Chương 2(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 (2) - Chúng ta đã từng yêu...

Sau khi xong xuôi công việc Nguyên Kha chở Hạ Vy về thẳng nhà rồi anh cũng đi khuất. Ly hôn chính là như vậy.Về thủ tục pháp lý đương nhiên rất lạnh lùng, còn về phía cảm tính mà nói... trống rỗng vô cùng. Thử tưởng tượng một ngày trở về không thấy người bạn đời quen thuộc, đêm nằm ngủ chỉ co ro một mình, sáng thức dậy cũng vô thức nhìn sang gối bên cạnh không thấy ai đang chăm chú nhìn mình như mọi ngày nữa... Hạ Vy thở dài, cô ngồi lặng lẽ rất lâu trên giường ngủ. Bây giờ đây, bất cứ lúc nào đưa mắt nhìn một lượt căn nhà, dù là xó xỉnh nhỏ nhất cũng có thể hình dung ra bóng dáng Nguyên Kha đang đứng đó nói cười với cô. Nếu sớm biết sẽ bị ám ảnh về anh nhiều như vậy, cô đã chọn là người ra đi, để anh ở lại níu giữ phần linh hồn ngôi nhà.

Nguyên Kha hoãn lại tất cả các cuộc hẹn với đối tác trong ngày. Anh dùng phần lớn thời gian để dọn sang nhà một người bạn – người cùng anh xây dựng công ty riêng. Vì bạn anh vẫn là người đàn ông độc thân nên không quá bất tiện, nhà cũng có hai phòng ngủ riêng, phía tầng trệt có thể sử dụng làm văn phòng công ty, nhìn chung khá tiện lợi. Khi nhìn quanh quất căn phòng mới một lượt, anh chợt nghĩ về ngôi nhà chung mà mình vừa rời đi từ đó.

Ngôi nhà chung của anh và Hạ Vy chính là ngôi nhà có nhiều kỷ niệm nhất, ngay từ khi cô là cô bé mười bảy tuổi sau một đêm kinh hoàng bỗng trở thành trẻ mồ côi. Thi thoảng vào những cuối tuần cô vẫn sang nhà anh cùng ăn cơm, có những đêm sẽ ngủ lại tại đó, sáng hôm sau hai anh em được thưởng thức bữa sáng thơm ngon do chính tay mẹ anh làm. Năm cô lên mười tám tuổi, anh hai mốt, bố mẹ Nguyên Kha mang theo cậu em nhỏ qua Mỹ định cư. Ngôi nhà gần như chỉ có Nguyên Kha và Hạ Vy cùng chung sống. Sau này khi cô vừa tròn hai mươi, anh hai mươi ba, họ gắn kết cuộc đời nhau bằng một tờ giấy đăng ký kết hôn, Hạ Vy chính thức dọn sang nhà Nguyên Kha ở, ngôi nhà của cô tạm thời đóng cửa để đó, đến bây giờ ngôi nhà được cho một người họ hàng của Hạ Vy ở nhờ, đồng thời cũng giúp cô trông nom quán xuyến.

Nguyên Kha treo móc lên tủ quần áo, một tấm ảnh cưới rơi ra từ túi áo vest. Là anh khi thu dọn đồ đạc đã cố tình lấy trong album ảnh một tấm, dự định sẽ lồng vào một khung ảnh nhỏ đặt trên tủ đầu giường. Cuối cùng khi cầm tấm ảnh trên tay, nhìn nụ cười rạng rỡ của cô dâu Hạ Vy trong bức ảnh, anh không cầm lòng được, gấp tấm ảnh lại làm hai, một phần là để có thể nhét vừa vào ví, một phần để chia đôi anh và cô. Phần hiển thị ra ngoài ví chỉ là phần hình ảnh cô dâu đang tươi cười rạng rỡ còn chú rể bị ẩn đi. Nguyên Kha cầm bút viết lên mặt sau tấm ảnh mấy chữ:
"Cô dâu của tôi!"

Hạ Vy vẫn ngồi bần thần trong nhà, cô nhìn lại xem anh còn bỏ quên đồ đạc nào không. Không phải là để gọi cho anh đến lấy, cũng không phải là gửi trả cho anh, mà để cô làm dấu ôm trong lòng. Quả thật trong lòng cô cảm thấy rất hụt hẫng. Hóa ra ly hôn không phải là sự giải thoát như cô vẫn nghĩ. Hai mươi bảy tuổi, cô đã quyết định tự tay tháo gỡ mối dây định mệnh cột chặt giữa anh và cô. Anh ra đi còn cô ở lại, ngôi nhà không còn đầm ấm nữa. Ánh đèn điện vàng chỉ là thứ ảo giác giả tạo. Cô cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy cô độc vô cùng. Anh có ý tốt muốn nhường cô sống lại tại đây – ngôi nhà nhiều kỷ niệm này, nhưng cô lại không đủ can đảm để tiếp tục. Hạ Vy nhấn số gọi cho một người bạn làm bên môi giới nhà đất, nhờ cậu ta tìm một căn hộ phù hợp gần công ty. Có lẽ cô sẽ thuê ở đó một thời gian, tạm thời đóng cửa ngôi nhà này lại. Hạ Vy luôn là người có xu hướng chạy trốn nỗi đau. Giống như trước kia cô không dám ở lại ngôi nhà của bố mẹ cô mà phải nhờ người thân đến trông nom giúp. Bây giờ cũng vậy, phàm là những gì quá thân thuộc đều có thể khiến người ta đau. Chỉ sợ rằng mỗi lần nhớ lại kỷ niệm sẽ đau lòng đến mức không thể gượng dậy được.

Hạ Vy thu dọn một lượt ngôi nhà, cô lau chùi cẩn thận đến mức nhìn đâu cũng sạch bóng. Khi đứng ngắm nhìn lại một lượt, cô thấy nước mắt tự nhiên tràn trên gò má. Cô không đưa tay lau đi, chỉ đứng thút thít một lúc. Cảm giác rời xa một nơi thân thuộc hóa ra lại lưu luyến đến như vậy. Cô vẫn muốn giữ nguyên mọi thứ ở vị trí cũ, giống như một cách niêm phong quá khứ. Nơi đây từng chứng kiến quãng thời gian hạnh phúc của cô, chỉ hy vọng mỗi lần trở về nhìn lại cô sẽ thấy khá hơn.

Sáu giờ tối, điện thoại từ cậu bạn nói đã tìm được nhà cho cô. Căn hộ tiện nghi hơi nhỏ, nhưng với cuộc sống độc thân như cô thì không có vấn đề gì, nói cô có thể chuyển qua ngay tối nay hoặc vào rạng sáng ngày mai. Hạ Vy suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ chuyển đi luôn trong tối nay. Cô không mang theo bất cứ vật dụng nào trong ngôi nhà chung giữa hai người. Cô chỉ gấp vẻn vẹn vài bộ quần áo và đồ dùng cá nhân, hiện tại ở nhà mới sẽ để dành sắm sửa lại sau, cô cũng nghĩ cuộc sống sau này của cô không cần quá cầu kỳ. Cậu bạn nói trong căn hộ có sẵn trang thiết bị bởi thế giá thuê cũng đã chênh lệch hơn một ít so với mặt bằng chung. Hạ Vy tặc lưỡi nói không sao, nhà đẹp và tiện nghi là được, về vấn đề tài chính, vì cô chỉ ở một mình, ăn uống cũng xuề xòa không quá cầu kỳ, nếu cần thiết có thể ăn ít lại một chút là được. Chỉ có điều Hạ Vy vốn đã mỏng manh, nếu cô không tự chăm sóc mình như lời Nguyên Kha nói, e rằng cô sẽ ngày càng trở nên xanh xao gầy guộc. Có người sẽ cảm thấy rất xót xa...

Căn hộ mà Hạ Vy thuê nằm trên tầng mười ba của khu chung cư. Ở đây giao thông thuận tiện, an ninh khá tốt, nội thất vẫn còn mới, màu chủ đạo là màu trắng – đen đem tới cảm giác trẻ trung và hiện đại. Hạ Vy bước nhanh tới khu vực nhìn xuống lòng đường. Tường được làm bằng kính cường lực. Hạ Vy thật sự ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn bạn:
- Với giá thuê như cậu nói mà có thể được ở trong nhà này sao? Thế thì quá hời cho tớ rồi!
-Dĩ nhiên, vì cậu là bạn với nhà môi giới siêu giỏi mà! – Cậu bạn khá hài lòng trước phản ứng của Hạ Vy.
Dường như cô vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, cậu bạn vội vàng giải thích:
- Thế này cô nương ạ, là bạn của tớ đi nước ngoài, chỉ vừa mới mua thôi nhưng không còn ở Việt Nam nữa. Vừa hay cậu ấy bàn giao cho tớ tìm người tử tế thuê lại nhà, giá tiền không quan trọng, quan trọng là giữ gìn cho cậu ấy mà thôi. Vừa hay lại được cậu nhờ vả...

Hạ Vy gật đầu lia lịa. Cô cảm ơn người bạn tốt đã hết lòng giúp đỡ mình. Cô muốn mời cậu bạn ở lại dùng cơm nhưng nhớ ra vẫn chưa đi mua đồ gì cả, tủ lạnh của nhà mới cũng rỗng không!
- Thôi tớ về nhà dùng cơm với vợ! Cậu hài lòng là tớ vui rồi.
Nói rồi cậu bạn vẫy tay chào Hạ Vy. Sau khi cậu ấy đi khuất cô mới đóng sập cửa lại, dựa lưng vào tường ngước mắt lên nhìn lại một lượt. Nhà mới quá, đèn điện sáng choang, không gian đúng là dành cho những người độc thân – không quá rộng, nhưng thiết kế lại rất thông mình và bài trí gọn gàng đẹp mắt. Hạ Vy hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình:
"Hạ Vy, rồi mọi thứ cũng sẽ ổn thôi. Đây chính là ngôi nhà đánh dấu sự trưởng thành của mày. Cố lên!"
Nói rồi cô buông người nằm thõng trên giường đơn. So với chiếc giường cũ thì nó trở nên nhỏ nhắn và lọt thỏm. Nhưng so với hiện tại của cô bây giờ thì vừa vặn. Cô bây giờ chẳng phải chỉ còn có một mình hay sao?

Điện thoại rung, Hạ Vy nhanh chóng lần tìm điện thoại. Trong đầu cô vẫn đinh ninh là Nguyên Kha gọi cô để báo không về ăn cơm tối, vội vàng mở ra đọc. Hóa ra chỉ là tin nhắn quảng cáo từ nhà mạng... Hạ Vy lần tìm danh bạ điện thoại, lướt tay đến chữ "Chồng", cô ấn giữ định chọn "xóa". Nhưng rồi cô thua chính mình, bạc nhược trước tình yêu của chính mình. Cô vẫn sẽ giữ số của anh, vẫn lưu tên anh là "Chồng". Cho dù bây giờ anh không còn là chồng của cô nữa, mỗi lần nhắc đến anh về sau đều sẽ được gắn thêm một từ: Cũ.
Phải, tại sao phải bắt ép bản thân mình quên đi anh? Chẳng phải giữa cô và anh đã từng có một tình yêu...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro