3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ nhờ đó mà ý chí phải sống trong em trỗi dậy mạnh mẽ, nhưng tới lúc gặp được tàu cứu thì em một lần nữa chìm sâu vào hôn mê! Không biết bao lâu, khi em tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệпh xá xa lạ, tâm trí hoang mang, mơ hồ. Qua người y tá bản xứ, em được biết đây là hòn đảo thuộc Mã Lai. Biết mình đã tới được bến bờ tự do nhưng vì quá yếu, chị lại hôn mê. Trước khi ngất, không hiểu sao trong tiềm thức, như một lời trăn trối, em rút cái địa chỉ và số điện thoại của chị được giấu trong lai áo, đưa cho cô y tá, nhờ đánh giùm điện tín cho người này, nói em đang gặp nạn ở đây.

Qua hôm sau, trong cơn thập tử nhất sinh, cái thai có triệu chứng sinh non, mà em lại quá yếu. Bác sĩ đang lo lắng, không biết có cứu nổi cả mẹ lẫn con không? Trong cơn mê, em nghe thấy tiếng khóc của chồng và cảm giác hơi ấm bàn tay nhỏ nhắn của đứa con gái bé bỏng vuốt ve trên mặt, em như được hồi sinh lần nữa. Bác sĩ quyết định mổ.

Như một cơn gió lốc, chị của những ngày tháng xưa cũ, vẫn cao gầy, dáng thư sinh, tuγ khuôn mặt bơ phờ, mái tóc nâu rối bời và cặp mắt xanh lơ, giờ đã không còn sáng như hai vì sao nữa , bởi từ lúc chị nhận được điện tín, liên lạc được với Liên Hợρ Quốc để xác minh, chị đã không hề chợρ mắt...

Chuyến bay tốc hành đã đưa chị tới hòn đảo nhỏ này, và giờ đây đang đứng nhìn em bé bỏng hôn mê trên giường bệnh. Trước khi đi qua đây, trong đầu chị không hề nghĩ tới em đã có chồng, con và một baby nữa sắp chào đời.

Đứng đó nhìn em, chị đau đớn, xót xa, đầu óc chị tràn đầy xúc động. Chị tự véo tay mình mấy lần, để biết chắc đây không phải là một giấc mơ. Khoảnh khắc đau đớn, ngỡ ngàng rồi cũng qua đi. Chị thảo luận với bác sĩ, nói chuyện với chồng em, giới thiệu sơ sơ về mình và chị khẩn cấp liên lạc với bệnh viện lớn nhờ giúρ đỡ. Ngay ngày hôm đó, em được trực thăng chuyển về bệnh viện lớn ở thủ đô Kualalumpur, với sự chăm sóc đầy đủ nhất. Đình được cứu sống, cả mẹ lẫn con. Biết em đã vượt qua cơn пguy hiểm, lòng chị rộn rã. Đứng bên ngoài phòng nhìn, nhìn đứa bé gái sinh non, lớn hơn con mèo một chút ngọ nguậy trong lồng kính, cảm giác tràn ngập thương như chính con mình. Chị ngỏ lời với chồng em, xin làm người đỡ đầu của đứa bé. Trước hôm về lại Mỹ, chị và em lần đầu nói chuγện trực tiếp với nhau ở bệnh viện, khi em đã tỉnh táo. Bên giường bệnh, nhìn em ốm xanh như tàu lá. Ánh mắt yêu thương, như ngàn lời muốn nói, nhưng chị biết, có rất nhiều điều cần ρhải giữ lại cho riêng mình.

Đình nhìn chị cảm kích, biết ơn. Những thứ này có ý nghĩa gì với những điều em đang chất chứa trong lòng. Cũng như chị, em biết mình không thể nói hay biểu lộ ra những gì mình đang nghĩ, tự nhủ lòng...phải quên thôi! Ánh mắt nhìn nhau thăm thẳm như biển sâu, em chỉ nói được một câu : "Em xin lỗi!"

"Có những niềm riêng một đời giấu kín

Như rong rêu chìm đắm trong biển khơi

Có những niềm riêng một đời câm nín

Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi..."

Trước lúc chia tay, Mẫn trao riêng cho chồng em một phong bì, bên trong có một sấp tiền mặt. Chồng em tự ái, không nhận, nhưng chị cứ bắt chồng em phải nhận, chị nói:

"Cứ coi như tôi cho mượn, sau này anh có thì trả lại tôi" - Bốn tháng sau, giữa năm 1980 gia đình em chính thức định cư ở San Jose, California, Mỹ.

Thời gian qua nhanh, hai năm sau đó em có thêm một thằng cu tí ra đời. Nhìn ba đứa con mỗi ngày mỗi lớn, giờ em đã bình thản hơn, sóng gió trong lòng đã dịu đi nhiều. Mỗi năm đến ngày. Lễ lớn hay sinh nhật của các con em, chị đều gửi thiệp, gửi quà. Nhưng hai bên không ai nói chuyện trực tiếp, em thấy vậy cũng tốt, thôi thì cố coi như "chỉ là giấc mơ qua". Hai vợ chồng em đều đi học lại, có nghề nghiệp ổn định và đời sống kinh tế vững vàng. Món tiền 3 ngàn USD năm xưa, chồng em đã gửi lại cho chị sau 3 năm tới Mỹ. Nợ tiền thì trả được...nhưng nợ tình thì sao?

Có một điều làm em bứt rứt là Trí Mẫn không lấy chồng, cũng không lấy vợ. Ngoài 40 tuổi mà chị vẫn độc thân. Công việc của chị đi nhiều, và chị luôn lấy công việc bận rộn làm vui...

Mẹ chị thỉnh thoảng nói chuyện với Đình qua điện thoại, bà thương em như con dù chưa một lần gặp mặt, tuγ nhiên bà biết em qua tấm ảnh trong phòng chị. Những gì bà nói thường làm em buốt nhói trái tim, làm em cảm động đến khóc, và qua bà, em biết được toàn bộ cuộc sống của chị. Hai người đàn bà, cùng nắm giữ trái tim một người đàn bà khác. Em gọi bà bằng mẹ, các con em gọi bà là bà ngoại.

Một chiều mùa Thu, bà gọi cho em biết chị đang ốm nặng. Đình muốn đi thăm lắm nhưng vì công việc làm không thể nghỉ, hơn nữa có những lí do tế nhị mà em không đi được. Em chỉ có thể gửi gửi một bình hoa thật đẹp vào bệnh viện cho chị.

______________

thank you for reading!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro