0.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mở mắt ra trong thế giới này, em không khỏi cảm thấy mọi thứ vừa quen thuộc nhưng lại khác biệt đến khó tả. Đây chính là cuộc đời của em, nơi mà giấc mơ nghệ thuật của em vẫn tiếp tục được viết tiếp, nhưng đồng thời cũng là nơi mà mọi thứ diễn ra theo một cách kỳ lạ và xa lạ

Đầu tiên là việc em được mời tham gia chương trình 'Anh trai vượt ngàn chông gai' – chương trình mà trước đây, dù bao mùa đã qua, em vẫn luôn không phải là sự lựa chọn. Chưa kể, tại thế giới này, sau 7 năm hoạt động nghề ca hát, sự chỉ trích và toxic từ khán giả đối với em cũng không còn quá nặng nề như trước. Giọng hát của em vẫn được công nhận, và tình yêu của mọi người dành cho em vẫn còn ở đây. Còn ở nơi kia, em đã sớm lùi bước, lựa chọn việc học thêm và trở thành nhà sản xuất âm nhạc cho công ty quản lý

Tăng Phúc, người mà ai cũng khen là có khả năng thích nghi và làm thân với mọi người một cách tự nhiên, nhanh chóng tạo dựng được các mối quan hệ trong nhà chung. Nhưng còn em? Dù ở đây mọi thứ có vẻ tốt hơn, nhưng trong lòng em vẫn tồn tại một sự mâu thuẫn sâu sắc – nỗi lo sợ rằng mọi người xung quanh chỉ đến gần em vì chương trình, rồi sẽ sớm rời bỏ em khi tất cả kết thúc

Mỗi lần một thành viên phải chia tay chương trình, lòng em lại trĩu nặng. Em không thể đến tạm biệt họ, không phải vì không muốn, mà là không thể. Em sợ rằng nếu bước đến, em sẽ không thể kiềm chế được nước mắt, sẽ khóc lớn và vô thức níu giữ họ lại. Em sợ phải chứng kiến cảnh ai đó quay lưng bước đi, không chỉ khỏi chương trình mà còn khỏi cuộc đời em mãi mãi. Cảm giác rằng họ sẽ gạt em ra khỏi cuộc sống của họ như một người không quan trọng khiến trái tim em đau đớn. Vậy nên, em chọn cách đứng từ xa, nơi khuất ánh mắt và máy quay, lặng lẽ khóc trong sự cô độc của mình

Em cứ nghĩ rằng sẽ không ai nhận ra mình lặng lẽ như thế, nhưng rồi, có một ánh mắt đã dõi theo em từ những ngày đầu. Ánh mắt đó ban đầu chỉ là sự tò mò, nhưng theo thời gian, nó dần chuyển thành sự quan tâm dịu dàng, mềm mại đến mức không thể che giấu

"Sao ban nãy lại trốn đi?" – Giọng nói trầm thấp của Neko vang lên khi anh bước lại gần em. Lúc này, ký túc xá chỉ còn hai người, khoảng không yên ắng đến lạ

"Em đâu có trốn, Neko trốn á" - em đáp lại bằng một câu nói đùa nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại chẳng hề muốn cười

"Ừ, tao cũng trốn nên mới gặp mày trong này. Nhưng sao lại trốn?" - anh thuận theo lời nói vô lý nọ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt buồn bã của em

"Em... không thích tạm biệt." – giọng em nhỏ dần, hơi nghẹn lại

"Đâu phải là không gặp nhau nữa đâu"

Thay vì trả lời, em cúi xuống, giấu mặt vào hai đầu gối và bắt đầu thút thít khóc. Những giọt nước mắt rơi xuống âm thầm, không thành tiếng nhưng lại trĩu nặng như cả bầu trời u ám trong lòng em. Neko lặng lẽ quan sát một lúc rồi nhẹ nhàng thở dài. Anh ngồi lên giường bên cạnh em, bàn tay hơi do dự một lát nhưng rồi cũng đưa lên đầu em mà xoa nhẹ

"Sẽ gặp lại nhau, trong chương trình và cả ngoài đời nữa" - anh nhắc lại, chất giọng trầm khiến nó như là một lời cam kết chứ không còn là một câu nói an ủi thông thường

"Nhưng lỡ họ không muốn gặp em nữa thì sao?" – em thì thầm, giọng nói đầy lo lắng

"Sao lại không? Mày có chọc gì người ta hay sao?"

"Không có, nhưng người ta có thể không muốn chơi với em nữa" - em nói, mắt vẫn đẫm nước, đôi vai run rẩy trong những suy nghĩ tiêu cực và sự bất an sâu sắc

Neko á khẩu trong giây lát, không biết phải nói gì. Anh không thể hiểu được tại sao một người như em, người mà lúc thì chững chạc, trưởng thành, đã từng khiến mọi người ngạc nhiên khi biết nhiều thứ về những công việc phía sau sân khấu, lúc thì vô tư lự lại có những suy nghĩ như thế này. Tay anh rời khỏi tóc em, nhưng không xa hẳn. Anh chuyển xuống hai bên má tròn tròn, trắng mịn của em rồi bất ngờ kéo căng sang hai bên

"Ái! Au em!" – em la lên, gương mặt lập tức phiếm hồng, đôi mắt vừa đỏ lên vì khóc giờ lại mở to đầy ngạc nhiên. Em dùng cả hai tay để đẩy tay anh ra nhưng lạ thay, dù có tập gym nhưng cái gạt tay của em không nhằm nhò gì với anh cả.

"Cái má này nhéo thích nha, mềm mềm đã ghê luôn" – Neko cười rạng rỡ, chẳng hề để ý đến nỗ lực chống trả của em.

"Nhéo má Neko á!" – em tức giận phản pháo

"Không thích" – anh đáp tỉnh bơ

Rồi cuộc "chiến" giữa em và Neko bắt đầu. Em đánh, anh không né thì đỡ, rồi lại cười lớn khi thấy em cứ cố gắng vung tay vào anh mà chẳng được. Dù miệng la em, nhưng anh chẳng hề đánh trả hay mắng em gì cả. Bằng cách riêng của bản thân mà nhìn từ bên ngoài thì có vẻ hơi lạ lùng, Neko đã giúp em quên đi những nỗi lo trong lòng, ít nhất là tạm thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro