CHAP 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chủ tịch, anh không cần đưa tôi đến tận nhà đâu. Tôi... tôi cảm thấy ngại lắm! - Jinwoo buồn bã nói từng hơi không có một tý sức sống nào, tâm trạng của cậu hiện giờ không tốt hơn là bao nhiêu, bởi chỉ cần nhớ lại cảnh hai người tình tứ bên nhau, thì trái tim cậu lại trở nên nhức nhói không thể nào tả nổi bằng lời.

Nói rồi, cậu mở cửa cho Jinhwan vào nhà. Seunghoon vẫn đứng đó nhìn Jinwoo cứ nhìn đứa bé đang chơi đùa với siêu nhân mà trên khóe mắt lại ầng ậc nước. Dù trong lòng anh luôn mãi có bóng hình mang tên Taehyun, nhưng thấy cậu như vậy, bản thân anh cũng không thể kìm lòng được. Seunghoon như định tiến đến cậu một bước, tay cũng gần chạm đến đôi vai gầy gò của cậu nhưng lại không có can đảm để đặt lên.

- Jinwoo...

- ... Sao? - Sau khi Seunghoon gọi cậu, đến tận 5 phút sau, Jinwoo mới cảm được có người đang hỏi mình và đáp lại.

- À... không... nhưng... à... - Seunghoon lắp ba lắp bắp từng câu, từng chữ, bản thân anh cũng không thể tin được tại sao mình lại thiếu can đảm đến như vậy. Trước mặt một nam nhân bình thường, chỉ một lời quan tâm cũng không thể thốt ra được. Chẳng qua, chỉ là khi nhìn vào đôi mắt u sầu của cậu, từng vệt nước lấm tấm nơi khóe mắt chưa được lau kĩ trên gương mặt ấy lại làm anh không còn chút dũng cảm gì để mở miệng.

- Anh định nói gì?

- Tôi, tôi định... tôi định muốn chúc cậu ngủ ngon. Chúc cậu ngủ ngon! Ngủ ngon, Jinwoo. - Cuối cùng là không thể nói được, anh đành thay đó bằng lời chúc mà anh nghĩ điều đó sẽ khiến cho tâm trạng cậu tốt hơn. Nhưng Seunghoon đâu nào hay, Jinwoo, chính là buồn tình, một nỗi buồn chỉ có tâm mới trị được... Bao lâu nay, khi Mino bỏ cậu đi xa biền biệt, buông lời chia tay vô nghĩa và buông xuôi biết bao kỉ niệm tuyệt đẹp giữa hai người, có thể nói cậu đã bị trầm cảm cả một quãng thời gian dài.

Người ta thường nói, thời gian sẽ khiến con người ta quên đi tất cả, chôn vùi những cảm xúc vào đáy bể sâu, thế mà đối với Jinwoo, chỉ có thể không còn tình cảm chứ không thể quên được kỉ niệm. Jinhwan, đứa bé được cậu và cả Mino nhận về, là một gia đình viên mãn, thế mà bây giờ, chính đứa bé ấy lại thấy cha của mình tay trong tay với người khác, cậu đã không giữ lời hứa với nó, không thể cho nó một gia đình đầy đủ...

Jinwoo gật đầu tỏ ý cảm ơn.

- Chủ tịch, tôi vào nhà.

Cánh cửa cũng từ từ đóng lại rồi chặt dần, tiếng chốt khóa vang lên, Jinwoo đã vào nhà, một cách an toàn. Còn điều gì lại níu chân Seunghoon ở đây nữa chứ? Anh cứ đứng ngoài cửa, ngắm bảng số nhà treo trên cánh cửa màu gỗ nâu đậm rồi lẩm bẩm vài chữ số ấy một cách vô thức.

Đêm ấy, quả là một đêm dài đối với anh. Dù có đi uống rượu đến tận khuya, nhưng hôm nay lại khác, có uống cỡ nào cũng chẳng thấy say, cũng chẳng thấy mỏi mệt, mà trong lòng anh lại nóng rực khi nhớ về Jinwoo, bóng dáng cậu ban nãy như những vết nứt trong tim anh, cảm giác đau đớn khó tả.

- Jinwoo. Kim Jinwoo. Thật ra đã có chuyện gì?

......................

- Rose, hôm nay Jinwoo oppa không đi làm à? - Jenny mặt mài hấp tấp hối hả như cá mắc cạn lại hỏi Rose đang loay hoay với một đống giấy tờ dày cộm trên bàn.

- Hình như là vậy, tối qua Jinwoo oppa có gọi điện cho em, bảo là bị bệnh thì phải. Mà có chuyện gì vậy chị?

- Anh ấy quên là hôm nay có cuộc họp à? Tại sao lại nghỉ ngang vậy chứ? - Jenny càng lúc càng lo sợ hơn, quả là cuộc họp về chính sách ưu đãi cho các cổ đông mới trong công ty được giao cho team A gồm có Jenny, Jinwoo, Dara và Minzy xử lí, trong khi đó, Jinwoo là người tổ chức và thuộc tổ dự án quan trọng, nếu thiếu cậu ấy, thì coi như buổi họp chiều nay điều là vô ích. Hầu hết tài liệu của team do Jinwoo quản lí nên team rất cần cậu ấy ngay lúc này.

< Tiếng chuông điện thoại của Jenny>

- Alo... Sao ạ? ... Ngày dời lại sao? ... Tuần sau ạ?... À không, tốt... rất tốt, team chúng em sẽ chuẩn bị thật tốt, cám ơn sếp!...

Sắc mặt lo lắng của cô nàng cũng biến mất, thay vào đó là nụ cười sung sướng, Jenny quay lại nhìn Rose đang chăm chú làm việc, bỗng nhiên lại đứng phía sau lưng cô nàng, bắt đầu choàng tay lên, ôm lấy cổ của cô.

- Jenny, chị làm gì thế? - Rose bất ngờ, nhưng tay vẫn cứ kiên trì làm việc.

- Rose này! - Jenny bỗng hạ giọng, nói chuyện với Rose không còn là kiểu chị em bình thường, mà là nghiêm túc bất ngờ.

- Dạ?

- Tối nay em rảnh chứ?

- Tối nay sao, em không chắc nữa, nếu xong sớm thì em mới rảnh, còn không thì phải tăng ca đêm thôi.

Jenny lúc này đã rà sát vào cổ cô nàng, đặt cằm mình lên vai Rose mà hít thở mùi thơm của tóc. Nhìn họ, ai không biết là đồng nghiệp cứ tưởng là một cặp đang yêu nhau đấy. Cũng phải thôi, vì chính Jenny cũng rất thích Rose, từ khi Rose bắt đầu làm việc ở đây, Jenny đã âm thầm để ý cô, và giúp đỡ cô mọi thứ.

- Jenny, nhột quá. - Rose ngại ngùng, đưa tay vò lấy đầu của Jenny rồi vỗ vỗ một cách đầy yêu thương. Trong công ty, ngoài Jinwoo ra thì Jenny chính là người mà luôn tận tâm giúp đỡ Rose, không những thế, cô ấy còn chỉ bảo và hướng dẫn Rose mọi thứ. Dù là tiền bối nhưng đối với Rose, Jenny như người chị tuyệt vời, do đó, Rose rất yêu mến Jenny.

Jenny khi được Rose làm vậy, cảm thấy tim mình như được sưởi ấm, vang lên từng nhịp loạn xạ, không theo một quy luật nào cả.

- Nếu rảnh thì tối nay, chúng ta... di xem phim nhé?

- Phim sao, chị định xem phim nào? - Rose hào hứng hẳn lên, tay cũng ngưng đánh máy mà quay sang đối diện với Jenny.

- Annabelle: Creation.

- Quoaaaaa, em cũng định đi coi đây, được rồi, để em cố gắng hoàn thành sớm rồi tối đi coi phim.

- Thật sao, em sẽ đi coi phim với chị chứ? - Jenny cười cong tít mắt, để lộ sự vui vẻ với niềm hạnh phúc vô bờ.

- Dạ, để em cố gắng làm xong sớm nha!

- Để chị phụ em!

Trong phòng nhân viên vang lên những tiếng nói, tiếng cười... Sự vui vẻ của hai cô nàng vô tình lạc vào trong mắt của Lisa. Đôi mắt Lisa nghiêm lại, trên tay nắm chặt hai vé xem phim Annabelle vô cùng bực tức rồi quay đi thật nhanh.

Không biết do đi quá nhanh hay không thấy đường mà Lisa vô tình va vào một nhân viên bộ phận khác. Anh ta toan định đứng lên xin lỗi đã bị Lisa tuôn một tràng về cách đi đứng trong công ty. Chỉ cần một chút nữa thôi là người nhân viên đó đã nín thở mà chết đứng tại chỗ rồi. Lisa hôm nay thật đáng sợ...

HẾT CHAP 9

Hính ngon hính bổ ngại gì k đớp. Cb quá đã ha bà con. Nay tui vô học rồi sẽ ít đăng chap lắm. Nếu bà con thương tui hãy ủng hộ tui típ nha. Để tui có động lực ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro