CHAP 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jinwoo vốn không phải là người yếu đuối, nhưng khi bị tổn thương như thế, căn bản là một mình cậu không dám đối mặt trực tiếp. Bởi lòng tin mà cậu dành cho Mino là quá lớn, để khi lòng tin bị phản bội, tất cả kí ức tươi đẹp của quá khứ như mũi dao nhọn lại khiến cho vết xước khi xưa lại tiếp tục rỉ máu. Tin nhắn mỗi ngày đều đến với Jinwoo, những dòng hỏi han này nọ của các nhân viên, hay sự quan tâm quá đỗi thừa thãi của những người đang theo đuổi cậu... cậu điều không quan tâm.

Nhìn Jinhwan lặng lẽ chơi siêu nhân, chốc lại hét to lớn đóng giả tướng cướp một mắt trong phim "Peter Pan", lòng Jinwoo càng thêm ủ rũ. Liệu quyết định này của mình có đúng hay không? Liệu sau này thằng bé có được sống tốt hơn hay không? Liệu mình có quá vội vã để phạm phải sai lầm nữa không? Bởi lẽ, cậu đã từng quá vội vàng tin tưởng Mino, giao trái tim yếu mềm cho Mino và kinh khủng hơn đấy chính là quyết định có một đứa con với anh... Đang hỗn độn với mớ suy nghĩ bồng bông, tiếng chuông cửa vang lên, làm cậu giật mình, hoàn tỉnh người ra mở cửa.

- Chủ tịch? Sao anh lại đến đây? - Jinwoo ngạc nhiên, hai đôi mắt to tròn dường như không tin chuyện này là sự thật.

- Tôi đến thăm cậu. - Nói rồi, Seunghoon liền chìa túi đầy ngập đồ ăn để trước mặt Jinwoo, rồi bình thản đi vào như thể đây là nhà thứ của mình vậy.

Âu phục của chủ tịch hôm nay rất khác với ngày thường, chỉ là bộ đồ thể dục cấp ba tuy rất cũ nhưng lại khá vừa vặn với Seunghoon.

Căn nhà bừa bộn đã 3 ngày không dọn dẹp, cùng với mớ đồ vừa chuyển về của Jinhwan càng khiến Jinwoo thêm ngán ngẩm. Seunghoon đang đi cảm nhận mình đang giẫm phải một thứ gì đó mềm mềm, lại hơi nhột nhột chân, liền cúi người xuống xem. Trong tức khắc, Jinwoo đã chộp lấy được thứ ấy và giấu vào phía sau tấm tạp dề.

- Chủ tịch, đừng bận tâm, vài thứ linh tinh thôi, nhà tôi chưa dọn, hơi bừa bộn, hay... lúc khác... anh hãy ghé chơi? - Cậu ngượng ngùng cứ lắp ba lắp bắp nhưng đang bị ai tra khảo vậy.

- Không sao đâu, tôi là không bận tâm việc này!

Đúng là đuổi khéo một ai đó rất khó, nhất là những người có tính bất chấp như Seunghoon.

Chỉ vừa mới quay lưng đi, mặt của Jinwoo đã đỏ bừng bừng. Thật may là cậu đã chộp kịp, không thì... quê chết đi được... phải pha trà thật đắng, và bắt anh ta phải uống, rồi anh ta sẽ cuống cuồng bỏ về cho mà xem.

"Chấm bi, đáng yêu nhỉ" - Seunghoon nghĩ thầm rồi nhoẻn một nụ cười, thật khó hiểu, không ai biết trong đầu anh ta lại đang suy nghĩ về cái gì, hay là chiếc quần lót ấy của Jinwoo khiến anh cảm thấy thật hài hước chăng?

10 phút sau.

Cứ nghĩ rằng, với tính tình của Seunghoon thì sẽ chẳng thích hợp để một đứa con nít nào yêu thích nên chắc chắn anh cũng sẽ tự động đi về. Nhưng không ngờ, chỉ vừa mới đến hành lang, Jinwoo lại nghe tiếng cười đùa giòn giã của Jinhwan thật tươi vui và sảng khoái ở nhà trên, càng đi lên, cậu lại càng cảm thấy vô cùng bất ngờ khi thấy cảnh vui đùa của hai chú cháu. Seunghoon đang chơi đùa với Jinhwan. Anh đóng vai khủng long còn cậu bé thì vào vai siêu anh hùng diệt trừ kẻ xấu, mang lại nền hòa bình cho đất nước. Jinhwan hết dí Seunghoon chạy hết đầu này, đến đầu kia, cuối cùng cũng tóm được và đánh lấy đánh để, khiến chàng chủ tịch nhà ta cứ lăn qua lăn lại như mấy miếng gà đang ướp tẩm và lăn bột vậy. Khóe miệng của Jinwoo khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen láy u ám kia có đôi phần hạnh phúc. Đây là lần đầu tiên, cậu lại có thể quay lại cảm giác gần gũi, vô cùng ấm áp và thân thiết như một gia đình đến như vậy, liệu, đây là có phải cậu... đang mơ?

- Baba? Qua đây chơi chung với con? - Jinhwan hồ hởi cầm đao giả chém túi bụi, vờ đang múa kiếm hù dọa tên khủng long bạo chúa Seunghoon phía đăng kia.

- Thôi, baba không chơi đâu, con đấy, ngừng chơi được rồi, dọn dẹp mau lên, không baba tịch thu đấy!

- Baba, chơi với con đi mà ~

- Không được, dọn dẹp mau lên.

Cuối cùng cậu bé cũng chịu dọn dẹp, chỉ là khi nhặt xong đầy thùng, cậu bé liền nhanh chóng đem số đồ chơi ấy vào phòng ngủ và tiếp tục "sự nghiệp chiến đấu anh hùng" của mình.

Vậy là không gian im ắng lại trở về...

- Chủ tịch, mời anh uống trà. - Jinwoo lòng như mở hội, chờ đợi và háo hức Seunghoon uống ngụm trà, và rồi ... go away....

Nghe vậy, Seunghoon cũng nhấp thử chén trà, hai mắt anh nhắm nghiền lại, rồi từ từ buông thỏng nơi chân mày đang cau lại, trông rất khó chịu.

- Sao, trà có ngon không chủ tịch? - Jinwoo nóng lòng lắng nghe lời nhận xét của anh ta. Trong đầu không ngừng vang lên hai từ "Bỏ cuộc, bỏ cuộc, bỏ cuộc"

- Cậu Kim, cậu có bỏ đường vào trà không thế? - Seunghoon nhanh chóng trở lại nét mặt bình thường, từ tốn hỏi Jinwoo.

- Ấy chết, tôi lỡ quên bỏ đường mất rồi, chắc là đắng lắm, để tôi xuống lấy gói đường cho anh nha... Chậc, tôi lại quên mất, nhà tôi cũng vừa hết sạch đường luôn rồi... Tôi thật hậu đậu quá đi! - Jinwoo giả vờ bối rối, loay hoay như vừa mắc phải một sai lầm đang cố gắng giải thích và chờ sự cảm thông vậy.

- Cám ơn cậu, tôi dị ứng với trà có đường...

- À... à... cũng là vô tình thôi... - Tưởng là sẽ đuổi được, ai ngờ là giữ chân hắn ở đây, dù miệng thì cứ cười cười nhưng trong lòng cậu đang khóc ròng.

Không gian im lặng lại bao trùm, điều kì lạ là cả hai người ngồi gần nhau lại không nói với nhau điều gì. Jinwoo cứ thế mà thêm trà còn Seunghoon thì tiếp tục hưởng thức trà đắng như đang uống một cốc sữa trông thật ngon lành, ai nhìn vào chẳng nghĩ rằng anh đang uống trà vậy.

Jinwoo khẽ nhìn lén Seunghoon, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình. Đôi mắt dường như không hề xê dịch đi một centimet, khuôn mặt cậu giờ đã nằm gọn trong con mắt anh, từng đường nét trên gương mặt, đều được anh đưa vào tâm trí.

- Chủ tịch... Anh... sao anh cứ nhìn tôi hoài vậy, không phải mặt tôi đang dính gì sao?

- À. Tại vì, khi thấy cậu, tôi lại nhớ đến một người trông rất quen.

- Giống tôi sao? - Cậu chột dạ hỏi lại, không lẽ là anh ta vẫn còn nhớ cái đêm ấy? Lòng cậu hoang mang không ngừng.

- Cô ấy rất giống cậu, từng đường nét trên khuôn mặt, đều chính xác, có khi nào....

- Không thể nào!

- Sao chứ?

- À, ý tôi là cũng là người giống người thôi, tôi cũng hay bị nhìn lầm thành người khác đấy. - Cậu lắp bắp nói, tim trong ngực lại không ngừng nhịp từng hồi lo lắng không thôi.

- Jinwoo này, cậu bé đó là con của cậu sao?

- Đúng vậy, Jinhwan là con của tôi và ... - Ngưng một quãng, cậu đang cân nhắc có nên nói tên người đó ra hay không, cái người vừa khiến cho tinh thần cậu bị đánh sụp hoàn toàn bây giờ còn tư cách để cùng cậu nuôi một bé khôn lớn hay không? Dù cậu có một tấm lòng vị tha rộng lớn nhưng thâm tâm cậu không để điều đó xảy ra. Jinwoo tiếp lời - và một người khác nữa.

- Người khác?

- Là người yêu cũ thôi, quyết định có con với người đó là sai lầm nhất của tôi. - Cậu thở dài, đôi mắt bỗng dưng trĩu nặng, cúi đầu xuống nhìn hai tay mình đan lại với nhau mà trả lời.

- Dù thế, cậu cũng không nên bỏ đứa bé.

- Sao? Không lẽ? Anh đã... - Jinwoo ngạc nhiên rồi lại ngưng ngắt không thành lời.

Seunghoon liền cầm tờ giấy đề lớn 4 chữ CHUYỂN NHƯỢNG CON CÁI như đập vào mắt Jinwoo. Hàng chữ như giết đi sự mạnh mẽ và dứt khoác của cậu một lần nữa, nó như bức gương phản chiếu những gì cậu đang làm là sai trái, không ai có thể đem con mình cho người khác huống gì đó là một người xa lạ. Tương lai đứa bé sẽ như thế nào, có ai sung mặc sướng, có đủ điều kiện học hành, được dạy dỗ đúng đắn hay có được một gia đình ấm áp như cậu tưởng tượng. Hay là rơi vào tay kẻ xấu, bọn buôn người, bắt cóc trẻ em... hay những tệ hơn thế mà cậu chưa nhìn thấu rõ để đưa ra quyết định kĩ càng.

Tâm cậu nhức nhói và đau đớn vô cùng, tại sao mình lại làm như vậy, tưởng tượng mơ hồ, quyết định sai lệch, mất đi triết lí nhân sinh, một chút ích kỉ cho bản thân mà bỏ mặc một sinh linh bé bỏng cũng đang cần một tương lai tươi sáng để phát triển. Nước mắt cậu rơi cho sự hối hận, cho sự ăn năn với thâm tâm của mình, hơn nữa là đối với Jinhwan.

Thấy Jinwoo khóc như thế, cơ bản Seunghoon cũng không kìm lòng được. Anh đã thấy cậu khóc một lần, nhưng không phải là sẽ không thấy cậu khóc thêm lần thứ hai. Nguyên nhân của những giọt nước mắt, Seunghoon lúc này có lẽ hiểu rõ, anh chủ động lấy lưng cậu kéo vào người mình để đầu cậu trên vai mà an ủi.

- Sau này đừng dại dột như vậy nữa? Hiểu không?

Chỉ có lúc này, Seunghoon lại để lộ bản chất ôn nhu mà ngày trước anh đã từng với Taehyun. Người đang tựa vào người anh, như đem lại cảm giác khiến anh muốn bảo vệ và nâng niu, nhìn dáng vẻ cậu khóc, anh chỉ muốn ôm lấy ngay lập tức, nói những lời đường mật và dỗ dành cậu như cái cách mà anh vẫn thường hay làm với Taehyun của mình. Nhưng tình huống bây giờ là gì, chính là một nhân viên trong công ty dưới sự quản lí của mình, vừa thất tình, vừa đau đớn với quyết định từ bỏ con cái, biết bao xúc cảm đan xen nhau, sao anh dám chen vào để khiến mọi chuyện thêm phần phức tạp? Thôi thì cứ để anh là người mà cậu có thể tìm đến để giải tỏa tâm tư, rồi có một ngày Jinwoo sẽ hiểu được tấm lòng của anh.

- Nếu cậu không đủ khả năng nuôi đứa bé ấy, tôi sẽ giúp cậu, và tuyệt đối không nghỉ việc ở công ty, tôi sẽ không nhận bất cứ đơn từ nào của cậu trừ hợp đồng làm ăn, cậu nhớ chưa?

- Tôi sẽ không nghỉ việc nhưng giúp tôi nuôi Jinhwan thì tôi không thể ...

- Không sao, tôi cũng thích cậu bé Jinhwan này, nó làm tôi nhớ đến tôi 25 năm về trước. Tôi là muốn chia sẻ gánh nặng với cậu.

- Nhưng chủ tịch... - Jinwoo thật là khó xử quá đi a.

- Coi như đây là công việc mà tôi giao cậu đi. Đó là phải chia sẻ công việc nuôi con với Seunghoon.

- Chủ tịch....

- Hãy gọi tôi là Seunghoon, hoặc kêu tôi bằng tên gì nếu cậu muốn, dù gì cũng sắp thành baba mới của Jinhwan rồi, chúng ta cũng cần đóng vai thân mật chứ. Như vậy đi, tôi lớn hơn cậu, cứ gọi tôi là Oppa.

- Chủ tịch à, không cần như vậy đâu.

- Em đừng lo, tôi đã nói được là sẽ làm được, giúp em cũng là niềm vui của tôi.

Chưa kịp nói câu nữa, Seunghoon đã nhanh chóng vào phòng mà Jinhwan hồi nãy bước vào và chơi cùng cậu bé, để cậu bất thình lình không thể tiêu hóa nổi chuyện gì đang xảy ra. Chủ tịch bảo mình kêu bằng Oppa còn vừa nãy bảo rằng tôi với em. Liệu đây là do cậu mơ sao? Giấc mơ mà 2 năm nay cậu vẫn khao khát có được. Nhưng dù là mơ nhưng ít nhất, tim cậu cũng được ấm áp, nụ cười bất lực mà hạnh phúc cũng được tỏa sáng.

- Jinhwan, dọn dẹp xong đồ chơi rồi xuống ăn cơm!

.............................END CHAP 10

Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ này. Tui cứ tưởng mình sẽ drop rồi chứ tại chap mình tui đã lên kế hoạch là tháng trước viết, mà tận tới giờ mới out. Để bù lại tui sẽ tặng mọi người phần ngoại truyện như làm quà. Và sẵn nói luôn nha. Vì truyện ra không đều nên k nói trước được khi nào ra nên cũng mong các bạn sẽ theo dõi và ủng hộ tui. Tui bất lực với thời gian biểu rồi ahuhu 😭😭😭.

Yêu mọi người.

Hính nà 😙

Sinh nhật là hai vợ chồng moe vậy á. Nói vậy chớ Hoon cũng là chồng đảm đang của Jinu hoyyyy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro