CHƯƠNG XXIV: VÔ HÌNH TRONG TIM EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nó đặt chân lên mảnh đất Prague việc đầu tiên không phải là tìm chỗ mà bố nó đã sắp xếp mà là đi dạo quanh thành phố cổ kính. Nơi này thật đẹp, thật bình yên. hắn đi theo nó, nhìn bóng dáng mỏng manh của nó lòng hắn bỗng trùng xuống. Trên cây cầu bắc qua dòng sông lững là chảy, nó một thân váy trắng, mái tóc đen dài được thả ra tự nhiên. Gió thổi tung mái tóc làm cô gái đó càng thêm nổi bật.

Hắn không rõ là từ bao giờ trong mắt hắn chỉ còn bóng dáng của người đó, chỉ cần nó vui hắn cũng vui, lúc nó u sầu hắn cũng không thể nào vui vẻ được. Hắn muốn hắn sẽ một ngày đường đường chính chính nắm tay nó, dẫn nó qua mọi khổ đau, cũng không có muộn phiền. Chỉ có hắn, có nó, hai người và những ngày vui. Vì vậy hắn theo nó sang đây, việc mà Bùi Trạch Dương hắn muốn thì không thể không đạt được.

Nó thôi không nhìn dòng nước êm đềm kia nữa, nó phải thay đổi, phải mạnh mẽ, phải sống tốt.Nó quay người, theo địa chỉ bố nó đưa tìm đến khu nhà trọ đó. việc đầu tiên là dọn dẹp lại căn phòng của nó, thế giới của nó. Căn phòng nó thuê không lớn lắm, chỉ vừa đủ cho một người sống thoải mái. Nó cũng không thấy có gì không ổn, căn nhà bên sông của nó còn nhỏ hơn đây không phải một nhà ba người vẫn có thể sống vui vẻ sao...

Hắn đi lại trong phòng nhìn đống đồ mẹ hắn xếp mà không nói nên lời. Giờ hắn đã hiểu vì sao vali của hắn có thể nặng đến vậy. Nguyên một vali cỡ to được mẹ hắn chất đầy đồ ăn. Hắn không thể hiểu nổi tâm lí của mấy mẹ nữa, rất phi logic. Hắn biết tiếng anh, hơn nữa không phải trong túi không có tiền, cho hắn nhiều mì gói như vậy làm gì? Bỗng nhiên mặt hắn đen lại khi nghĩ ra nguyên nhhaan. chả là mẹ hắn xem phim thấy sinh viên toàn ăn mì gói nên muốn cho hắn thử cảm giác đây mà. Mẹ hắn toàn làm mấy trò khác người thôi -_-

sau khi dọn dẹp sơ qua, nó mở tủ lạnh lấy ra một hộp sữa uống vài ngụm rồi đi ngủ. Ngày mai sẽ là một ngày vất vả đây.

Hắn ra ngoài ăn tối, thấy cửa phòng đối diện vẫn đóng kín. Hắn dừng trước cửa, giơ tay lên định gõ nhưng khi tay chuẩn bị chạm vào cửa thì hắn lại rụt lại. Nếu bây giờ bắt gặp hắn ở đây nó có nghĩ sai về hắn không? Tốt nhất vẫn nên để mọi chuyện xảy ra tự nhiên thì hơn.

Hắn quay người ra ngoài, thời tiết Prague thật êm ả không bù cho Hà Nội, lúc nào cũng thật ồn ào. Hắn thư thái đi học trên vỉa hè, nó chọn địa điểm cũng không tồi. Hắn mỉm cười rồi tạt vào một nhà hàng bên đường. Giải quyết xong bữa tối, hắn rất vui vẻ vác cái bụng no về nhà, leo lên giường đánh một giấc ngon lành.

....Sáng hôm sau...

Nó dậy sớm chuẩn bị một chút rồi đi học. Vừa bước ra ngoài, nó đã khoan khoái hít một hơi dài. Nơi đây thật tuyệt, không ồn ào, không náo nhiệt, cũng không có chuyện u buồn, cũng không có anh... Anh? Lòng nó trùng xuống, nó phải quên anh...vì anh là anh trai nó... Hít một hơi thật sâu, nó bước nhanh trên con đường lát gạch rợp bóng cây, hướng Đại học Charles mà đi tới.

Tới trường không khí khác hẳn với sự yên ả kia. Charles University là trường đại học vô cùng nổi tiếng, sinh viên ở đây được xếp vào hàng ưu tú. Không khí ở đây ồn ã, từng nhóm sinh viên với đủ loại màu da sôi nổi tranh luận. Có những học sinh thì trầm ổn tựa lưng vào gốc cây đọc sach, một số khác thì ngồi lướt web, mỗi người một việc, không ai làm phiền ai. Nó nhanh chóng đi tới phòng hiệu trưởng để tìm lớp. Hiệu trưởng rất nhanh đã chỉ lớp cho nó. Nó không tốn quá nhiều thời gian để tìm được lớp. Ngồi vào một bàn còn trống trong giảng đường rộng lớn. Giáo viên vừa vào là tiết học bắt đầu ngay. Khi nó đang chăm chú nghe giảng thì bên cạnh xuất hiện thêm một người nữa. Nó không buồn nhìn người ngồi cạnh lấy một cái, tiếp tục cham chú nghe giảng rồi gạch trọng tâm vào trong quyển sách dày cộp.

Hắn nhăn nhó nhìn nó chằm chằm. Hắn không thể chịu đựng được cảm giác bị bơ như thế. hắn khẽ hắng giọng:

- E hèm!

Nó ngừng gạch, quay đầu sang nhìn hắn rồi lại chăm chú vào quyển sách. Mọi việc xảy ra không quá 30s càng làm hắn choáng váng. Không lẽ hắn xuất hiện ở đây không làm nó bất ngờ sao?

Hắn hậm hực huých nhẹ vào cánh tay nó làm bút chì trong tay nó gạch một đường dài vào trang giấy chi chít chữ. Nó quay sang nhìn hắn, ánh mắt không biểu cảm:

- Đừng làm phiền khi tớ đang nghe giảng!

Hắn không đáp lại, chỉ bĩu bĩu môi. Nó lúc nào cũng nghiêm túc như bà già. Thế mà hắn lại đi thích bà già ấy, chắc hắn cũng bị khùng rồi.

"Reeeeeeeeeeeeeeeeeng:"

Tiếng chuông báo hiệu hết giờ vang lên , hắn vui vẻ quay sang bên cạnh, còn chưa kịp nói đã thấy nó xách túi đứng dậy. Hắn vội túm lấy túi xách của nó hốt hoảng:

- Tử Anh! Cậu đi đâu?

Tiếng của hắn rất to làm cả giảng đường đều đổ dồn vào nhìn cặp đôi ngồi trong góc. Mắt họ lộ rõ vẻ thích thú của những kẻ chờ xem trò vui.

Nó ngượng ngùng ngồi xuống nói nhỏ:

- Tôi hết tiết, bây giờ còn không về thì ở đây làm gì?

Hắn ngớ người, ra là thế, hắn còn tưởng là do nó không thích hắn ngồi đây nên mới bỏ đi chỗ khác.

Nó không để ý tới khuôn mặt đần thối của hắn nữa mà xách túi quay đi. Hắn thấy nó đi cũng vội vàng xách balo chạy theo. hai người sóng vai nhau đi. trong ánh nắng trông đôi trai gái vô cùng đẹp đôi. Cô gái có vẻ dịu dàng còn chàng trai thì phong cách. hai người giống như nam châm đối cực nhưng đặt gần nhau lại tạo nên sự thu hút lạ kì.

- Cậu không thắc mắc vì sao tớ lại ở đây à?

Nó vẫn bước đi, giọng nói nhẹ nhàng:

- Nếu muốn cậu sẽ tự nói, nếu không muốn thì hỏi cũng vô ích.

- Tớ dĩ nhiên là đi du học như cậu rồi._hắn cười toe toét.

- Ừm.

Nó chỉ trả lời qua loa rồi tiếp tục đi. Trên suốt đoạn đường, hắn gần như độc thoại, nó chỉ ậm ừ cho xong. Trong trí nhớ của nó hắn không phải người nhiều lời như vậy.

Đến nhà trọ, hắn vẫn chưa hề có ý địunh dừng lại. Thấy vậy, nó liền nhắc:

- Trạch Dương! Tớ đến nhà trọ rồi!

Nụ cười trên môi hắn càng đậm. Hắn vui vẻ trả lời, sắc mặt còn có vẻ ngạc nhiên:

- Hóa ra là chúng ta trọ cùng một nhà!

Nó nghe vậy cũng không nói gì thêm, lặng lẽ lên nhà.

Những ngày tiếp theo, tình hình cũng không có gì tiến triển. Hai người tuy cùng đi học nhưng vẫn là hắn tự độc thoại.

Hôm nay, hắn vừa cùng nó ra cửa thì trời đổ mưa. Nó nhìn trời rồi lại nhìn vào cái ô trong tay hắ. Lúc đến đây nó chưa từng nghĩ sẽ mua thứ này. Bây giờ nghĩ ra cũng đã muộn, làm sao có thể đi mua được đây. Hắn như nhìn ra sự phân vân trong mắt nó, vui vẻ mở ô rồi nắm tay nó bước vào làn mưa:

- Nhanh lên! Chúng ta muộn học mất.

Nó nhìn nụ cười của hắn, nhìn bàn tay to ấm áp đang nắm tay nó rồi lại chợt nhớ đến anh. Anh cũng từng nắm tay nó, hai người cũng từng đi qua biết bao nơi, từng nghĩ về cuộc sống hạnh phúc, tại sao lúc này chỉ còn một mình nó?

Hắn vui vẻ dắt nó đi, không hề để ý đến ánh mắt vô hồn của nó. Trong mắt những người qua đường, đôi trai gái đó thật hạnh phúc...

....

Tối, nó bắt taxi đi siêu thị. Nó cần mua một vài thứ. Vừa dừng ở quầy hàng tiêu dùng, chiếc ti vi lớn bày bên gian hàng gia dụng bên cạnh phát thời sự, nó vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt anh. Tiếng cô dẫn chương trình trong trẻo thốt ra như từng mũi dao đâm sâu vào tim nó:

"Ngày hôm nay chúng tôi đã nhận được tin vui từ hai tập đoàn lớn nhất Việt Nam và tập đoàn BK của Mỹ. hai tập đoàn đã chính thức liên hôn. Đây là tin vui cho ngành tài chính khi hai tập đoàn hợp tác tình hình kinh tế sẽ được thức đẩy phát triển....."

Còn chưa nghe được hết câu nó đã thấy tai mình ù đi. Chuyện này là thế nào? tại sao anh lại định kết hôn? Tại sao không ai nói gì với nó?

Nó vội chạy ra ngoài, nó cần tránh xa chỗ này. Đây chắc chắn là thông tin sai lệch, sai lệch rồi. Anh không thể làm thế!

Trời vẫn đang mưa tầm tã, nó cũng không để tâm mà cứ vậy lao thẳng ra đường. Trong đầu nó bây giờ chỉ còn hình ảnh anh và nó khi hai người còn bên nhau. NÓ chạy, chạy mãi, đến khi vấp ngã. Cả người nó sũng nước, chân bị rách một mảng đang rỉ máu nhưng nó cũng không cảm thấy đau. từng giọt nước táp vào mặt, chảy xuống môi nó đắng ngắt. Nó cũng không biết là mưa hay nước mắt....

Hắn đã gõ cửa đến hơn 10p mà cánh cửa phòng nó cũng không hề nhúc nhích. Hắn sốt ruột gọi điện thoại cho nó nhưng đầu dây bên kia chỉ còn lại tiếng tút dài. mãi cho đến cuộc gọi thứ n mới có người bắt máy, là một giọng phụ nữ xa lạ:

- Chủ nhân của chiếc điên thoại này đang ở nhà tôi. Cô ấy bị ngất.

Hắn vội vàng hỏi địa chỉ rồi lập tức bắt taxi đến đón nó.

Hắn đưa nó về phòng, nhìn quần áo nó ướt rượt. Cả ngôi nhà này chỉ có hai người, hắn không thể nhờ người khác thay đồ cho nó nhưng nếu cứ để nó mặc nguyên bộ đồ có lẽ sẽ ốm mất. Vậy là hắn quyết định tự mình thay đồ cho nó.

Khi bàn tay hắn vừa chạm vào tay nó, nó đã ngay lập tức túm chặt lấy. Miệng nó không ngừng gọi:

- Hạ Mộc! Đừng bỏ em!

bàn tay của hắn cứng đờ. Đã mấy tháng từ khi hai người qua đây mà nó vẫn chưa hề quên được anh. Còn hắn thì sao? Với nó...hắn là gì đây???


Chắc em chưa một lần nghĩ về người bên cạnh em bấy lâu nay từ khi em chia tay

Biết em vẫn còn buồn sau cuộc tình sâu đậm

Mặc cho em luôn vô tâm anh vẫn đợi...

Nhiều đêm em vô tư khóc bên anh

Nhưng em đâu biết anh buồn gượng cười che giấu nỗi đau (I love you but I wanna go...)

Người mà em luôn yêu thương bỗng quay lại

Mang đến một nỗi lo sợ... sợ rằng đã đến lúc xa em rồi...


Hoá ra là tình yêu luôn cố chấp

Cứ hy vọng một ngày người sẽ thấy

Rằng anh vẫn không ngừng nhớ em đêm cũng như ngày

Bước đi thật nhanh giấu lệ tuôn rơi

Trước mắt là một bầu trời chơi vơi

Hoàng hôn khóc cho một người vẫn vô hình giữa hai người...


Nếu cam tâm chờ đợi yêu một người hết lòng

Không có nghĩa là điều ngược lại sẽ đến

Trái tim không thể nào rung động khi trói buộc

Dù anh quan tâm bao nhiêu em cũng vậy

Nhiều đêm em vô tư khóc bên anh

Nhưng em đâu biết anh buồn gượng cười che giấu nỗi đau (I love you but I wanna go...)

Người mà em luôn yêu thương bỗng quay lại

Mang đến một nỗi lo sợ... sợ rằng đã đến lúc xa em rồi...


I can't love nobody but you

You look so happy without me

'Cause I am nothing

'Cause I am nothing

Everyday and everynight

Everyday and everynight oh babe I am missing you

I need you babe

I need you by my side...


Bước đi thật nhanh giấu lệ tuôn rơi

Trước mắt là một bầu trời chơi vơi

Hoàng hôn khóc cho một người vẫn vô hình giữa hai người...

Nhìn vào mắt anh đi em, giọt lệ đắng đang rơi nhanh, làm sao em thấu nỗi buồn đến tột cùng...

* * * HẾT CHƯƠNG XIV * * *

Ice đã trở lại và ăn hại hơn xưa :))

Vote and Cmt cho Ice nhé. Love all :****






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro