là nơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thuỳ trang hay sang chơi nhà lan ngọc, nhưng em lại chưa đến nhà nàng lần nào.

lan ngọc nghĩ, như thế là không công bằng. thậm chí là nhà nàng ở đâu em còn không biết rõ. có lần nàng nói, hai đứa cách nhau chín cây, em chỉ biết dùng cây compa vạch ra giới hạn một đường tròn những nơi có thể là nhà thuỳ trang.

sau khi loại trừ hàng triệu khả năng không thể, lan ngọc vẫn còn hàng triệu khả năng.

tuy không biết phải đi tìm thuỳ trang ở đâu giữa lòng sài gòn rộng lớn, nhưng lan ngọc lại rất hài lòng. rõ ràng là nhà em là nơi nàng cảm nhận được sự an toàn.

hẳn là thế rồi. không an toàn thì có lí nào thuỳ trang lại nghe lời lan ngọc mà đến nhà em nhuộm tóc? không an toàn thì ai lại cho người lạ nắm đầu xoay mòng mòng như dế dù mới gặp mấy lần trong trường?

lan ngọc đã nghĩ, nhà em hẳn là đặc biệt với thuỳ trang lắm.

không chỉ là một nơi cho nàng trốn chạy khỏi những ngày mưa ngày nắng, mà còn là nơi nuôi dưỡng cho trái tim thứ hai nàng đập mạnh mẽ.

mỗi lần qua nhà lan ngọc, thuỳ trang lại thoải mái lăn lê bò toài trên chiếc sofa bọc da với chiều dài vừa đủ để nàng xoay nghiêng dọc hàng chục tư thế.

thuỳ trang có thể ngủ ở nhà. nhưng thực tế là, nàng lại nhắm tịt mắt trên giường lan ngọc.

mãi sau này, lan ngọc mới hiểu, thì ra sẽ không có người nào không yêu lại tốn công chạy suốt chín cây số để đến ngủ với một người không yêu.

thuỳ trang có thể ra quán cà phê học bài, đọc sách hoặc ngồi yên tĩnh ngắm dòng người qua lại.

thật ra, thuỳ trang đến nhà lan ngọc để xem từ ban công nhà em có thể ngắm trăng không. vì đêm nào thuỳ trang cũng thấy lan ngọc đăng story "khong co trang" trên instagram. suốt những hai năm.

có lẽ, từ trên cao nhìn xuống nàng mới thấy ánh đèn thành thị chỉ để tô điểm cho ánh trăng trong ngần.

hoá ra là, nàng và em lại đến gần với trăng hơn một chút.

mãi sau này, sau vô số đêm ngủ lại nhà thuỳ trang ở phía bên kia bán cầu, lan ngọc mới thông suốt. rằng, thật ra nhà của em chỉ đặc biệt vì đó là nhà của em và có em.

nhà em chỉ đơn giản là cái lữ quán có người đến rồi đi suốt bao ngày đêm trôi qua.

lan ngọc là người giữ cửa, còn thuỳ trang là người giữ lửa.

nên thuỳ trang mới thích qua nhà lan ngọc mà trêu đùa em.

à, nói đi cũng phải nói lại, là do lan ngọc chọc ngoáy thuỳ trang trước. nên em nói đi thì nàng phải nói lại.

"thuỳ trang rất nghèo."

"lan ngọc rất xấu."

"gì cơ?"

"chị tưởng mình đang nói những điều không thể?"

bẵng đi một lúc, lan ngọc lại nói, "em yêu chị."

thuỳ trang đáp, "chị yêu em."

"sao?"

"chị tưởng mình vẫn đang nói những điều không có thật?"

thuỳ trang không biết không nên dùng một câu hỏi để trả lời một câu hỏi khác.

lan ngọc cũng chẳng hề biết lời thật lòng không nên đứng sau một câu đùa.

hẳn là thế rồi. thật giả lẫn lộn nhiều đến nỗi biến nhà em thành cái mê cung không điểm dừng.

đôi chân cứ chạy đi mãi rồi lại chẳng thoát khỏi sự thật đội lốt câu đùa cợt nhả. quay đi quay lại vẫn giậm chân ở xuất phát điểm: một người suýt nói và một người không biết mình sẽ nghe những gì.

dù là một mùa hè, hay cả một đời ở yên một chỗ thì cũng được thôi. vì ở đâu có lan ngọc, nơi đó là nhà.

của thuỳ trang.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro