối đến tìm, hai người còn lại trong phòng lập tức từ vị trí giường của mình vươn đầu ra nhìn, sau đó họ đều bị bất ngờ vì người đến chính là hoa khôi nổi tiếng của bên khoa thiết kế thời trang.

Bân Đông đang ngồi trong phòng đánh game. Bị người phá đám, hắn nhíu mày không vui, giật cái tai nghe xuống, quay lại mắng:

"Tiền bối là Trần Bân Đông?"

Sắc đẹp là thứ chết người, nhất là khi đối phương mỉm cười thân thiện.

"Không biết hậu bối tìm ta có việc gì?"

Diệp Anh hít sâu một cái. Cô quay lại nhìn những người khác.

"Phiền các tiền bối rời đi trong chốc lát. Em có lời muốn nói với tiền bối Bân Đông."

Nam sinh đứng cửa vừa nãy muốn nói thêm gì đó nhưng chạm vào ánh mắt của đối phương liền im mồm. Dự cảm xấu bay nhanh gần như một đạt đến đỉnh điểm.

Hi vọng là hắn sai.

Hắn cùng những người khác ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Khi cửa phòng đóng chặt lại, Diệp Anh cũng không còn tươi cười nữa.

Cô bước đến, ấn mạnh đầu Bân Đông xuống bàn. Liên tục có những âm thanh thật lớn phát ra khi trán của đối phương đập xuống bàn.

Bân Đông chịu bất ngờ, đau đến nỗi hắn hoa cả mặt.

"Con điê....!"

Hắn vừa ngẩng đẩu liền bị Diệp Anh tát cho một phát. Diệp Anh là một người hay vận động nên một cú tát toàn lực đủ để khiến người ta đầu váng mắt hoa. Bân Đông chịu hết các loại tấn công, đau đến mức hắn muốn kêu cha gọi mẹ. Chưa dừng lại, Diệp Anh đưa chân lên đạp mạnh đối phương xuống ghế. Hắn từ ghế ngã lăn xuống. Xương cốt đều phải phát ra âm thanh sau hàng loạt cú tấn công không hề nhẹ nhàng này.

"Diệp Anh, để hắn xoá bài đã."

Anh bạn của cô lên tiếng.

Diệp Anh ngừng tay. Cô hít một hơi sâu cố để bình tỉnh lại cảm giác hỗn loạn trong lòng mình.

Đúng, nợ không nên giải quyết hết một lần.

Cô mỉm cười, nụ cười khiến Bân Đông nổi cả da gà.

"Là tiền bối đăng tin về Nguyễn Thuỳ Trang phải không?"

Bân Đông dám nói không sao? Bàn chân của đối phương đang đè nghiến ngực hắn như một cục đá.

"Là ai bảo tiền bối làm?"

"Huỳnh Minh Trung? Phải không?"

___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro