CHƯƠNG XXX: BÙ NHÌN TRONG GƯƠNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hắn ở trong nhà tắm xả nước lạnh trên người. Nước lạnh giúp hắn tỉnh táo hơn. Hắn nhớ hôm qua hắn uống không nhiều lắm, rồi sau đó say như thế nào và về đây ra sao thì hắn không tài nào nhớ nổi. Đây vốn chỉ là sự cố ngoài ý muốn, với hắn là nhu vậy nhưng với nó thì e rằng... Hắn cảm thấy đầu óc quay cuồng, không biết phải làm sao với cô gái ngoài kia.
   Cô gái trên giường thong thả mặc lại đồ, chẳng nói năng gì mà lẳng lặng rời đi. Cô ta thừa hiểu bản chất của lũ đàn ông lắm tiền này. Chỉ cần tiền là sẽ thành "đĩ" và cô không phải thành phần này.
   Hắn mặc quần áo chỉnh tề bước ra, còn đang phân vân không biết phải giải quyết như thế nào thì đã không thấy bóng dáng cô gái kia đâu. Trên chiếc giường trống không là chiếc điện thoại cùng ví của hắn, bên trong vẫn đầy đủ, không có dấu hiệu gì cả. Điều này càng khiến hắn lo lắng hơn, không lấy tiền tức là cô gái đó muốn thứ khác...
  Nó mệt mỏi đứng dậy từ khung cửa kính sát đất. New York về đêm ồn ào vội vã, không một kẻ nào rảnh rỗi trừ nó. Nó không nhớ bản thân đã ngồi đó bao lâu, cũng không nhớ bản thân đã cảm thấy những gì, chỉ là sâu trong đáy lòng, có cảm giác vỡ vụn. Nó nhớ hắn, nó gọi, trả lời là giọng nữ, cô ta thách thức nó, cô ta là ai, bây giờ bên đó không phải vẫn còn rất sớm hay sao? Làm gì có khách hàng nào đã tìm đến sớm như vậy. Nó tìm mọi cách để giải thích giúp hắn nhưng vẫn không thể ngăn bản thân không nghĩ ngợi.
   Điện thoại bên cạnh rung nhẹ, nó liếc qua, không phải hắn, là anh, nó mệt mỏi đưa tay với lấy điẹn thoại:
- Alo! Em nghe đây!
- Anh không phá giấc ngủ của em chứ?
- Không đâu anh! Em chưa ngủ!
- Ừm! Công việc bên đó ổn rồi! Em về nước đi! Vợ chồng trẻ không thể xa nhau mãi được!
- Em..._ nó muốn kể với anh nhưng cồ họng nghẹn lại.
- Em sao thế?
- Không có gì! Chỉ là em sợ bọn họ làm không tốt!_nó vội lấp liếm.
  Anh bật cười, dịu dàng nói với nó:
- Đừng lo lắng! Anh lo được mà. Em cứ yên tâm đi. Còn bây giờ thì ngủ sớm đi. Anh sẽ đặt vé máy bay cho em. Chúc em ngủ ngon!
- Em biết rồi! Tạm biệt anh!
  Nó cúp điện thoại, hít một hơi dài rồi đứng dậy. Mọi chuyện đã như vậy, chỉ đành phó mặc cho số mệnh mà thôi....
....Ba ngày sau...
   Nó mệt mỏi ngồi trên máy bay. Đêm qua vì có gắng thu xếp cho mọi chuyện thật ổn thoả mà nó thức trắng đêm nên bây giờ người có chút uể oải. Nữ tiếp viên đẩy một xe đồ ăn đi tới, nó định mua chút đồ thì mùi chocolate xộc vào mũi khiến nó nôn nao. Nó vội gỡ bỏ dây an toàn nhanh chóng chạy vào toilet. Cổ nó cảm thấy buồn nôn nhưng cố gắng vẫn không ra được chút gì. Nó tự nhủ có lẽ do mệt mỏi quá độ bèn dấp chút nước cho tỉnh táo rồi ra ngoài. Nó mua một ít sữa cùng vài loại hoa quả đơn giản ăn một chút rồi ngủ thiếp đi.
   Hắn thong thả lái xe trên con đường cao tốc tới sân bay Nội Bài. Anh Hạ Mộc đã nói cho hắn thời gian chuyến nay hạ cánh để ra đón nó. Hắn vui vẻ vuốt lại mái tóc rồi lại nhìn sang bó hoa      bên cạnh, hắn muốn cho vợ hắn một bất ngờ.
   Nó xuống sân bay, nhìn Hà Nội một ngày mưa rả rích trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ. Nó cũng không biết phải gọi tên là gì, chỉ biết là trống rỗng.
  Bỗng nó rơi vào một vòng ôm quen thuộc, mùi hương nam tính quen thuộc vấn vít nơi cánh mũi, giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai:
- Vợ yêu! Mừng em về nhà!
  Nó vô thức ôm lấy bó hoa, mặc cho hắn đưa ra xe. Suốt chặng đường, mặc hắn nói gì nó cũng chỉ im lặng. Nó cũng không nhìn hắn, chỉ lẳng lặng hướng mặt ra ngoài cửa kính xe. Những giọt mưa lớn đập vào cửa kính rồi lại yếu đuối rơi xuống. Hà Nội vẫn thế, hai nguoi cũng là chặng đường này, trên chiếc xe này, khoảng cách giữa hai thân thể gần như vậy mà nó cảm giác trái tim hai người đã thật xa.
- Vợ ơi! Em sao vậy? Sao em không trả lời anh?
   Nó bị tiếng gọi làm cho giật mình, mở to đôi mắt nhìn hắn rồi lại khẽ lắc đầu:
- Không có gì! Có lẽ do chuyến bay dài làm em mệt!
- Vậy em ngủ một chút đi! Đến nhà anh gọi em!
- Vâng!
  Nó nằm đó thiếp đi. Hắn thong thả lái xe, thỉnh thoảng lại liếc nhìn sang người vợ của mình với ánh mắt đầy yêu thương.
  Về đến nhà, hắn đỗ xe trong gara rồi nhẹ nhàng bế nó về phòng. Nó nhỏ nhắn nổi bật trên chiếc giường trắng lớn càng làm hắn thấy yêu thương....
  Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hai tháng kể từ lúc nó trở về mà vẫn không hề thấy hắn ngủ bên ngoài hay có hành động gì khác thường. Có lẽ là do người nào đó trêu chọc nó thôi. Nó không còn bộn bề công việc nữa, mỗi tối sẽ chuẩn bị cơm cho hai vợ chồng, cuộc sống hạnh phúc của một gia đình làm tình cảm cả hai càng thêm khăng khít.
  Cuối tuần dù bận hắn cũng sẽ nghỉ, hai vợ chồng mặc đồ đôi đi xem phim, đi siêu thị, chỉ cần nhìn vào là sẽ khiến người khác cảm thấy vô cùng ghen tỵ.
   Buổi tối, nó lười biếng gối lên đùi hắn mặc hắn sấy mái tóc dài cho mình. Hắn khẽ búng trán nó rồi nói:
- Vợ! Biết vì sao chồng yêu vợ không?
- Vì sao?_ nó lơ đãng hỏi, vòng tay xiết eo hắn thêm một chút.
- Vì tóc vợ rất đẹp!
  Nó thôi không úp mặt vào bụng hắn, quay phắt ra thắc mắc:
- Chỉ thế thôi sao?
  Hắn còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã rung lên, là trợ lí của hắn:
- Alo!
-...
- Tại sao lại xảy ra như vậy? Tình hình sao rồi?
-....
- Được! Tôi hiểu rồi!
  Hắn cúp máy, khuôn mặt trở nên nặng nề. Nó nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì thế?
  Hắn bình ổn lại cảm xúc, nở nụ cười rồi vỗ đầu bó trấn an:
- Không có gì đâu! Công ty xảy ra chút việc, mai anh phải đi Bangkok một chuyến.
- Anh đi bao lâu?
- Anh chưa biết nữa. Anh sẽ cố gắng nhanh để về với em!
- Em biết rồi. Để em giúp anh xếp đồ.
  Nó đi tới tủ quần áo, cẩn thận sắp xếp cho hắn. Hắn nhìn nó tỉ mẩn làm từng chút, lòng cảm thấy thật ấm áp.
....
  Hắn đi gần một tuần, nó những ngày này đều ngủ không ngon, hàng đêm đều gặp ác mộng nhưng khi hắn gọi nó đều không dám nói sợ làm hắn phân tâm.
   Hôm nay hắn lại gọi, giọng nói vui vẻ:
- Vợ ơi! Mai anh về rồi! Em ra đón anh nhé!
- công việc thuận lợi không anh?
- Xong hết rồi. Bà xã phải tin tưởng vào năng lực của anh chứ!
- Em biết rồi! Mai mấy giờ anh về?
- Chắc tầm 6h chiều!
- Được rồi! Mai em sẽ đón anh!
- Anh yêu vợ lắm! Vợ ngủ ngon nhé! Moazzzhhhh!
- anh cũng ngủ ngon!
  Nó nghe lời hắn đi ngủ. Đêm nay là một đêm yên bình.
  Sáng hôm sau nó dậy khá muộn, ăn qua quýt chút rồi lên mạng đọc tin tức. Vì bây giờ anh Hạ Mộc cũng đã làm thuần thục nên chỉ khi thực sự gấp nó mới cần giúp còn bình thường có thể ở nhà thư thái.
  Nó đang gọi Line buôn chuyện với mẹ thì có người gọi đến. Nó nhìn số lạ trên màn hình, sau ba hồi chuông mới bắt máy:
-Alo! Ai vậy?
- Nhận ra tôi không?
  Người nó bỗng chốc cứng đờ, giọng nói này nó có ấn tượng rất sâu sắc, là cô gái lần đó.
- Tôi biết chị vẫn đang nghe! Không cần chị trả lời, chỉ cần nghe là được! Tôi có chuyện muốn nói với chị. 1h chiều nay tại Totoro Cofee!
Nói xong cô ta liền cúp máy.
Nó ngồi tần ngần hồi lâu, phân vân không biết nên gặp cô ta hay không.
Đồng hồ rất nhanh đã chỉ tới số 1, nó cũng đã có mặt ở chỗ hẹn.
Nó chọn một bàn khuất ngồi xuống. Một cô gái trẻ tiến tới trước mặt nó, rất tự nhiên ngồi xuống:
- Tôi là người hẹn chị! Tôi nhận ra chị vì thấy ành chị trong máy anh ấy! Tôi cũng không muốn vòng vo nên chúng ta vào thẳng vấn đề!_cô ta ngừng lại đẩy đến trước mặt nó một tờ giấy - Chị xem đi!
   Nó cố gắng bình tĩnh cầm tờ giấy lên xem. Đập vào mắt nó là dòng chữ "KẾT QUẢ THỬ THAI: DƯƠNG TÍNH". Nó có chút không tin nổi, lại nhìn vào xấp ảnh bên dưới, toàn là hình ảnh cô ta với Trạch Dương không một mảnh vải che thân. Trước mắt bó bỗng tối sầm. Nó lắp bắp:
- Đây không phải là sự thật! Là cô đã ghép ảnh.
- Tuỳ cô nghĩ nhưng sự thật là vậy! Trạch Dương có một nốt ruồi son bên sườn trái!
  Nó ngỡ ngàng. Đúng như lời cô ta nói, nốt ruồi đó rất khó thấy. Nếu không phải đax từng nhìn thì không thể nắm rõ được.
  Thấy nó im lặng hồi lâu, cô ta khẽ nhếch miệng, giọng nói lại khẩn thiết cầu xin:
- Mong chị tác thành cho em và anh ấy! Con em không thể không có cha. Bố em gia trưởng lắm, nếu biết em không chồng mà có con thì sẽ giết em mất. Em xin chị.
  Nó không nói gì, lảo đảo đứng dậy bỏ đi. Cô gái thôi không giả vờ nữa, đôi mắt tô vẽ tỉ mỉ lặng lẽ dõi theo bóng dáng run rẩy ra ngoài.
  Nó lái xe trên đường, trời bất chợt đổ mưa. Từng giọt mưa lại yếu đuối táp vào cửa kính, giống như cố gắng chạm vào hạnh phúc nhưng đều bị một rào cản đánh văng ra, đau đến tê tâm liệt phế.
Em xin anh cho em giữ lấy một câu...
Sao đôi ta lại xa nhau...
Sao hai ta không thể nắm chặt bàn tay...
Anh...em biết sẽ có hôm nay anh luôn đi cùng với ai đôi tay em giữ anh thế nào?
Để không vụt mất anh
Để em giữ lấy những yêu thương...
Tình yêu người đã xem như bù nhìn ở trong gương...
Phải chăng vì quá yêu...
Phải chăng vì quá thích nuông chiều...
Tập cho anh cuộc sống chẳng cần sự yêu thương...chân thành...

Để xem người ở bên có đem lại nhiều niềm vui mới...
Hoặc đem lại nỗi đau mất nhau cho vài ngày mai sau...
Nhìn xa một chút thôi, hiểu ngay anh cần ở bên ai...
Đã cho anh, quan tâm anh rất nhiều...
Ngoài em còn những ai sẽ cho anh tựa vào bờ vai...
Ngoài em còn những ai ở bên khi người đang gục ngã...
Niềm vui đằng trước thôi sẽ mau tan nhẹ thành mây khói...
Anh hãy tin vào điều ấy bây giờ...
  Hắn sốt ruột đi đi lại lại ở trong sảnh chờ. Hắn xuống máy bay đã 30p rồi mà không thấy bóng dáng nó đâu. Gọi cho nó thì cũng chỉ nghe được giọng nói máy móc "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau". Hắn liếc qua nhìn giờ, lại nghe thấy tiếng tin tức:
"Các phóng viên đài truyền hình Việt Nam đã có mặt tại hiện trường vụ tai nạn liên hoàn vừa xảy ra trên đường cao tốc Nội Bài - Lào Cai. Theo thông tin ban đầu nguyên nhân xảy ra tai nạn là do một chiếc BMW mang biển kiểm soát XXXXXX đã mất lái đâm vào lan can và nổ tung, các xe đi sau do đi với tốc độ cao nên không kịp né tránh đã xảy ra vụ việc trên. Hiện tại cảnh sát giao thông đã cho phong toả hiện trường. Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin về vụ tai nạn ở các bản tin sau. Phóng viên X tác nghiệp tại hiện trường".
  Hắn thấy tai mình ù đi. Xe đó... Là chiếc xe hắn mua tặng nó nhân ngày sinh nhật.....
* *  * Hết chương XXX * * *
Hết truyện rồi đó mấy nàng :3
Năm nay là năm truyện ngược lên ngôi nà, ta cũng có tí gọi là phong trào thôi :p
  Cảm ơn mọi người đã ủng hộ :*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro