Extra: không sao mà, em đây rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung kết Chị Đẹp Đạp Gió Rẽ Sóng mùa đầu tiên diễn ra với kết quả xứng đáng, không quá để khó đoán. Lan Ngọc nhìn hai chiếc cúp kỉ niệm trên tay mình, thêm một hành trình nữa lại đi qua, em cũng không ngờ mình có thể đi được tới đây, đạt được những sự công nhận ngoài mong đợi thế này.

Trong hành trình này, em đã cho khán giả thấy những khía cạnh khác của mình. Một Ninh Dương Lan Ngọc có sự nghiêm túc với con đường mình đi, có những chiều sâu, góc khuất trong tâm hồn mình. Em tìm lại được ước mơ đôi lúc em vô tình đánh rơi và hơn hết, tìm được người tri kỷ thật sự.

Lan Ngọc chụp hình cùng ekip đã đồng hành và những người bạn tới chung vui cùng em. Xong hết cả rồi, em vẫn đứng loay hoay nhìn đông nhìn tây, vẫn còn một người nữa em muốn chụp hình cùng. Ekip chương trình mời họ đến after party đã chuẩn bị sẵn, mọi người đã thay trang phục hết cả rồi mà Lan Ngọc vẫn chưa thấy cái đầu hồng kia đâu.

Em ra hiệu cho ekip đi trước, một mình quay lại trường quay chỉ còn lác đác vài người. Em kiên nhẫn mở cửa từng căn phòng, cuối cùng tìm thấy chị ở phòng thay đồ cuối cùng. Thông qua ánh sáng lờ mờ, em thấy Trang Pháp đứng dựa vào tường, váy dạ hội khi nhận giải vẫn chưa thay ra. Lan Ngọc bước vào, loay hoay tìm công tắc đèn thì bị chị giữ tay lại.

Sự nhạy cảm của một người phụ nữ cho em biết tâm trạng người kia đang không ổn. Lan Ngọc không mở đèn nữa mà đóng cửa kín phòng lại, khi không còn một chút ánh sáng nào thì em cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc của người kia. Chị tựa lưng vào tường, tay ôm lấy eo em, khi cảm nhận cánh tay em cũng đang ôm lại mình thì đầu Trang Pháp gục xuống vai em. Cảm giác ấm nóng trên làn da cho em biết chị vừa khóc.

Em nhẹ nhàng luồng tay vào mái tóc hồng kia xoa nhẹ như muốn vỗ về chị.  Thật buồn cười khi một người hoạt ngôn như em thực chất không biết cách an ủi một người như thế nào. Đặc biệt đối với những người quan trọng trong đời em, Lan Ngọc lại càng vụng về trong cách an ủi họ.

Dù luôn có những sự ấm áp vây quanh cuộc đời mình nhưng sâu thẳm em luôn cự tuyệt nó. Tâm trí em vẫn luôn lơ lửng, lang thang đi tìm một nơi mà nó nên thuộc về. Tự mình chìm vào bóng tối, tự mình thoát khỏi nó và tự mình tìm trầy trật hào quang. Dù người đầy vết xước nhưng miệng luôn nở nụ cười.

Bởi vì họ nói, một người nghệ sĩ thăng hoa thật sự với nghệ thuật chỉ khi họ sống vì nghệ thuật, chết vì nghệ thuật và sống cả đời với những ám ảnh mà người bình thường khó có thể hiểu nổi. Có được hào quang thật sự như phải trải qua một cuộc giao dịch với đấng siêu nhiên nào đó.

Em cảm nhận cái ôm siết chặt từ người đang trong vòng tay mình. Và em biết Trang Pháp đang có được ánh hào quang ấy, 34 tuổi chị có được sự công nhận của khán giả, của gia đình, như một giấc mơ mà chính Trang Pháp cũng không dám ao ước tới. Đây cũng là điều em mong muốn được nhìn thấy khi tiếp xúc với chị những ngày đầu. Nhưng mọi thứ không bao giờ dễ dàng như cách chúng ta muốn, chị nhỉ?

Đây là con đường Trang Pháp chọn và chị nhất định phải đi. Mọi người xung quanh an ủi, chúc mừng, tán dương với những cuộc chiến truyền thông đang diễn ra trên mạng xã hội mà tâm điểm đang đặt vào chị. Dù đã chuẩn bị tốt mọi thứ ngay từ đầu nhưng hiện tại Trang Pháp vẫn phải trốn trong một góc tối để trút bỏ những muộn phiền này.

"Không sao, em ở đây rồi."

Giọng nói Lan Ngọc trong không gian tối tăm này trở nên trầm ấm, dịu dàng không thể diễn tả được. Trang Pháp nhẹ gật đầu đáp lại em, chị biết, em đã ở đây rồi. Không cần phải nói những an ủi dù là thật lòng hay xáo rỗng, chỉ cần cho chị biết, hiện tại em đã ở đây rồi.

Với chị, sự tồn tại của em đã là một lời an ủi chân thành nhất.

Lan Ngọc ôm lấy chị chặt hơn, chẳng ai nói với ai câu nào nhưng dường như họ đã thấm thía được những vị mặn đắng đã trải qua. Qua 30 tuổi, cuộc sống của họ mới thật sự bắt đầu.

Chị ngẩng mặt lên nhìn em, mắt Lan Ngọc giờ mới thích nghi được trong bóng tối hiện tại. Em nghiêng đầu đặt một nụ hôn lên trán chị, giữa họ đã trải qua những nụ hôn còn nóng bỏng hơn nhiều nhưng cái hôn trán này làm cõi lòng Trang Pháp xao xuyến không thôi.

Môi họ tìm đến nhau, kéo nhau vào một nụ hôn sâu trong không gian tối tăm, chật hẹp này. Chị đặt tay lên cổ em, vuốt ve làn da mềm mại một cách dịu dàng, Lan Ngọc biết đây là động tác biểu thị cho điều gì. Tay còn lại bấu chặt lấy đùi em thông qua phần xẻ cao của chiếc váy. Vải vóc đắt tiền cọ xát phát ra âm thanh sột soạt cộng vũ cùng tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau, phá tan sự yên tĩnh hiện tại.

Là một người sống lâu năm dưới ống kính camera, Lan Ngọc luôn cảm thấy không an toàn với nơi không phải nhà của mình. Hiện tại Trang Pháp đang muốn em, ngay phòng thay đồ, vẫn còn một vài người trong ekip đang ở bên ngoài. Nhưng em muốn an ủi chị, dù bằng bất cứ cách nào. Tay Lan Ngọc bắt lấy tay chị, hướng dẫn Trang Pháp tìm khóa kéo của váy mình.

Vải vóc trượt ra khỏi người em để lộ ra cơ thể nuột nà, Trang Pháp hôn từ cổ xuống xương quai xanh tinh tế, nếu em không phải người nổi tiếng chị sẽ không ngần ngại mà để lại dấu răng của mình trên đó. Cuối cùng lại tìm đến nơi yêu thích của chị. Khuôn miệng xinh đẹp ấm áp ngậm lấy ngực em, đầu lưỡi chị hoạt động liên tục, đùa giỡn nơi hồng hào.

Tay chị cũng không ngừng nắn bóp bên còn lại, vừa to tròn, mềm mại lại vừa thơm tho. Cơ thể Lan Ngọc luôn là thứ cám dỗ chị phải phạm tội. Tiếng thở dốc của Lan Ngọc trong không gian này tựa như một bản tình ca mà Trang Pháp là người nhạc sĩ tài ba, duy nhất chị có thể sáng tác ra được.

Trang Pháp vừa hôn vừa gấp gáp cởi bỏ quần bảo hộ và quần lót của em, nó đã sớm chẳng còn khô ráo, cơ thể Lan Ngọc luôn dễ dàng ướt át như thế đối với chị. Và điều đó luôn làm Trang Pháp tự hào. Trang Pháp cầm quần lót của em lên, biết chị sắp làm ra hạnh động gì, Lan Ngọc xấu hổ giật lại kéo mặt chị trở lại ngực mình.

Trang Pháp cười nhẹ tiếp tục rê lưỡi tận hưởng cơ thể bao người ao ước chạm tới. Chị có một tuổi trẻ ở Pháp, cũng đã sớm qua cái thời e thẹn khi nhắc đến chuyện giường chiếu nhưng Lan Ngọc của chị thì khác. Em lớn lên từ nhỏ dưới nền văn hóa châu Á, bề ngoài dù có thể hiện mình bad girl cỡ nào thì bên trong Lan Ngọc vẫn là em bé xấu hổ nhưng luôn nuông chiều sự hư hỏng của chị.

Trang Pháp tự cởi quần bảo hộ và quần lót của mình ra, chị vén gọn tóc em lại, Lan Ngọc nhanh chóng hiểu ý quỳ xuống giúp chị giải tỏa những phiền muộn ngoài kia. Mọi động tác của chị trên giường đều có ý nghĩa riêng và Lan Ngọc như người học trò phải ghi nhớ nó.

Âm thanh của chị ngân dài, một tay giữ tóc em gọn gàng, tay còn lại đẩy nhẹ đầu em vào giữa hai chân mình. Chị xoa xoa đầu em như tán thưởng, Trang Pháp vẫn luôn tận hưởng những khoảnh khắc em ở giữa hai chân mình, một cảm giác thành tựu hơn bất kỳ một thành công nào và chị muốn mình là người duy nhất được tận hưởng cảm giác này. Kể cả khi được em làm thì Trang Pháp vẫn luôn là người làm chủ cuộc chơi.

Ở bên ngoài chị có thể luôn nũng nịu, nhõng nhẽo với em và Lan Ngọc luôn chiều chuộng, lo lắng cho chị. Khi làm những việc chỉ có hai người, không cần nhõng nhẽo, Lan Ngọc luôn dịu dàng mà chiều chị. Tay chị ấn đầu em vào, vừa muốn ấn mạnh lại vừa muốn đối với em nhẹ nhàng. Mỗi khi lên giường cùng em, Trang Pháp luôn phải đấu tranh với hai luồng cảm xúc như thế.

Trang Pháp ngửa cổ thở gấp, dưới sự chăm sóc của em, mọi phiền não ngoài kia chỉ là chuyện cỏn con. Môi lưỡi Lan Ngọc dịu dàng nhưng vẫn làm chị kích thích không thôi, chị dựa vào tường, từng ngón chân vì sung sướng mà co quắp lại, tay không ngừng đẩy đầu em vào giữa hai chân mình. Cuối cùng tuôn ra một dòng nước dính đầy khuôn mặt xinh đẹp kia.

Lan Ngọc ngẩng mặt lên, em chỉ lặng lẽ lau sạch dịch tình dính trên mặt mình không trách chị một lời, điều đó lại làm Trang Pháp xúc động vô cùng. Một người tuyệt vời như vậy lại thương chị vô cùng, cớ gì chị phải buồn vì những con người không đáng ngoài kia?

Trang Pháp vuốt ve khuôn mặt em, sự xúc động vẫn cứ lan tràn trong lồng ngực chị. Ngoài sự công nhận của khán giả, của gia đình thì em chính là giải thưởng lớn nhất mà chị đạt được sau chương trình. Lan Ngọc thấy chị vẫn âm trầm như vậy, em lo lắng Trang Pháp vẫn còn buồn thì trở nên luống cuống. Em kéo tay chị đặt lên mông mình, Trang Pháp thỏa lòng xoa bóp nơi đẫy đà này. Cách an ủi này của em cám dỗ người khác chết mất.

Chị hôn một đường dài từ khe ngực em đến cơ bụng săn chắc xuống dưới nơi nữ tính. Trang Pháp để em dựa vào cửa, chị quỳ xuống sàn, kéo một chân em gác lên vai mình. Lan Ngọc thiếu đi thăng bằng, chỉ biết bám vào người chị làm điểm tựa. Là một người tách biệt giữa chuyện cá nhân và công việc, nên trong phòng thay đồ mặc dù đã khá riêng tư nhưng em vẫn thấy không an toàn, cứ như đang làm tình ở trường quay vậy.

Hai mắt em liếc nhìn, quan sát xung quanh, váy áo họ quăng bừa dưới chân. Trang Pháp vẫn cứ vô tư chẳng sợ gì khiến em thở dài, người này còn muốn em ngay trong phòng tập cơ mà. Chắc vì sự lo lắng không gian xung quanh, mà Lan Ngọc hôm nay trở nên nhạy cảm cực kỳ, từng cái chạm nhẹ cũng mang lại cho em kích thích lớn. Chị hôn từ đùi trong của em dần lên, để lại những vệt nước nóng ẩm.

"Chị Ngọc, chị Trang ơi, tiệc sắp diễn ra rồi kìa, hai bà ở đâu vậy?"

Giọng nói Duy Tường vang lên từ cửa lớn bên ngoài làm em giật thót tim, ekip cả hai đang ráo riết đi tìm hai người, điện thoại cả hai run lên nãy giờ mà có ai quan tâm đâu. Lan Ngọc đã hơi e dè khi họ làm tình trong không gian này, cộng thêm nghe tiếng ekip đi tìm mình, dục vọng gì cũng bay hết hơn, em loay hoay muốn mặc đồ lại.

Nhưng Trang Pháp nào để toại nguyện, chị bắt lấy cổ chân em trở lại vai mình, cúi đầu ngậm lấy nơi xinh đẹp của em. Lan Ngọc lo sợ giữ lấy tóc chị, muốn kéo đầu chị rời khỏi nhưng chị càng đẩy đầu mình vào sâu hơn, đầu lưỡi lùng sục khắp nơi. Bên ngoài vang thêm và tiếng bước chân nữa, cảm giác lo sợ bị bắt gặp trong tình trạng này khiến Lan Ngọc trở nên nhạy cảm hơn.

Đôi mắt em nhòe đi vì khoái cảm, cả người nhiễm một tầng mồ hôi, một tay em giữ lấy đầu chị, tay còn lại bất lực che miệng mình, ngăn đi âm thanh sung sướng của bản thân. Dù lo sợ nhưng dịch tình em vẫn tuôn trào đến ướt cả hai đùi làm chị nở nụ cười xấu xa. Tiếng cửa lớn bên ngoài được mở ra, âm thanh mở cửa từng căn phòng thay đồ một như tra tấn Lan Ngọc.

Trang Pháp đưa tay trái lên che miệng em lại rồi đâm hai ngón tay của mình vào trong em, không ngừng rút ra đẩy vào. Ngón tay chị trêu chọc từng điểm nhạy cảm bên trong em, Lan Ngọc bất lực dựa vào cửa, dịch tình của em ra nhiều đến mức chảy xuống sàn. Sự sung sướng này khiến đầu óc em mụ mị đi, nhưng tiếng bước chân bên ngoài lại muốn kéo em về với thực tại.
Tiếng bước chân của Duy Tường đã đến sát với căn phòng thay đồ cuối cùng. Chị dừng lại mọi hoạt động, Lan Ngọc cảm thấy mặt mình không còn giọt máu rồi.

"Hai bả không có trong này đâu, mấy đứa ra ăn tiệc trước đi. Chị Ngọc cùng chị Trang lại sau, bả vừa nhắn tin anh."

Tiếng nói Duy Tường rõ mồn một bên tai em, đến khi tất cả rời khỏi hết Lan Ngọc mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng con người xấu xa kia lại làm nốt những chuyện còn dang dở, chị cúi đầu hôn cắn ngực em, tay hoạt động hết công suất đâm rút vào bên trong, cuối cùng Lan Ngọc lên đỉnh. Đây là lần làm tình kích thích em nhất từ trước tới giờ.

"Bé ra nhanh vậy? Thở chậm lại nào" Trang Pháp hài lòng hôn lấy những giọt mồ hôi trên trán em.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng vài phút nhưng Lan Ngọc tưởng mình đã tắt thở tới nơi. Đến khi phục hồi hoàn toàn, em tức giận cắn một cái thật đau vào ngực chị. Trang Pháp chỉ cười trừ đón nhận sự trút giận từ em. Hai người loay hoay thu dọn lại bãi chiến trường của mình.

"Bé ơi, Duy Tường nhắn chị, em ấy để quần áo hai đứa mình ngoài cửa." Thùy Trang giơ điện thoại lên cho em xem rồi hé cửa ra lấy túi đồ bên ngoài. Hai bộ quần áo dành cho after party, còn có... một bịch khăn giấy.

"Thùy Trang..."

"Thôi giữ sức, đừng chửi, chị sai rồi."

Chị ôm em, lấy khăn giấy giúp em làm sạch. Lan ngọc thở dài chả biết phải nói gì, lỗi em chiều chị ngay từ đầu, quá mất mặt, xấu hổ rồi. Hai người mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ngoài, ekip hai bên chẳng ai thắc mắc gì, càng làm em xấu hổ hơn nữa.

Trang Pháp bước vào bữa tiệc quẩy rất hăng, chẳng giống người vừa khóc ấm ức trên vai em chút nào. Nhưng thôi, em luôn muốn nhìn thấy Nguyễn Thùy Trang như này và em mong mình sẽ có khả năng bảo vệ được sự vô tư, trẻ con ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro