Chương 2(1) chúng ta đã từng yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hạ Vy trở về nhà ngay sau nhận được tin Nguyên Kha đã ký vào đơn ly hôn. Trên đường về cô còn băn khoăn tự hỏi xem mọi chuyện diễn ra có phải là thực tại hay không? Tự hỏi xem cô có phải đã quá hồ đồ rồi không? Những ngày trốn tránh Nguyên Kha cô đến tạm lánh tại nhà một người họ hàng xa ở ngoại ô thành phố - nơi mà Nguyên Kha chỉ mới nghe kể qua chứ chưa có dịp ghé thăm bao giờ.

"Bây giờ thì anh ấy sẽ chẳng thể vác cần câu đi câu cá cùng ông cậu nữa rồi!"

Hạ Vy thầm nghĩ. Đã có lần Nguyên Kha đề xuất việc ra ngoại ô thăm gia đình ông cậu và cả nhà cùng nhau đi câu cá. Hạ Vy nói khi anh thu xếp được thời gian thì hai vợ chồng có thể đi. Nhưng ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, khi thì quên, khi thì anh bận, khi thì cô bận... dự định kéo dài đằng đẵng vẫn không thể thực hiện. Đến bây giờ thì anh sẽ không thể thực hiện được nữa. Hoặc là sẽ thực hiện với một ai đó khác không phải là cô...

"Giá như có thể được nhìn thấy anh ấy câu cá một lần..."

Hạ Vy thở dài. Cô đưa tay mở cửa, Nguyên Kha đang ngồi trên ghế sofa, điệu bộ của anh không sốt sắng mong đợi, cũng không quá hờ hững. Anh đưa mắt nhìn cô một lượt, khi thấy cô vẫn ổn, chỉ có bọng mắt hơi sưng có lẽ do mất ngủ, anh mới đưa tay níu tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Hạ Vy đã nghĩ đến nhiều chuyện, đã luyến tiếc nhiều chuyện, cô thậm chí còn nghĩ không biết có nên rút lại tờ đơn hay không. Đơn chưa được gửi đi thì vẫn còn có thể thay đổi quyết định. Chỉ là... anh vẫn im lặng. Anh đúng là chán ngấy cô rồi. Cũng có thể anh đã hết yêu cô từ lâu rồi, chỉ vì muốn làm tròn trách nhiệm nên mới níu giữ mối quan hệ này mà thôi. Cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi xem anh có muốn thay đổi hay không.

Đã quyết rồi, chi bằng cứ thế mà làm. Mọi sự đều có sự sắp đặt của duyên số. Có lẽ cô và anh có duyên làm chồng vợ, nhưng cũng chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường ngắn ngủi mà thôi.

- Em ăn gì chưa? Có muốn đi ăn với anh không?

Anh hỏi một câu không ăn nhập với hoàn cảnh hiện tại cho lắm. Nhưng đúng là bụng cô đang đói sôi lên. Thật ra cô đã không ăn uống gì trong ba ngày liền, chỉ uống nước lọc và ăn hoa quả linh tinh chống đối.

Hạ Vy không nói gì, ngước mắt nhìn khi anh đứng dậy. Nguyên Kha kéo tay cô ra xe. Lúc hai người ngồi cạnh nhau, anh cũng chỉ lẳng lặng làm vài động tác khởi động. Hạ Vy né tránh ánh nhìn của anh. Nói đúng hơn là cô sợ mình nhìn anh nhưng không được đáp lại.

- Hạ Vy, nghe lời anh, nhớ chăm sóc sức khỏe cho tốt.
- Anh cũng vậy! – Hạ Vy nói một cách khó nhọc.
- Lặng yên nghe anh! Anh tự biết chăm sóc. Còn em, anh không yên tâm. Nhà của chúng ta... em hãy ở đó, anh đã thu dọn đồ đạc cá nhân của anh rồi. Chúng ta chỉ cần ra tòa xác nhận, anh không có thêm yêu cầu nào cả.
Hạ Vy lặng người. Mãi cho đến khi anh kết thúc câu nói cô mới ý thức được việc hai người sẽ ly hôn. Ly hôn nghĩa là không thể ở cùng nhau nữa, mỗi người mỗi ngả. Việc giản đơn như thế nhưng cô luôn mù mờ không biết. Cô vẫn chưa sẵn sàng cho việc thiếu vắng anh trong cuộc đời mình.

Anh và cô là hàng xóm, quen thân với nhau từ khi cả hai còn để chỏm. Anh hơn cô ba tuổi, luôn ra dáng anh cả nhường nhịn dỗ dành cô. Năm cô là thiếu nữ mười bảy tuổi thì anh vừa tròn hai mươi, hai người chính thức vượt qua cái bóng bạn bè thanh mai trúc mã để trở thành người yêu của nhau. Năm đó cũng là năm gia đình cô gặp tai nạn, bố mẹ cô đều qua đời do chấn thương quá lớn. Gia đình anh gần như tiếp nhận cô trở thành con dâu tương lai. Cô còn nhớ anh đã ngồi bên cạnh cô hàng tiếng đồng hồ, nắm tay cô nói:

"Hạ Vy, em đừng bao giờ nghĩ rằng em chỉ còn tồn tại một mình trên thế gian này. Bố mẹ em sẽ rất buồn. Còn anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Anh không để cho em phải một mình."

Đó là lời nói hứa hẹn của một chàng trai vừa tròn hai mươi tuổi. Và Hạ Vy của năm mười bảy tuổi cũng đã gật đầu nhận lời với anh. Cô mặc định coi anh là tuổi thơ của mình, mặc định coi anh là gia đình. Anh là người duy nhất trên thế gian này cho cô mái ấm. Hạ Vy của những năm mười bảy tuổi đã mạnh mẽ và rắn rỏi vô cùng để chống chọi với hiện thực. Là bởi vì bên cạnh cô luôn có anh...

Xe dừng tại một cửa hàng ăn quen. Anh đưa cô tới nơi hẹn hò đầu tiên, quán ăn bình dân vô cùng giản dị, không gian cũng không quá rộng. Nhưng đó là một ngày đặc biệt, ngày anh lĩnh tháng lương làm thêm đầu tiên trong đời, dù gia đình anh không khó khăn đến mức anh phải đi làm thêm bên ngoài, nhưng anh nói anh sẽ vì cô mà cố gắng. Anh muốn chứng minh cho cô thấy anh là một người đàn ông có khả năng chịu trách nhiệm với cuộc đời cô. Ngày ấy cô ngồi bên cạnh anh cười tít mắt, có thể ăn ngon lành một bát cháo tim, hai bát tào phớ caramen và sau đó còn ăn thêm ba xiên thịt nướng thơm lừng. Anh lau lau vết tương cà lem trên má cô, nhìn cô dịu dàng nói:

"Hạ Vy, em ăn nhiều như thế này xem ra anh phải cố gắng hơn rồi!"
Hạ Vy ngây thơ cho rằng anh chê mình khó nuôi, cô lập tức lắc đầu:
"Chỉ là em ăn cho anh vui thôi. Dù sao cũng là tháng lương đầu tiên, em không muốn làm anh mất hứng. Em ăn rất ít, thật, em thề!"

Hạ Vy cười toe. Nguyên Kha đã nghĩ, cô đúng là ăn vẫn còn ít, chưa đủ nhiều. Cô có ăn nhiều nữa, nhiều nữa, anh vẫn có thể nuôi cô cả cuộc đời này. Tiếng cười của cô trong trẻo vẫn còn in sâu trong trí nhớ của Nguyên Kha. Anh đã nghĩ ngày đầu tiên biết mùi vị hẹn hò ấy chính là mùi của cháo nóng, tào phớ caramen và mùi của thịt xiên nướng. Về sau, mỗi lần hẹn hò cùng cô anh đều nhắc cho cô nhớ. Họ có thể đi ăn ở nhiều nơi khác sang trọng hơn, nhiều đồ ăn ngon hơn, nhưng cả hai đều thừa nhận những món ăn đó là những món ăn có mùi vị khó quên nhất, mãi mãi là những món ngọt ngào trong ký ức của hai người.

- Em sẽ ăn gì?
- Tào phớ caramen. – Hạ Vy buột miệng, cô cũng giống anh, đang nhớ về những ngày đầu tiên hò hẹn. Đối với cô, tuổi thanh xuân đã trôi qua trong trẻo như thế. Hồi ức của cô chưa từng vắng bóng Nguyên Kha. Cô hoàn toàn không nghĩ rằng có một ngày mình lại ngồi cùng anh, đối diện với anh ăn một bữa sau cuối trước khi nói lời chia tay.
Liệu sau ly hôn có thể trở lại làm bạn bè?

Chắc chắn là không rồi. Hạ Vy nhìn theo tay người phụ vụ đặt hai bát tào phớ caramen lên chiếc ghế nhựa vuông màu xanh làm bàn trước mặt hai người. Không ai có thể can đảm làm bạn với người mình từng yêu, thậm chí vẫn đang còn yêu. Việc tiếp tục qua lại sẽ khiến tâm trí và con tim rối bời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro