CHƯƠNG XXV: YÊU KHÔNG NGHỈ PHÉP

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn đứng bất động nhìn cánh tay nóng hầm hập của nó đang năm lấy tay mình, chỉ là nhất thời không biết phải làm sao. Trong tim hắn khó chịu, trong lòng hắn khó chịu. Cảm nhân của hắn có phải không đáng một đồng?
Hắn hít một hơi dài ổn định lại tinh thần. Nước chảy đá mòn, hắn không tin lòng nó cứng hơn sắt đá, rồi sẽ có ngày nó yêu hắn. Chắc chắn vậy...
Hắn đi lấy một chiếc áo sơ mi của mình, vào trong nhà tắm lấy một chậu nước ấm cẩn thận lau người thay đồ cho nó. Trong mắt hắn chỉ là tình yêu thương vô hạn, không vương một chút ý niệm dung tục nào...
...Sáng hôm sau...
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ xuyên qua tấm rèm lụa mỏng chiếu vào mắt làm nó khó chịu tỉnh giấc. Nó nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại mọi chuyện. Nhưng càng nghĩ nó lại càng không nghĩ được gì cả, đầu óc vô cùng trống rỗng. Nó chỉ có thể nhớ là có một việc gì đó làm nó rất đau lòng nhưng chuyện đó là chuyện gì thì bản thân lại không thể nhớ ra.
Nó nhìn quanh, bắt gặp hắn mệt mỏi tựa vào bên giường mà ngủ. Hắn trông có vẻ mệt mỏi, đến khi ngủ rồi mà lông mày vẫn không thể giãn ra. Bỗng hắt mở mắt nhìn nó, trên mặt là nụ cười mệt mỏi
- Cậu tỉnh rồi à?
Nó không trả lời chỉ gật nhẹ đầu.
Hắn cười tươi nhìn nó nhẹ giọng:
- Đói bụng không? Tớ đi mua gì cho cậu ăn nhé!
Nó im lặng, hắn cũng không định tiếp tục hỏi nó mà từ dưới đất đứng lên bước về phía cửa. Khi tay hắn đặt trên tay nắm cửa chuẩn bị xoay một vòng thì giọng nói yếu ớt của nó vang lên:
- Trạch Dương! Rốt cục hôm qua xảy ra chuyện gì? Tại sao tớ không một chút gì cả?
Hắn quay đầu lại nhìn nó đánh giá rồi cất giọng ngờ vực:
- Cậu thật sự không nhớ chuyện xảy ra tối qua ư?
Nó gật đầu biểu hiện hàm ý xác nhận. Hắn cũng không nói nhiều, chỉ lấm liếm cho qua:
- Hôm qua chúng ta đi xem phim. Hoàn cảnh của cô gái đó rất đáng thương.
Nó không tin tưởng lắm nhìn hắn nhưng chính bản thân nó cũng không thể giải thích nổi nên đành bất lực mà im lặng.
Hắn nhanh chóng quay người xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng. Hắn nhớ ra điều gì đó, rút điện thoại ra gọi, người ở đầu dây bên kia rất nhanh bắt máy:
- Chú Chanyeol! Tử Anh có biểu hiện bất thường.
-.....
- Cháu không biết nữa. Tối qua cháu tới đón cô ấy ở nhà một người lạ, người phụ nữ ấy nói cô ấy gục trước cửa nhà họ. Đến sáng nay cô ấy tỉnh lại thì không còn nhớ rõ chuyện xảy ra tối qua nữa.
-....
- Chú nói sao? Anh Hạ Mộc đính hôn ư?
-...
- Cháu hiểu rồi!
Hắn cúp điện thoại, nhanh chóng trở lại, nó đã không còn trong phòng làm hắn hoảng hồn, vội vàng tìm kiếm khắp nơi. Rồi nó lại như không có chuyện gì đẩy cửa bước vào ném cho hắn cái áo sơ mi, nhăn nhó chất vấn:
- Trạch Dương! Tại sao tớ hôm qua lại ngủ phòng cậu, còn mặc đồ của cậu nữa?
Hắn cười tươi, nụ cười làm nó hoảng hốt:
- Còn không phải là cậu khóc vì phim nhiều quá đến ngất đi xong tớ lại phải đưa cậu về. Tìm chìa khoá phòng cậu, cậu cũng không nhớ để đâu...
Nó có chút bất ngờ nheo mắt lắc lắc đầu:
- Không đúng! Nếu thế thì túi xách của tớ đâu?
- Chắc quên ở rạp rồi!_ hắn nói dối mà mặt tỉnh bơ, không quên vô tội mà lắc đầu.
Nó phụng phịu:
- Cậu là đồ vô dụng, tại sao không nhớ mang về cho tớ chứ?
- Thôi nào! Mau ăn đi rồi đi học. Bằng không chúng ta sẽ muộn mất.
Nó gật đầu ngoan ngoãn cầm bánh mì cùng sữa lên ăn từng chút một. Hắn lén thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà nó không hỏi ai thay đồ cho nó.
Nó ăn xong, cùng hắn thư thái đến trường. Nó đã hoàn toàn quên những kí ức về anh, về đoạn kí ức vui ít buồn nhiều, và trái tim đang rỉ máu như một kì tích lành lại, trở nên hoàn toàn thay đổi.
Những ngày sau đó, nó sống vô cùng thoải mái trong những kí ức không anh. Hắn vui vẻ mỗi ngày cùng hắn đi học, đi ăn, đi xem phim hay thỉnh thoảng là sang phòng hắn cùng nhau chơi game. Cuộc sống yên ả, không vướng bận trôi qua...
....
Hạ Mộc ngồi tựa trên ban công, đôi mắt nâu sâu không thấy đáy toát lên một tia cô độc. Anh ngồi đó không biết bao lâu, chỉ biết bây giờ cả người anh đều tê liệt. Nhưng riêng bộ não thì lại cực kì tỉnh táo, tỉnh táo khiến anh đau lòng.
Nó rời đi đã được 4 tháng. Bốn tháng này đối vs anh mà nói trừ bỏ khó chịu thì không có gì hơn. Anh nhớ nó, nhớ nụ cười hiền lành như nắng mai, nhớ bản chất nhân hậu, nhớ bàn tay nhỏ bé luôn nhẹ nắm mỗi khi anh buồn. Hoá ra anh yêu nó nhiều hơn anh nghĩ, hoá ra từ bỏ thật không dễ dàng, hoá ra, hoá ra,... Còn cả trăm nghìn cái hoá ra mà theo người ngoài phán xét sẽ là tội lỗi. Yêu nó là lỗi của anh. Anh không biết phải làm sao mới có thể quên được nó, làm sao mới có thể chỉ nhìn nó như "em gái" mà không phải bạn gái. Anh đau lòng, trái tim mệt rũ. Vì thế lúc bố anh bảo anh kết hôn với cô gái đó, anh không chút suy nghĩ mà gật đầu. Anh thấy cũng không tệ lắm. Cô gái ấy rất thanh thuần, cũng không nhiều lời. Mỗi lần cùng nhau đi tản bộ, anh không nói thì cô cũng im lặng, hai người cứ như thế mà song song bước cùng nhau.
Anh nhớ anh từng hỏi cô rằng cô có thực sự muốn cuộc hôn nhân này không? Câu trả lời của cô là một cái gật nhẹ nhàng. Tên cô là gì? Anh chưa từng nhớ. Nhưng cô lại luôn khiến anh yên lòng.
Thy đau lòng nhìn con trai của mình đang thẫn thờ. Bà biết con trai mình dù có chấp nhận cuộc hôn nhân kia, dù có gượng ép bản thân như thế nào đi nữa cũng vẫn không quên được em gái. Cuộc đời thật trớ trêu!!! Hàng tỉ người trên thế giới thì không gặp, không yêu lại yêu đúng phải em gái mình. Bà biết loại cảm giác này có bao nhiêu tuyệt vọng. Nhìn con trai cố gắng giãy giụa, tấm lòng người mẹ nào có thể vui hơn.
Thy xoay người rời khỏi phòng, bắt gặp ngay cánh tay đang chần chừ có nên gõ hay không của người ở ngoài. Vừa thấy bà, con bé đã lễ phép cúo đầu chào:
- Bác gái!
Thy gật đầu, dịu dàng nói nhỏ:
- Quỳnh Như! Cháu vào đi! Thằng bé đang ở ban công.
- Vâng! Cháu biết rồi ạ!
Huyền Thy quay người rời đi, cô gái đứng ngoài cửa mới nhẹ nhàng tiến vào.
- Quỳnh Như! Là em sao?
Tiếng Hạ Mộc dịu dàng vang lên. Cô gái rất nhanh bước tới nhìn anh bằng ánh mắt hiền dịu:
- Anh! Em tới rồi!
- Ừm! Ngồi với anh một lát!
Quỳnh Như không ngại chiếc váy hàng hiệu, khẽ nâng người ngồi lên thành ban công phía đối diện, ngửa cổ ngắm bầu trời cùng anh.
Cô vốn là một thiên kim tiểu thư độc nhất của tập đoàn. Ngay từ khi còn nhỏ đã được học đủ các loại lễ giáo, cầm kì thi hoạ đều tinh thông. Cô được trời ban cho nhan sắc xinh đẹp, dịu dàng như nước mùa thu, lại có vẻ mang chút u buồn. Cuộc sống của cô vốn vô cùng tẻ nhạt, lúc nào cũng chỉ là bố mẹ nói sao cô nghe vậy, không có lấy nửa điểm than van.
Cô thừa nhận khi đến với anh thì cô không suy tính gì nhiều nhưng khi tiếp xúc với anh thì gần 20 năm cuộc đời của cô mới thấy một điều ý nghĩa. Ở anh toả ra sự u sầu khiến người ta tò mò tìm hiểu. Cô biết, cô yêu anh mất rồi.
Cô biết, vọng tưởng của cô là xa vời, cô biết cô không thể nào thay thế được người trong trái tim anh nhưng cô vẫn mơ. Cô mơ sẽ có thể cùng anh có một cuộc sống hạnh phúc. Cô mơ cô và anh sẽ có một gia đình. Cô biết đó là viển vông. Nếu không thì cũng cứ như bây giờ, cho cô được gần anh đơn giản như vậy thôi...
Hai người hai tâm sự, cùng hướng về một bầu trời. Bầu trời mùa đông u ám, chỉ có những đám mây vần vũ trôi đi...
....
Hôm nay nó cùng hắn đi Thái tận hưởng kì nghỉ đông. Prague có tuyết rơi không có nghĩa là nơi nào cũng có. Hắn đứng ở sân bay, miệng cười méo xệch nhìn con tắc kè hoa trước mặt không ngừng nhảy nhót. Và hắn - cái kẻ đẹp trai đang chống hông cũng là một con tắc kè hoa không hơn không kém.
Kể từ khi đoạn trí nhớ đau thương của nó bị loại bỏ, nó như có phép màu mà tính cách xoay chuyển 360 độ mà biến thành một con nhóc vô cùng tuỳ hứng. Nó bây giờ lúc nào cũng có thể cùng hắn cãi nhau tay đôi, có thể vì hắn không chịu nhường nó trong game mà bù lu bù loa,... Bất quá, nó như vậy cũng làm hắn yên lòng. Quên đi Hạ Mộc đối với nó vẫn là tốt hơn cả. Cứ u sầu ủ dột mãi cũng không phải là cách hay.
Nó mặc cái áo sơ mi hoa hoét màu mè, chân đi dép xỏ ngón vui vẻ chạy tới kéo hắn đang đứng ì một chỗ luôn miệng than vãn:
- Trạch Dương! Cậu không thể nhanh hơn được à? Lù đù như ông lão tám mươi ý!
Hắn méo mó hết nhìn nó rồi lại nhìn hai cái va li to đùng cách mạng sau lưng mà chỉ có thể uỷ khuất:
- Không phải tại cậu mang nhiều đồ sao? Hại tớ xách muốn đứt hơi.
- Không phải con bò nhà cậu mỗi sáng đều chăm chỉ phá giấc ngủ nướng của tớ mà lôi kéo tớ đi chạy bộ, mỗi chiều lại lôi tớ theo nhìn cậu tập GYM sao? Mới có một chút mà đã kêu rồi!
Hắn á khẩu, lắc đầu tỏ vẻ hết cách nó mới vui vẻ tiến tới va li mà kéo đi. Miệng còn khoa trương cười ngoác ra, hào hứng hét lên:
- Thailand!!! I'm coming!!!!
Hắn nhìn nó vui vẻ cũng nhanh chân chạy theo bắt lấy một bàn tay của nó chạy về phía trước.
Sau n giờ bay mệt mỏi, cuối cùng hai người cũng được đặt chân ở Thái Lan như đúng mong ước. Khí hậu ở đây thật tốt, rất ấm áp lại nhiều nắng, quá thích hợp cho đi "tránh rét". Chưa kịp để hắn nghỉ ngơi nó đã lôi kéo hắn đi ra ngoài đường phố đông đúc. Khách du lịch ở đây rất nhiều, loại người nào cũng có. Hai người vui vẻ đi tới một quán nhỏ ven biển trông gần giống như quán vỉa hè của Việt Nam mà thoải mái thưởng thức hải sản vô cùng tươi ngon.
Hắn vui vẻ bóc một đống tôm cho vào bát cho nó. Còn nó, hung hăng cắn xé, thoải mái hưởng thụ đãi ngộ được "trai đẹp" hầu hạ. Thỉnh thoảng nó cầm lấy một miếng thịt tôm chấm vào gia vị thoải mái cười nói:
- Dương công công! Cách cách thưởng cho ngươi!
Hắn cũng không thèm để ý đến xưng hô của nó há miệng nhai miếng thịt tôm ngon lành. Hai người cứ vậy đùa qua đùa lại, mãi cho tới khi cả hai no nê mới thôi.
Vì quá no nên nó quyết định cùng hắn đi tản bộ dọc bờ biển. Mặt trời đang lặn dần, những tia nắng của hoàng hôn đỏ rực chiếu trên người đôi trai gái lại càng như sáng thêm, khiến những người xung quanh không khỏi vụng trộm liếc nhìn.
Nó đi được một lúc thì ngồi luôn xuống bãi cát, hai chân để mặc cho sóng biển vỗ vào mát rượi. Hắn cũng ngồi xuống, cùng nó ngồi nghịch nước. Hai người cứ vậy yên lặng nhìn, không ai nói với ai, không khí yên lặng.
Chợt phía xa truyền đến âm thanh huyên náo. Nó hào hứng kéo tay hắn chạy tới. Là một vũ hội trên biển. Những chàng trai cô gái vô cùng hưng phấn nhảy múa quanh một đống lửa đỏ rực. Nó kéo hắn cùng tới góp vui. Trong ánh hoàng hôn, mọi vật đều trở nên vô cùng đẹp đẽ.
Những ngày sau nó đều cùng hắn đi lung tung khắp nơi. Hôm thì đi lặn, hôm lại ngồi ca nô đi vòng vòng ngắm biển,... Kì nghỉ trôi qua rất nhanh.
Ngày cuối cùng, nó ngủ dậy khi thấy mắt đã thoả mãn, có chút thắc mắc là vì sao hôm nay hắn lại nổi lòng "từ bi" đột xuất thôi không gọi nó dậy sớm nữa. Khi nó còn đang thắc mắc thì ti vi trong phòng đột nhiên bật lên. Trên màn hình 50' hắn hiện lên rõ ràng, đang cười vô cùng rạng rỡ.
- Dương Tử Anh!
Nó liếc nhìn màn hình rồi khôngbtin được mà hỏi cái ti vi:
- Cậu nhìn thấy tớ sao?
- Đương nhiên! Tớ thấy đồ đầu heo nhà cậu rất rõ!
- Bùi Trạch Dương!
Hắn nghe giọng nó rít lên lại cười vô cùng sáng lạn. Ngay lập tức hắn chuyển bộ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn nó:
- Tử Anh! Tớ có chuyện muốn nói. Lặng im nghe tớ nói được không?
Nó gật đầu.
Hắn lùi ra xa màn hình một chút. Nó choáng ngợp nhìn cái hình trái tim to bự được rải bằng các loại hoa, hắn trên người mặc áo sơ mi nó mua, quần ngố trắng, cổ đeo vòng hoa đứng giữa trái tim đang vui vẻ nhảy nhót. Tiếng nhạc vui vẻ cất lên, sau đó là giọng hát ấm áp của hắn:
"Bao nhiêu lâu để anh quên từng ngày, thời gian cứ thế trôi qua mau
Nhưng hôm nay anh đã có một người ở bên anh không lo sớm mai
Và anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe!
Tin anh đi cho anh thấy nụ cười mà anh mang theo mỗi đêm
Vẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơ
Yêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu babe!

Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờ
Từng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nào
Ngày bão tố còn về đây không?
Liệu chút nắng có mang em về
Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nào
Perché Tiamo...Tiamo...Tiamo...

Đã có lúc anh mong thấy đối mi tựa lên đôi vai anh hao gầy
Nơi con tim anh chỉ thuộc về người anh mong đã bấy lâu
Và anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe!
Tin đi cho anh nghe một lần rằng em yêu anh rất nhiều
Vẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơ
Yêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu em ơi!

Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờ
Từng ngày vội trôi đi, vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nào
Ngày bão tố còn gần anh không?
Liệu chút nắng có mang em về?
Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nào
Perché Tiamo...Tiamo...Tiamo...

Mỗi khi em cười anh đã tin
Chỉ em là người anh sẽ yêu
Rồi ngày đó sẽ không xa
Người hãy nói là anh, sẽ ở bên em
Yêu em không màn tháng ngày
Yêu em không cần nghỉ phép

Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờ
Từng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nào
Ngày bão tố còn về đây không?
Liệu chút nắng có mang em về
Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nào
Perché Tiamo...Tiamo...Tiamo...
Yêu em...Yêu em...Yêu em...Tiamo"
Nó nhìn chằm chằm vào màn hình, trong tim là một niềm xúc động khó kìm nén. Hắn trước giờ luôn ở bên nó, chăm chút cho nó từng li từng tí. Nó cũng không biết từ bao giờ trong lòng đã hình thành một tình cảm lạ lẫm với hắn. Tình cảm này vượt qua thứ gọi là tình bạn nhiều lắm. Nó không biết gọi tên cảm xúc này, chỉ là muốn được bên hắn, muốn cứ mãi được hắn che chở, được hắn chăm dóc như vậy mà thôi.
Không hiểu từ khi nào trên mặt nó đã xuất hiện một tầng nước, nó thôi không nghĩ nữa, chạy tới cửa muốn đi tìm hắn. Cánh cửa vừa mở, nó đax thấy nụ cười sáng lạn của hắn nhưng hắn ngay lập tức luông cuống bưng mặt nó lên mà hốt hoảng:
- Tử Anh! Cậu làm sao mà lại khóc?
Nước mắt bó vẫn không ngừng chảy nghẹn ngào:
- Cậu... Cậu...
Hắn cuống quýt vừa lau nước mắt vừa có dỗ danh nó:
- Tất cả là do tớ! Tớ không nên làm vậy! Tớ sai rồi! Mình tiếp tục làm bạn được không #%$¥€
Nó nhìn khuôn mặt luông cuống cùng lời nói không ngừng nghỉ của hắn mà phì cười. Rồi nhân lúc hắn không chú ý mà nó kiễng chân thơm cái chụt vào má hắn, vô cùng vui vẻ mà thầm thì:
- Tiamo!
Hắn đơ ra một lúc rồi sau khi thần trí ổn định hắn mới lắp bắp:
- C.... Cậu... N.... Nói gì?
- Tớ cũng yêu cậu! Đồ con bò!!!
Hắn nghe được câu trả lời vô cùng vui vẻ mà nâng người nó lên xoay vòng vòng mặc kệ nó la oai oái.
Ngoài kia nắng chan hoà, gió nhẹ thổi, tiếng cười hạnh phúc theo đó truyền đi thật xa....
* * * Hết chương XV * * *
Các nàng đã thấy thoả mãn chưa =)))))
Ta hết làm "bà ghẻ" cho tụi nhỏ yêu nhau rồi nhá :v :v
Nhưng còn phần sau thì cũng chưa biết chắc lắm đâu. Tại ta hành hạ chúng mãi thành quen, không làm là ngứa ngáy nên hp của bọn nhỏ vẫn còn ở hồi sau nhiều lắm *cười nham hiểm*
Nhớ vote và cmt nhiệt tình hết mình cho Ice nhé :******

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro