2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sinh nhật 17 tuổi của Mẫn Đình, em mời bạn bè tới nhà chơi, một đám choai choai con nít, nói cười ầm ĩ. Tới tối tiệc tan, lúc về phòng ở lầu hai, em đã thấy Trí Mẫn đứng đó, trong bóng tối, chìa ra cho em một bó hồng, rồi chị lặng lẽ bỏ đi. Ôm bó hoa, em hồi hộρ... Về phòng cả đêm em cứ ngắm bó hoa, từng cánh hồng nhung mềm mại, đẹp ơi là đẹp! Mở ra trong cáпh thiệp mỏng có bức thư ngắn kèm theo:

"Em của tôi

Lần đầu gặp em , em đẹp như một bức tranh

Lần thứ hai gặp , em tinh quái như một con mèo

Lần thứ ba gặp , con mèo đánh cắp trái tim tôi

Bây giờ, tôi bắt đền...em để trái tim tôi ở đâu?

Tôi muốn xin em trả lại...!"

Trời đất! Giờ phải làm sao đây? Đọc xong bức thư, em tái mặt. Lại cả đêm trằn trọc, sáng dậy, em không dám ra khỏi ρhòng, lỡ gặp Mẫn thì biết ăn nói làm sao?

Mối tình đầu của em bắt đầu như vậy, dễ thương và nhẹ nhàng.

Những buổi chiều Trí Mẫn đạp xe trở em đi ra ruộng thả diều, hay những lần em dỗi không thèm nhìn mặt chị vì chị ăn hết cây kem của em. Tối ngủ đêm nào cũng trốn lên phòng chị chơi đến gần 11 giờ mới chịu về phòng, có hôm mệt quá ngủ luôn ở đấy, báo hại chị phải trải thảm ngủ dưới đất, vì giường chị là giường đơn, em ngủ cứ khua chân múa tay, Mẫn nằm cùng sợ em khó chịu nên đành phải xuống đất.

Năm ấy Mẫn Đình thi Tú tài IBM lần đầu ở Qui Nhơn. Tràn đầy tự tin, em xúc tiến thủ tục đi du học.

Nhưng một sáng đầu năm 1975, chị đi Sài Gòn họρ khẩn cấp và không trở về. Toàn bộ nhân viên Ngoại giao Mỹ được lệnh rút khỏi miền nam Việt Nam. Chị gọi điện cho ba em, xin ông đưa cả gia đình đi, chị sẽ sắp xếp chuyến bay, nhưng ba em không chịu! Chị lại xin ba em cho cưới em để đưa em theo nhưng ba em đời nào chịu để con gái ông lấy Mỹ, lại còn là nữ yêu nữ, thời đấy còn lạc hậu nên ba em nhất quyết không cho.

Những chi tiết này Đình không hề hay biết, cứ thấp thỏm chờ và trong lòng thầm trách chị sao nỡ bỏ đi không một lời từ giã...!?

Biến cố năm 75 ập tới, ba em đi tù, nhà cửa bị tịch biên hết, giấc mộng du học của em vỡ tan. Cả gia đình em tan tác như những chiếc lá rơi rụng cuối Thu, cộng với nỗi nhớ chị, em buồn đau một thời gian dài...

Rồi em cũng gượng dậy giúp mẹ bôn ba, buôn bán nuôi đàn em dại.

Em gặp được Thôi Phạm Khuê, chàng trai khôi ngô giàu có làng bên, hắn phải lòng em nên theo đuổi em 1 thời gian, cuối cùng em cũng nhận lời yêu. Yêu được 1 thời gian thì hắn hỏi chuyện cưới xin, thấy nhà hắn giàu nên mẹ em cũng quyết định gả em đi. Hai vợ chồng tương đối hạnh phúc nhưng lại gặp phải bà mẹ chồng khắc nghiệt nên làm em kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác. Em thất vọng về Khuê, vì anh ta rất sợ mẹ, không bảo vệ được em. Cưới được 4 tháng thì em có bầu, dù em bụng mang dạ chửa những vẫn phải làm việc quần quật không khác gì con ở, nên với chồng, em có phần oán trách và tình cảm em dành cho hắn có phai nhạt đi ít nhiều. Đứa con gái ra đời cũng không cứu vãn được vấn đề. Mẹ hắn lúc nào cũng chì chiết, hà khắc với em, em cô đơn trong gia đình nhà chồng, đến nỗi có lần em xin hắn li dị, vì thấy mình khổ quá, chịu không nổi nữa!

Nhưng rồi em phát hiện mình mang thai đứa con thứ hai. Đành vậy, có những lúc buồn, em ôm con mà nhớ quay quắt về chị, với những thương yêu cũ, chị dịu dàng biết bao, luôn bảo vệ em, chiều chuộng em. Sau này em đã biết rõ câu chuγện do ba em trước khi đi tù, đã kể lại với giọng ân hận:

"Biết vậy ba gả con cho cái Mẫn!"

Khi em biết chị đã tìm đủ mọi cách có thể để đưa em đi nhưng tình trạng hỗn loạn lúc bấy giờ, chị không làm sao hơn được, em tin chắc chị cũng đau lòng như em, khi đành phải xa nhau. Và em chấp nhận số phận, không còn oán trách chị nữa.

Sau đó không lâu, có một người lạ mặt tới đưa cho mẹ em ít tiền kèm địa chỉ và số điện thoại của chị ở bên Mỹ. Em cầm đọc mà hai hàng nước mắt chảy dài, chẳng biết để làm gì, nhưng em vẫn cất kĩ địa chỉ và số điện thoại của chị, để thi thoảng lấy ra nhìn, mà lòng buồn vời vợi...

Mang thai lần này em yếu hẳn, thai 7 tháng mà bụng em nhỏ xíu, thân hình gầy khô như que củi, đôi lúc nhìn vô gương em không nhận ra mình, đứa con gái xinh đẹp, nhí nhảnh, năng động năm xưa đâu rồi nhỉ?

Bỗng một tối chồng em về, mẹ con thầm thì to nhỏ, có chuyến đi vượt biên. Mẹ hắn muốn mẹ con em ở lại, để hắn đi một mình, nhưng hắn nhất quyết không chịu, đi thì phải đi cùng . Lần đầu tiên em thấy hắn cương quyết đến thế! Và cuối cùng mẹ hắn cũng phải nhượng bộ. Vậy là vợ chồng, con cái em dắt díu nhau ra khơi. Tàu gặp bão, giông tố tưởng như đã nhấn chìm con tàu mấy lượt, vậy mà trời thương, may sao con tàu rách nát vẫn còn tiếp tục chạy. Nhưng mấy hôm sau nữa thì máy hư, hết nước, hết thức ăn và lênh đênh vô định trên biển... môi nứt nẻ, rớm máu, sức tàn lực kiệt. Mấy lần em hôn mê tưởng chừng như không bao giờ tỉnh lại. Trong cơn mộng mị, em thấy mình về lại ngày mới lớn, vui tươi nhí nhảnh bên chị, cùng chị trải qua mọi thứ, những ngày lãng mạng, tươi đẹp, nhuộm xanh cả bầu trời. Hình như giấc mơ đã giúρ em thêm chút sức lực. Và trời thương, em đã thấy mình mở mắt, để thấy đứa con gáι bé bỏng ngủ vùi trong lòng mình và đứa con trong bụng có lúc quẫy đạp.

______________

thank you for reading!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro