CHƯƠNG XXVI: MÃI MÃI BÊN NHAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đứa nó kết thúc chuyến đi nghỉ mát với một kí ức ngọt ngào. Cũng không hiểu ai đã đăng tải đoạn clip hắn tỏ tình mà đoạn clip rất nhanh được chia sẻ vô cùng rầm rộ. Nhân vật nam chính vốn rất đẹp trai cùng màn tỏ tình quá sức lãng man khiến nó là đối tượng ghen tỵ của rất nhiều con gái. Và đoạn clip cũng đã được chia sẻ bởi facebooker Việt nam làm cho hit nổi một thời của Issac ngay lập tức hot trở lại sau nhiều năm...

Anh cũng đã xem màn tỏ tình đó, cũng đã nhìn thấy bức ảnh được bonus cuối video về hình ảnh nữ chính. Tuy chỉ thấy bóng lưng nhưng anh vẫn có thể khẳng điịnh đó là bóng lưng của nó - người mà anh vô cùng yêu thương. Nó cũng đã tìm được cho bản thân một hạnh phúc thì cũng là lúc anh cũng nên tự cho mình một hạnh phúc để giải thoát cho tình yêu sai trái kia thôi.

Hắn về tới Prague, việc đầu tiên là dọn đồ của nó qua phòng hắn. Thời đại bây giờ sống chung với nhau cũng không còn là điều gì đó quá mất mặt, làm ảnh hưởng thuần phong mĩ tục cả, Nó mới đầu tuy không đồng ý nhưng vì hắn nhõng nhẽo quá nên cũng đành nghe theo. mỗi sáng hắn sẽ dậy sớm kéo nó đi chạy bộ, hai người chạy qua chợ sẽ mua đồ ăn sáng. Cũng có đôi khi hắn sẽ trổ tài nấu ăn dở tệ của mình mà cho nó ăn bánh mì cháy hay trứng ốp la "đen". Mỗi lần như vậy dù khó nuoót nó cũng sẽ vui vẻ ăn cho hết. Hai người ăn xong lại cùng nhau đi học, trưa cùng ăn, thời gian của hai người trừ bỏ lúc tắm rửa và đi vệ sinh ra thì đều ở bên cạnh nhau. Tình cảm càng ngày càng thắm thiết.

Chả mấy chốc đã hết bốn năm học, hai người vô cùng hưng phấn khi nhận được tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi. tối hôm ấy như thường lệ, hắn tắm xong ngồi trên giường chờ nó đang tắm trong phòng. nó bước ra, trên người là bộ đồ ngủ thể thao giống y bộ hắn đang mặc, mái tóc dài đen nhánh vẫn đẹp như ngày nào nhưng giờ đã dài thêm rất nhiều. Hắn nở nụ cười dịu dàng chỉ dành riêng cho nó, khẽ kéo người con gái nhỏ nhắn vào trước ngực, dịu dàng dùng khăn bông lau đầu cho nó một cách nhẹ nhàng. Nó không nói gì chỉ im lặng hắn mắt lim dim như con mèo lười mà hưởng thụ sự chăm sóc của hắn. Lau sơ qua xong, hắn lấy máy sấy tóc sấy khô cho nó. Nó vô cùng thích thú mà hưởng thụ. Bỗng nhiên, hắn cất giọng hỏi nó, đông tác trong tay vẫn không hề ngừng lại:

- Tử Anh! Chúng ta về nước chứ?

Nó bỗng chốc sững sờ. Phải biết rằng bốn năm du học bên này hai người chưa từng về nước, Mỗi lần đến kì nghỉ hoặc là hắn sẽ dẫn nó đi du lịch hoặc là bố mẹ nó sẽ gọi điện nói nó không cần về. nó một lần hai lần đều thấy kì quái nhưng rất nhanh vấn đề cũng bị quên đi, hôm nay hắn tự dưng nhắc tới làm nó thấy có chút không quen.

- Tại sao lại về?_nó nhìn hắn, ánh mắt hoàn toàn là mờ mịt.

- Cũng đã đến lúc phải trở về rồi!_hắn không trả lời trực tiếp mà chỉ qua loa.

Nó nhìn thấy một tia bất an xẹt qua trong mắt hắn nhưng rất nhanh đã bị che giấu làm nó mù mờ không biết là hắn thật sự bất an hay chỉ là vài giây phút hoa mắt ngắn ngủi của nó. Nó không tiếp tục hỏi nữa mà chỉ xoay người ôm lấy thắt lưng của hắn, cái ôm nhẹ nhàng như tiếp thêm sức mạnh cho tâm tư rối rắm của hắn.

Hắn ôm lấy nó nằm xuống, ánh trăng bên ngoài chiếu vào hai người ở trên giường tạo nên một bức tranh ấm áp.

Ngày về của hai đứa nó được định là thứ bảy tuần tới. Nó và hắn vừa tranh thủ dọn dẹp phòng ở, vừa cùng bạn bè học chung suốt mấy năm mở tiệc chia tay bạn bề. Lần này về, không biết là bao lâu sau nữa mới có thể quay lại nơi này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một cái đã tới ngày phải đi. Hai người hôm nay giản dị. Hắn áo len màu kem, quần jeans đen đơn giản, chân xỏ một đôi boot đen cổ thấp, mái tóc màu đỏ rượu nổi bật. Khuôn mặt đẹp trai bị che bởi một cặp kính thời thượng. Nó cũng là áo len màu kem nhưng dài tới gối, áo len rộng càng làm cho nó thêm nhỏ bé nhưng mặc như thế lại khiến cho nó trông trẻ con hơn rất nhiều. Hai người đi chung với nhau tạo nên một sự đẹp đôi trời sinh, quanh họ như tỏa ra ánh sáng khiến những người xung quanh như bị lóa mắt. Hắn một tay đẩy hai cái vali to oạch, một tay nắm tay nó dẫn qua cửa thông hành.

Suốt thời gian bay nó chỉ ngủ còn hắn thức canh chừng. Thỉnh thoảng hắn sẽ quay sang chỉnh lại tư thế giúp nó thoải mái, đôi khi lại gạt đi sợi tóc lòa xòa trên trán nó. Lần này về nước là một quyết đinh to lớn đối với hắn. Hắn đã trốn chạy suốt bốn năm, cũng giấu nó sự thật suốt từng ấy năm. Hắn cũng đã nói việc nó quên anh cho cả hai bên gia đình nghe và mọi người cũng đã quyết định tạm thời giấu nó để cho nó chịu ít thương tổn nhất. Tình cảm của nó đối với anh sâu đậm như thế nào tất cả mọi người dều biết. Hắn cũng không phải ngoại lệ. Hắn biết tình cảm nó dành cho Hạ Mộc sâu đậm nhưng lại tranh thủ lusc nó tạm thời quên anh mà ở bên nó. Lần này trở về cũng có thể tính là canh bạc lớn nhất đời hắn. Hắn nhắm mắt, cũng không muốn tiếp yujc nghĩ nữa, hán mệt rồi. Nếu không thể bên nó với một danh nghĩa đàng hoàng thì hắn sẽ đứng phía sau dõi theo nó.

....

Lúc hai người đáp xuống Nội Bài đã là buổi chiều. Hà Nội chiều thu thật đẹp. Những sợi nắng gầy yếu khẽ len lỏi qua từng ngóc ngách, từng con phố, nhuộm vàng mọi thứ, màu vàng đó lại gợi chút buồn phảng phất khiến lòng người sẽ không kìm được mà chùng xuống.

Bốn năm...Nói dài cũng không dài mà ngắn cũng không ngắn. Bốn năm cũng đủ khiến nhiều thứ thay đổi. Hà Nội đã phát triển hơn rất nhiều, nhiều con phố cũng không còn giống như ngày trước, phố xá cũng trở nên ồn ào hơn.

Hắn ôm nó vẫn đang ngủ gà ngủ gật ôm lên xe chạy thẳng về nhà hắn. Tối hôm đó, tất cả mọi người cùng tụ tập ở nhà hắn ăn lẩu. Bố mẹ nó, bố mẹ hắn, Huy Nam, Thiên Khánh, còn cớ cả An Nhi đã mãn hạn tù nhưng tuyệt nhiên lại không có anh. Hắn chợt nghĩ như vậy cũng không phải là không tốt, không thấy anh có lẽ nó cũng sẽ không nhớ lại.

Trên bàn ăn không khí vô cùng đầm ấm. Nó tíu tít cùng các mẹ nói chuyện, hắn chỉ lặng lẽ ở bên cạnh thỉnh thoảng gắp cho nó chút đồ ăn hoặc lau miệng cho nó. Khỏi nói cũng biết bố mẹ hai bên vui mừng đến mức nào, trên khuôn mặt tuy trẻ nhưng cũng đã xuất hiện dấu vết thời gian là nụ cười hạnh phúc.

Nó uống quá chén nên say mèm, hắn lại phải bế nó lên lầu. Sau khi sắp xếp ổn thỏa xong hắn mới đi xuống. Mọi người đều đã ngồi trên sofa đợi hắn, khuôn mặt bây giờ đã hết hẳn sự vui vẻ mà thay vào đó là lo lắng làm không khí xung quanh như bị rút hết dưỡng khí trở nên khó thở khiến hắn như bị một bàn tay xiết chặt yết hầu đến mức không thở nổi.

Bố hắn lên tiếng phá tan sự yên lặng:

- Trạch Dương! Con đã suy nghĩ kĩ chưa?

Hắn gật đầu:

- Con đã nghĩ rất kĩ, chúng ta không thể tiếp tục giấu cô ấy. Chúng ta thật không công bằng với cô ấy và với cả...anh ấy nữa...

Gian phòng chìm vào yên lặng.

Bố nó cất giọng trầm trầm:

- Nhưng hư vậy mới có thể khiến con bé quên Hạ Mộc mà sống hạnh phúc!

- Nhưng người cũng chưa bao giờ biết là cô ấy thích điều này hay không. hạnh phúc của cô ấy, chúng ta không thể quyết định.

- Con nói đúng! Có lẽ chúng ta đã quá ích kỉ!_mẹ hắn khẽ thở dài một hơi.

- Thế bây giờ cậu định làm gì?_Huy Nam nhìn hắn nói ra thắc mắc của moiij người.

- Cầu hôn cô ấy!

Lời nói của hắn nhất thời dọa cho mọi người trong phòng im bặt. Mẹ nó ngạc nhiên:

- Trạch Dương! Con không đùa đấy chứ?

- Con đang rất tỉnh táo. Nếu con cưới cô ấy con có thể dùng danh nghĩa người chồng mà ở bên chăm sóc cô ấy. Kể cả nếu cô ấy không quên được anh ấy thì con vẫn sẽ yêu cô ấy.

- Chúng ta tin tưởng con!

.....

Ngày hôm sau

Khi nó còn đang lơ mơ thì miệng đã bị một đôi môi chiếm lấy tham lam mà gặm cắn, dây dưa. Mãi cho đến khi đầu óc nó mơ hồ người kia mới vui vẻ buông ra mà nở nụ cười yêu nghiệt:

- Vợ ơi! Sáng rồi!

Nó cũng đã quen với kiểu gọi dậy không giống ai của hắn, ngây ngốc mà cười sáng lạn nhưng hình như phát giác ra điều bất thường nó ngước lên nhìn hắn tra khảo:

- Anh mới nói gì! Nhắc lại lần nữa!

hắn vô cùng hợp tác lặp lại câu nói:

- Vợ ơi!..

Vế sau nó cũng không buồn nghe nữa, mấu chốt là ở đây, bình thường hắn đều gọi là "con sâu lười", mặt nó không kìm được mà ửng hồng:

- Đáng ghét! Em mới thèm làm vợ anh ấy!

Nói xong nó chạy biến vào nhà tắm. Khi nó ra ngoài hắn đã đứng chờ sẵn còn chọn xong quần áo cho nó thay. Nó rất tự giác nhận lấy bộ đồ trên tay hắn một lần nữa chạy vào phòng tắm.

Ra ngoài thì đã lại không thấy hắn đâu. nó xuống hà, trong nhà cũng hề có một ai. Trên chiếc bàn thủy tinh sang trọng của ý là một mảnh giấy màu hồng phấn, trên đó là nét chữ cứng cáp của hắn :"Con sâu lười, mau ra sân sau".

nó cũng không nghĩ nhiều mà đi ra sau. Dưới thảm cỏ xanh biếc, có một cây đang nở hoa trắng muốt. Dưới tán cây là hắn mặc bộ đồ trắng vô cùng chói mắt. Một trận gió thổi qua, cánh hoa rụng xuống bay theo gió vương lên mái tóc màu đỏ rượu, lướt qua khuôn mặt hoàn mĩ rơi xuống. Hắn đứng đó nhìn nó mỉm cười. Nhạc nổi lên, hắn vẫn cười tiến lại, giọng hát trầm bổng cất lên:

"Em là ai giữa cuộc đời này

Em từ đâu bước đến nơi đây

Làm tôi say...Làm tôi khát khao

Trao nhau tin yêu ngọt ngào.


Sao đôi ta cứ hoài ngập ngừng

Khi đôi tim giục tiếng yêu thương

Đừng ngại chi... Vì từ bấy lâu

Lòng thầm mơ được sánh đôi.



Dẫu có nắng hay mưa mai sau dòng đời cuốn xoay

Lắm lúc đôi ta giận hờn mang bao lỗi lầm

Dù mai sau... mình già nua

Thì tình anh vẫn mãi... mãi không đổi dời


Sẽ mãi chở che cho em một đời về sau

Mãi vững tin cho em một bờ vai ấm êm

Khi em yếu lòng... khi em mỏi mệt

Anh vẫn mãi... mãi không đổi dời.


Babe! (babe)

"Doo you wan-na marry me..."


Do you wanna marry me???"

khi câu hát vừa kết thúc cũng là lúc hắn quỳ xuống trước mặt ó, mở chiếc hộp pha lê chứa chiếc nhẫn kim cương được gia công vô cùng tinh xảo mà hỏi nó:

-Tử Anh! Em có đồng ý làm người pụ nữ của anh, luôn bên anh không?

Nó căn bản giờ phút này cái gì cũng không nghe được, trong mắt là vô số hạt trân châu lẳng lặng rơi xuống. Nó cố gắng mãi mới thốt ra:

- Em đồng ý!

Hắn cười thật hạnh phúc từ dưới đất đứng dậy ôm lấy nó đặt lên moi nó một nụ hôn. Bố mẹ nó cùng bố mẹ hắn, cả bạn bè nữa khoonghieeru từ đâu ra vỗ tay rần rần,

trong ánh nắng ban mai, một đôi trai gái không nhừng hôn nau, ánh nắng như hiểu ý, tập trung trên người họ mà chiếu những tia sáng hạnh phúc...

* * * HẾT CHƯƠNG XXVI * * *

Hàng tuần Ice sẽ post truyện vào ngày chủ nhật nhé ^^

nhớ vote vs cmt cho ice nha. Love all <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro