chap7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh đứng khoanh tay dựa vào tường đợi cô ra,  nhg chờ mãi vẫn ko thấy nên Anh bước lại gõ cửa, gọi mãi  chẳng  thấy cô trả lời nên anh mở cửa đi vào, cô vẫn đứng im trong phòng tắm, máu từ tay cô vẫn còn chảy đỏ thẫm cả nền phòng tắm.
Cô chẳng quan tâm anh đag đứng nhìn mk, ng phụ nữ này đúng là cứng đầu,  anh bước đến nắm lấy bàn tay cô:
- Cô thích chết  lắm phải ko?
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt vô cảm.
-Chỉ là đứt tay thôi, ko chết đc đâu.
- Cô đúng là...sao cứ chống đối lại tôi ~ anh quát  lên vs cô.
Tôi sẽ ko bh khuất phục trc anh đâu. Anh điên cuồng nắm lấy bàn tay cô, vết thương khá sâu và dài, anh kéo cô ra ngoài giường đẩy cô ngồi xuống.
Bỏ tôi ra, tôi ko cần anh quan tâm. Cô giật mạnh tay ra khỏi tay anh đứng dậy.
- Về thôi.
Cô xoay người bước đi bỏ lại anh trong phòng.
Hai người lên xe trở về nhà trong sự im lặng.
Về nhà anh bức mk gọi ng giúp việc kêu bác sĩ đến băng vết thg lại cho cô.
Vị bác sĩ hôm trc đến băng bó vết thg ở tay cho cô, ông thở dài nhìn cô nói :
Phu nhân phải cẩn thận chứ, ms hôm trc bị bỏng ở chân, bây h lại đến tay, cô im lặng để bác sĩ băng bó, ông dặn dò cô ko đc động vào nước,  và tránh đi lại nhiều để vết bỏng ở chân mau lành.
Cô ngồi lặng nghe ông dặn dò, xong xuôi cô đứng dậy đi lên phòng.
Cô vào phòng thay đồ rồi lên giường nằm.
Bây giờ anh ko có nhà cô có thể yên tâm ngủ một giấc.
Sau khi đưa cô về anh quay trở lại xe đến thẳng công ty, trong xe mùi oải hương của cô vẫn thoang thoảng khiến anh thấy dễ chịu.
Giải quyết xong 1 số hợp đồng trời cx đã tối rồi, công việc nhiều khiến anh mệt mỏi, ko hiểu sao anh lại mong muốn nhanh chóng trở về nhà, ngay cả bản thân anh cx ko hiểu tại sao lại muốn trở về ngôi nhà ấy nữa.
Anh đứng dậy ra khỏi công ty, vào gara lấy xe, đag đi đc 1 đoạn thì Như Ngọc gọi.
-Có chuyện gì?
-Anh à, em nhớ anh, anh có thể đến gặp em đc ko?
Em ở đâu?
Anh tới nhà em đi, hôm nay ko có ai ở nhà cả.
Đc rồi...đợi anh một lát.
Anh cất điện thoại vào túi lái xe thẳng đến nhà Như Ngọc.
Cô ta đợi sẵn ở cổng, anh vừa đến nơi là cô ta đã ôm anh nũng nịu.
Hai người dìu nhau lên phòng, mở cửa bước vào cô ta đã hôn anh nồng nhiệt.
- Em nhớ anh lắm.
Anh cx đáp trả nhiệt tình, ôm cô vào lòng vuốt ve.
Anh à, Minh Nhi lại làm khó em, chị ấy ns e là loại tầm thường, nói em thích trèo cao, chị ấy mạt sát em đủ điều.
Bỗng nhiên anh lại nhớ đến cô, trc giờ cô luôn tỏ ra mạnh mẽ trc mặt anh, chưa bao h thấy cô khóc. Anh nhẹ vuốt má Như Ngọc.
-Đc rồi, anh sẽ giúp em trả thù cô ta, đc chưa nào.
Nghe anh nói vậy  cô ta mừng như mở cờ trong bụng, dụi đầu vào ngực anh.
-Chỉ có anh là yêu em thôi, đêm nay bên em nhé.
Anh cười ngọt ngào, hôn lên môi cô ta, bàn tay ko an phận trượt xuống vòng eo vùi đầu vào chiếc cô trắng kia, mùi nước hoa này quá nồng, ko như mùi oải hương nhè nhẹ trên người Minh Nhi.
Anh giật mk đẩy mạnh Như  Ngọc ra, làm cô ta xém ngã xuống sàn.
- Để lúc khác, giờ anh bận chút việc.
Anh đẩy cửa bước ra để cô ta một  mk ở trong phòng. Anh lái xe về thẳng nhà, bước lên phòng ngủ của Minh Nhi, cô đag ngủ ngon lành, khuôn mặt thật đáng yêu, anh nằm xuống bên cạnh cô, mùi oải hương nhè nhẹ trên mái tóc len lỏi vào cánh mũi anh, làm anh muốn có  đc cô lần, ko hiểu sao anh chỉ muốn gần gũi cô, còn vs Như Ngọc anh lại ko có cảm giác.
Ko biết cô gái này có thật sự xấu xa như lời Như Ngọc ns...anh đag ko biết phải làm sao. Anh nên tin ai? 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro